"Tôi rất chân thành xin lỗi cũng như cảm ơn ngài thưa điện hạ, hiện tại gia chủ đã cũng đã có thể an tâm giao phó tiểu thư lại cho ngài rồi."
Oggy vừa nói vừa từ tốn giúp Sang chỉnh lại phần áo sơ mi cũng như áo khoác ngoài đã bị Lumine vụng về cởi bỏ lúc nãy.
Đồng thời cũng không quên tiện tay giúp Sang đông máu rồi khôi phục lại vết răng nanh ở vai trái.
Nói thật thì vết cắn đó cũng chỉ như cắn yêu mà thôi, cùng lắm là được xem như hickey nhưng mà bởi vì bị rút đi một chút máu nên từ phần vai trái dần lan rộng ra tới ngực của Sang có chút ê ẩm.
"Điện hạ hãy ăn những quả máu này vào, chúng có khả năng hồi phục cấp tốc lại lượng máu đã mất trong cơ thể cho ngài."
Từ bên trong tấm thẻ bài Oggy lấy ra ba thứ quả căn mịn với lớp vỏ ngoài bóng bẩy một màu đỏ tươi, Sang cũng không có gì nghi ngờ quá nhiều mà trực tiếp cầm một trong số đó thả vào miệng.
Quả màu này cũng không quá lớn, chỉ lớn bằng hai đốt ngón tay mà thôi, thậm chí có thể xem như là một loại trái ăn vặt và ngay khi Sang bỏ nó vào miệng thì nó đã chui thẳng xuống họng rồi.
Ngay sau đó thì quả máu nổ tung ra và chất dịch bên trong nó bắt đầu hòa vào cơ thể của Sang giúp bổ sung lại lượng máu đã mất, thậm chí là còn hơn cả thế nữa.
Cảm giác đau nhức đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nguồn sức mạnh nội tại trước nay chưa từng có khiến từng bó cơ trên cơ thể của Sang đột ngột căng phồng lên trông thấy.
Chỉ là cũng bởi vì quá dư thừa năng lượng nên hiện tại Sang đã vào một trạng thái hệt như sugar rush và phải không ngừng vận động để tiêu hao sạch tất cả.
Trong lúc đó thì Oggy một bên chăm sóc Lumine đang b·ất t·ỉnh nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ về một chuyện nào đó khác.
Khoảng 30 phút sau, Sang nằm ra đất không ngừng thở dốc, dù đã rất mệt về cả thể chất lẫn tinh thần nhưng cậu ta vẫn cố gắng điều chỉnh lại cách hít thở của mình để hít vào bằng mũi và thở ra bằng miệng.
Lúc mà Sang không để ý thì Oggy cũng đã chuẩn bị xong bồn tắm lẫn khăn tắm cho cậu ta, thậm chí còn giúp cậu ta lột đồ ra rồi ném vào trong bồn tắm trong khi đó Oggy lại thông qua thẻ bài để tiến hành giặt ủi rồi hong khô cho bộ đồng phục của cậu ta.
Những gì vừa xảy ra thực sự có chút nhanh, may mắn là Oggy vẫn chừa ra cho Sang chút ít thời gian để thích nghi được và cũng chờ đợi cậu ta đặt ra nghi vấn của mình.
"Trạng thái của Lumine vào lúc nãy, tại sao nó lại bất thường đến như vậy?"
Lumine trong mắt của Sang luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt, thậm chí còn có vấn đề về lòng tin với những người xung quanh nữa, không lý nào cô ta lại có một mặt như vậy được.
Đối mặt với câu hỏi này Oggy cũng không hề tỏ ra bối rối bởi vì cho đến hiện tại Sang vẫn chưa thực sự hiểu về độ tương thích cực cao mang ý nghĩa gì.
"Đó mới chính là trạng thái bình thường của tiểu thư."
Điện hạ, ngài thực sự cho rằng độ tương thích giữa ngài và tiểu thư cao đến như vậy mà khế ước máu lại có thể chừa ra khoảng trống đủ lớn để cả hai thở dốc được hay sao?"
