5:00 sáng, tiếng chuông vang vọng khắp khu chung cư báo hiệu điện đã cung cấp trở lại và với một cậu con trai vào tuổi mới lớn như Sang thì đây có thể xem như là một hồi chuông báo thức.
Phải, một hồi chuông báo thức cực kỳ phiền phức.
Cứ như vậy Sang lười biếng mắt nhắm mắt mở bắt đầu đi những bước đi chậm rãi xuống giường hệt như đang mò đường vậy nhưng thật xui xẻo khi đầu ngón chân cái của cậu ta vẫn va phải vào chân tủ bên cạnh giường khiến cho cậu ta tỉnh táo lên trông thấy.
Đương nhiên đau thì vẫn đau mà thôi, đủ để khiến Sang không ngừng cà nhắc nhảy lò cò ra khỏi phòng và lại chợt nhận ra rằng giờ đây căn nhà này đã thiếu đi một người rất quan trọng với cậu ta.
Cơ thể của Sang c·hết lặng còn những hồi ức về những kỷ niệm của cả hai tại nơi này không ngừng lướt qua bên trong đầu của cậu ta.
Cha mẹ của Sang mất vào năm cậu ta chưa tròn 7 tuổi, tuy sau đó cậu ta đã được hàng xóm láng giềng trông non, để mắt tới.
Thay cha mẹ của Sang giáo dục cậu ta thành người nhưng mà tủi thân thì vẫn tủi thân như thường mà thôi nên cậu ta thường sẽ chạy tới bến cảng, dưới chân ngọn hải đăng để giải tỏa nỗi lòng.
Dần dần thì việc này cũng đã trở thành thói quen, có thể một phần là vì lúc đó cậu ta còn quá nhỏ để hiểu được gì nhiều hơn nên một thời gian sau đã không còn đau khổ như trước nữa.
Vài năm sau dù cho nỗi mất mát của Sang đã vơi đi không ít thì cậu ta vẫn thường cùng bạn bè trong khu chung cư chạy tới bên dưới ngọn hải đăng vào mỗi cuối tuần.
Lý do phải chờ đến thời điểm đó là vì trước đó bác Nerros sẽ theo lịch mà cùng đoàn đi săn ra ngoài thành trở về và mang cho bọn họ một số quả dại, loài côn trùng nhỏ như châu chấu, giun đất, bọ ngựa, v.v mà bác ấy thu thập được.
Đây cũng trở thành mồi câu lý tưởng của bọn họ.
Còn về câu chuyện tại sao một quận thiếu thốn vật tư và vẫn luôn có n·gười c·hết như nơi này mà chỉ có đám nhóc của khu chung cư đi câu cá thôi cũng có lý do của nó cả.
Đám cá đó không ăn được, tuy cá ở dọc theo bờ biển tương đối lành tính nhưng theo như lão Đồng nói thì chúng đều mang trên mình chất cực độc mà không một ai có thể ăn được.
Ban đầu thì cũng có vài đứa không tin ăn thử và giờ cỏ mọc cũng phải tính bằng mét rồi, dù sao đây cũng đã là chuyện của hơn 5 năm về trước.
Nhưng cũng nhờ vào mấy chuyến đi câu cá này nên Sang đã gặp được Trà My, một cô bé bị sóng đánh vào bờ và cũng chẳng biết là từ nơi nào tới.
Và đó cũng là câu chuyện của 7 năm về trước rồi, sau đó Sang cùng thằng bạn chí cốt cùng một vài đứa trẻ khác đã mang cô bé đang b·ất t·ỉnh đó chạy về thẳng khu chung cư để lão Đồng xem.
Không lâu sau đó thì cô bé đó cũng tỉnh lại rồi được hỏi thăm tra rõ nguồn gốc và sinh hoạt ở nhà lão Đồng một thời gian cho tới khi cái ngày định mệnh đó xảy ra.