Nếu như tiểu thư trong trạng thái bình thường mà gặp điện hạ thì ngay khi từ ngài vừa bước chân vào đây thì cả hai ngài đã quấn lấy nhau vài ngày mới chịu buông ra rồi."
Đương nhiên đó chỉ là nếu như tiểu thư trong trạng thái bình thường vì tiểu thư hung hăng kiêu ngạo trong nhận biết của ngài là phần được sinh ra để đại diện cho phần bệnh mà tiểu thư đang mắc phải."
Sang không tiếp tục hỏi gì thêm vì cậu ta cần thêm thời gian để suy nghĩ, đúng hơn là cậu ta có chút cảm thấy sợ Lumine vào lúc nãy, hơn nhiều so với Lumine kiêu ngạo kia.
Bởi vì Sang cảm nhận được những suy nghĩ thuần khiết của Lumine kia, cô ta không chỉ đơn thuần là yêu mà đã phát cuồng với Sang luôn rồi.
Nếu đây thực sự là do ảnh hưởng của khế ước máu mà thành thì Sang thực sự sợ rằng bản thân nếu như ở cùng với Lumine sẽ chẳng chịu nổi được mấy lần cả.
"Nếu ông đã gọi là bệnh thì căn bệnh này bắt nguồn từ đâu?"
Cảm nhận được sự tò mò của Sang cũng như việc hiện tại cậu ta đã hoàn toàn xứng đáng với Lumine theo những tiêu chuẩn mà tử tước Aries đặt ra rồi nên Oggy cũng từ tốn kể lại mọi chuyện.
"Tiểu thư Lumine ngày trước căn bản không như thế này, ngài ấy hồn nhiên và tò mò với mọi thứ trên đời cũng như muốn hướng ra bên ngoài hơn là chấp nhận số phận cả đời bị giam lỏng trong thành Roze hệt như bao Vampire khác."
Thậm chí có thể nói rằng ngài ấy luôn tìm cách để đi ra ngoài từ việc thông qua cửa chính tới những con đường khác, con đường mà ngài ấy đề cập ban nãy để á·m s·át vương công là một trong số đó."
Về căn bản thì để làm được đến mức như vậy thì không nơi nào trong thành Roze là chưa có dấu chân của ngài ấy, ngài ấy thực sự sống hết mình."
Lúc đó ngài gia chủ vẫn còn là vương công nên cũng chẳng ai dám đứng ra trách phạt tiểu thư nhưng mà vẫn cần có người đi quản ngài ấy nên tôi vẫn luôn ở bên cạnh ngài ấy từ những tháng ngày đầu tiên ngài ấy chào đời."
Mọi thứ vẫn rất bình yên cho tới cái ngày vào 12 năm về trước, khi người soát vé tay ôm một đứa trẻ hay chính xác hơn chỉ là một bào thai tới gặp riêng vương công."
Tôi vào lúc đó không có tư cách để dự thính nên không rõ cả hai đã nói những gì nhưng sau ngày hôm đó thì thành Roze thay một vương công mới còn quận số 3 tử tước Aries lại bị một nam tước vô danh nào đó diệt cả nhà rồi thế chỗ vào."
Oggy có ý định dừng lại một chút nhưng thấy Sang ra hiệu cho ông ta tiếp tục kể nên câu chuyện được tiếp tục.
"4 năm về trước, vào cái ngày mà tiểu thư tròn 12 tuổi thì tôi mới biết được rằng kể từ lần gặp mặt đầu tiên người soát vé đã biết rõ tiểu thư khác với những Vampire còn lại, ngài ấy là chân tổ."
Chân tổ thực sự là một danh hiệu cực kỳ cao quý trong số các Vampire nhưng người soát vé cũng nói thẳng với vương công rằng phế thổ không chứa nổi huyết mạch cấp chân tổ."
Thậm chí có thể sinh ra Vampire cấp bá tước đã là chuyện hết sức khó khăn rồi chứ đừng nói là cấp hầu tước trở lên nên đây chính là một lời nguyền."
Ban đầu vương công đương nhiên là không tin nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ nên đã không ngừng đi truy tra thư tịch trong tộc cũng như tìm tới các di tích cổ đại để tìm hiểu thêm."
Cuối cùng ngài ấy đã tìm ra được một đáp án kể về nguồn gốc của phế thổ, điển tịch đó kể về trước đây trên mảnh đất này từng có vô số các chủng loài ganh đua với nhau, c·hiến t·ranh liên miên."
Mọi thứ sau cùng được kết thúc và với việc hàng ngàn, hàng chục ngàn chủng tộc quy về một chỗ thì thời đại liên minh bắt đầu được khai màn với hào quang rực rỡ chưa từng thấy."
Sau đó biến cố xảy ra, nơi này biến thành phế thổ, là ngục giam cho những chủng tộc bại trận và bị quy tắc hạn chế cực kỳ sát sao."
Bốn chữ quy tắc hạn chế này đã thực sự khiến vương công tràn ngập tâm tư chạy đi tìm người soát vé để khỏi cho bằng được."
Kết quả nhận lại đó chính là việc phế thổ không thể nào gánh chịu được các thiên phú cao hơn cấp A+ được và thiên phú của chân tổ đến người soát vé cũng không sờ được đến nên khả năng cao là vào cái năm mà thiên phú thức tỉnh sơ bộ thì tiểu thư sẽ bị xói mòn máu mà c·hết."
12 tuổi chính là lúc mà thiên phú sẽ thức tỉnh sơ bộ, thậm chí theo như lời người soát vé nói thì việc thông qua một vài thủ thuật để giúp hoàn toàn thức tỉnh cũng không phải là không thể."
Nhưng bởi vì quy tắc hạn chế nên những cách đó không thể dùng tại phế thổ được, bù lại thì người soát vé có một cách để giữ được mạng của tiểu thư trong vài năm."
Đó chính là vào năm tiểu thư 12 tuổi, người soát vé đã tạo ra bệnh tạm thời kiềm hãm thiên phú của ngài ấy xuống mức cấp A+ nhưng cũng chỉ là tạm thời vì huyết mạch chân tổ quá mạnh."
Không quá 21 tuổi mọi thứ sẽ đâu lại vào đó nên cách duy nhất là đi ra khỏi phế thổ để không còn bị quy tắc hạn chế nữa."
Đó là lý do mà danh sách 20 vị trí kia tồn tại, tất cả là vì vương công đã chấp nhận yêu cầu kia của người soát vé để đổi lấy một chút hy vọng sống sót cho tiểu thư."
Chuyện này nước thực sự quá sâu, đến độ Sang cũng không muốn dính vào nhưng tình huống hiện tại của cậu ta đã không thoát ra được nữa rồi nên cậu ta cũng chỉ có thể từ từ tính tiếp sau.
Mà ngẫm lại thì đáng lý ra danh sách 20 vị trí này đều có liên quan đến cha của Lumine lẫn cô ta nhưng tại sao Sang cũng bị dính vào trong đó?
Thậm chí Sang cùng Lumine đều đứng ngang hàng khi cả hai đều có một vị trí cố định.
Hay chính xác hơn thì Sang có giá trị gì với người soát vé? Đến mức độ người soát vé sẵn sàng ưu tiên cho cậu ta một vé bên cạnh với Lumine trong khi những người khác đều phải tranh giành với đảm bảo được một vị trí?
"Vậy ra là do huyết mạch bị áp chế, thiên phú bị phong ấn lại nên khế ước máu mới xuất hiện lỗ hổng để khai thác vào có đúng không?"
Yêu cầu kia là gì?"
Thấy Sang nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt đến như vậy Oggy cũng có chút thở nhẹ ra rồi âm trầm nói:
"Sinh ra và nuôi nấng bào thai trong tay người soát vé."
"Sinh ra?"
Hai chữ này Sang có chút không hiểu, bản thân bào thai đã được sinh ra từ trước đó rồi, người soát vé cũng cầm nó tới trước mặt cha của Lumine.
Làm sao mà bào thai đó có thể một lần nữa sinh ra được cơ chứ?
"Bào thai kia vẫn chưa hoàn chỉnh nên cần phải được nuôi dưỡng thêm sau đó là đẻ hộ, thiên phú của phu nhân sau khi được người soát vé khai phá lại có hiệu quả cực mạnh về mặt này."
Vấn đề duy nhất là không thể cứ mổ bụng phu nhân ra rồi nhét vào là có thể nuôi dưỡng bào thai kia được nên chấp nhận yêu cầu đó cũng đồng nghĩa với việc phu nhân phải mang thai."
Sau đó khi phôi thai định hình thì phu nhân sẽ bị mổ bụng, lấy phôi thai ra để đặt bào thai vào rồi liên kết với cuống rốn, khâu bụng lại và nuôi dưỡng thêm 6 tháng nữa."
Nghe xong vẻ mặt của Sang trầm tư đi không ít, cũng chẳng khó hiểu nếu như Lumine cảm thấy người soát vé mang nợ gia đình cô ta.
Phải nuôi thêm 6 tháng tức là phôi thai trong lời nói của Oggy lúc bị lấy ra sợ còn chưa đủ 3 tháng, chưa kể nỗi đau của một người mẹ và sự ấm ức của một người phụ nữ bị ép phải làm trò này nữa.
Sang không tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình và cũng chẳng dám tưởng tượng về nó nhưng đêm đó khả năng cao là đêm khốc liệt nhất đời của Lumine khi cô bé còn quá nhỏ để nghe hiểu những tiếng la hét thất thanh vang vọng trong đêm của mẹ mình.
Nếu bình thường thì Sang cũng sẽ chỉ thở dài cảm thông đôi chút trước hoàn cảnh nhà người khác rồi lại không quan tâm tới, dù sao đây cũng chẳng phải là chuyện nhà của cậu ta.
Đáng tiếc rằng hiện tại Sang không quan tâm không được nhưng chuyện gì đã xảy ra rồi thì cũng đã chẳng cứu vãn được nữa nên cậu ta đang nghĩ tới những thứ ở hiện tại trước.
"Về bào thai kia thì sao?"
"Được sinh ra và nuôi nấng dưới danh nghĩa là con gái thứ hai của tử tước Aries."
Nếu tiểu thư Lumine là một bông hoa hồng mang vẻ đẹp nổi bật giữa vườn hoa rộng lớn nhưng bao bọc xung quanh ngài ấy là bụi gai lởm chởm không cho ai đụng vào thì tiểu thư Aurora lại khác."
Ngài ấy là một đóa hoa Nemophila mang trong mình sắc xanh thanh hoa, ẩn chứa vẻ đẹp của cả một vườn hoa nhưng khi đứng cùng muôn hoa thì lại tỏ ra kém vài phần so với tiểu thư Lumine."
Đúng hơn là tiểu thư Aurora rất biết cách dùng vẻ hào quang đẹp đẽ, chói lóa của tiểu thư Lumine để ẩn mình khỏi đám đông, thậm chí trong số bạn bè cùng lứa thì cũng chẳng mấy ai biết về ngài ấy."
"Con bé có biết về danh tính của mình hay không?"
Đây mới là câu hỏi mấu chốt nhất, bên cạnh đó thì Sang cũng muốn hiểu rõ thái độ của Lumine đối với Aurora.
"Tôi không dám đảm bảo nhưng có rất nhiều bí mật giữa hai vị tiểu thư, đó là những bí mật tâm giao mà ngay đến cả những người dù có thân cận hơn nữa cũng không biết được."
Sang rơi vào trầm tư một chút, cậu ta nhận ra rằng có một vài chuyện tốt hơn hết là nên hỏi trực tiếp Lumine.
"Vậy lý do mà người soát vé chờ đợi lâu đến như vậy tại phế thổ là để chờ con bé đủ lớn?"
"Hiện tại tiểu thư Aurora đã 11 tuổi 6 tháng, nửa năm sau cũng chính là lúc mà ngài ấy tròn 12 tuổi, đó cũng chính là thời điểm mà người soát vé xuất hiện để mang ngài ấy rời đi."
Nhưng lần đầu tiên mà người soát vé xuất hiện ở phế thổ có mang theo một bé trai có mái tóc ngả xanh hệt như tiểu thư Aurora vậy."
Lúc đó tiểu thư Lumine vì tò mò nên đã xông vào phòng được chuẩn bị riêng cho người soát vé khi ngài ấy đã dự tiệc mà dòng họ Vlad tổ chức tại phòng ăn tối và tôi cũng có mặt vào lúc đó nên đã được nhìn sơ qua diện mục của bé trai kia."
Sau này khi người soát vé biến mất thì vương công muốn thông qua chi tiết này để đi tìm ngài ấy nhưng vô vọng, mỗi lần đều là ngài ấy tự chủ động tìm tới vương công."
"Vậy vào lúc đó Lumine lẫn ông đều chưa từng giao tiếp với cậu bé kia hay sao?"
Không phải là Sang thực sự hy vọng Oggy có thể đưa ra một câu trả lời thỏa mãn cậu ta.
Hiểu rõ rằng ngay cả vương công cũng bất lực trong việc tìm kiếm người soát vé bằng mọi manh mối, Sang không cho rằng bản thân có thể làm tốt hơn như vậy được.
"Kể từ lúc mới xuất hiện cùng người soát vé cho đến khi rời đi thì cậu bé vẫn luôn trong trạng thái say ngủ."
Trong lúc tôi bị thu hút bởi một số thứ trong phòng của người soát vé thì tiểu thư Lumine cũng đã thử qua vài cách để cố gắng lay tỉnh cậu bé nhưng đều không có tác dụng."
"Tức dù là bào thai lớn lên trở thành Aurora hay cậu bé vào cái năm đó thì đều có những vấn đề về thể chất cả."
Có khi nào lý do mà người soát vé tới phế thổ là vì để tìm cách chữa bệnh cho cả hai hay không?"
Sang vừa thủ thỉ với chính mình vừa cố gắng liên kết các manh mối ít ỏi này lại với nhau để rồi cuối cùng đưa ra nhận định rằng 2 năm sau khả năng cao là một khoảng thời gian quan trọng nào đó trong đời của cậu bé kia.
Ví dụ như việc người soát vé sẽ mang Aurora trở về trước vì con bé sẽ sớm 12 tuổi, theo lời Oggy nói thì đây chính là năm mà thiên phú sẽ thức tỉnh sơ bộ.
Người soát vé cũng nói với cha của Lumine rằng ông ta biết cách để đạt được thức tỉnh hoàn toàn vào thời điểm đó nên việc Aurora được đưa đi là hoàn toàn dễ hiểu.
Nghĩ theo hướng này thì cậu bé kia chắc hẳn 2 năm kế tiếp sẽ có liên quan ít nhiều tới độ tuổi thức tỉnh chính thống từ 16 cho đến 18 tuổi.
Tức hiện tại cậu bé kia sẽ vào khoảng từ 14 cho đến 16 tuổi, biến được thông tin này rồi thì vấn đề còn lại chính là loại trừ dần nhưng Sang không cho rằng bản thân đoán ra được còn những người khác thì không.
Dù sao thì tin tức kỳ hạn 2 năm đã tới tay của cả thế lực ở năm quận vòng ngoài rồi, vòng trong sợ rằng đã biết hết nên hãy để công việc tìm kiếm cho những thế lực đó.
Nếu trong 2 năm sắp tới bọn họ tìm ra được thì coi như là đi đầu dò mìn cho những người đi sau.
"Kệ đi, dù sao những chuyện này muốn cũng chẳng dính vào nổi, trước hết cứ làm thật tốt những gì mà bản thân cần phải làm trước rồi hãy mới tính tới những chuyện khác sau cũng chưa muộn."