Đó cũng là ngày mà cái tên Trà My được gắn liền với cô bé đó và sau đó thì hai anh em cũng bám lấy nhau đến độ khi Sang đi ăn chực thì con bé cũng đi theo.
Thậm chí khi Sang trở về phòng thì Trà My cũng ngồi ở bên ngoài hành lang canh cửa cả đêm.
Bù lại thì sau khi được lão Đồng cùng những hàng xóm khác phát hiện và mang về, sau đó thì con bé cũng chính thức chuyển vào phòng của Sang rồi cả hai cứ như vậy trở thành anh em.
Kể từ đó đến bây giờ cũng đã được 7 năm rồi, căn phòng này chứa đựng đầy những kỷ niệm, hồi ức của cả hai nên dù đã biết trước, thậm chí đã được con bé thông báo từ trước thì Sang vẫn có chút không thích ứng được.
Trầm ngâm được một lúc lâu thì cuối cùng Sang cũng thở dài ra một hơi chán nản rồi quyết định kéo ghế ra để ngồi xuống và bắt đầu đọc lấy lá thư kia.
Nghĩ thì dễ chứ đến lúc làm Sang quả thật là có chút không nỡ vì cậu ta tình nguyện không đọc lá thư này để giữ những hồi ức chứa đầy kỷ niệm của cả hai hệt như những gì mà bản thân đã luôn lý tưởng hóa về hơn là đối diện với nội dung thực sự trong lá thư.
Chỉ là đến cuối cùng Sang vẫn quyết định xé niêm phong ra vì cậu ta cảm nhận được bên trong không chỉ chứa một tờ giấy đơn thuần mà còn có một tấm thẻ kim loại chèn vào giữa.
*Những lời cần để nói thì chắc hẳn em đã nói hết từ trước rồi nhưng để phòng trừ cho trường hợp em không đủ can đảm thì khi anh đọc được lá thư này em chắc chắn đã rời đi rồi.
Em biết là anh đã ít nhiều đoán ra được điểm này vì như anh đã biết đấy, thẻ bài là đầu mối duy nhất để có thể tiến vào được quận trung tâm.
Chính vì vậy nên khi anh đã thành công được thêm vào danh sách của học viện quận số 2 thì em cũng đã biết rằng bản thân nên rời đi rồi.
Đương nhiên với chút nhân mạch nhỏ này của anh thì đừng mơ tưởng mà chen được một chân vào nơi này.
Dù sao thì đến đám thống trị của vòng ngoài còn phải chạy đôn chạy đáo cho đám quý tộc vòng trong để đảm bảo được một vài vị trí trống trên danh sách.
Vậy nên lời khuyên duy nhất của em là hãy bằng mọi giá nắm thật chặt lấy cơ hội này thưa quý ngài thiêu thân.
Những chuyện sau đó thì đến một lúc nào đó anh cũng sẽ biết mà thôi nhưng trong vòng hai năm anh phải tiến vào được quận trung tâm bằng mọi giá.
Tuy ít nhiều em có thể dự đoán được về danh sách kia rồi nhưng tương lai ai mà biết được trước cơ chứ?
Chuyện duy nhất mà em có thể làm là chỉ ra cho anh một đầu đường đi mà thôi.
Bên cạnh đó thì sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, tất cả đều được liên kết với sự kiện hai năm sau đó nên như đã nói trước đó, anh phải chuẩn bị cho thật tốt và đảm bảo rằng bản thân sẽ sống sót cho đến lúc đó.
Những năm qua ở bên cạnh anh em cũng không phải chỉ có ăn không ngồi rồi, ngày trước khi phát hiện ra bộ thẻ khắc trên bảng gỗ kia thì anh vẫn luôn muốn em dạy về chúng.
Loại kỹ thuật đó nói thật là anh học không được mà có học được thì em cũng chẳng dám dạy.
Thứ nhất là vì trước khi gặp được anh em cũng đã mang trên mình ân huệ lẫn sự kỳ vọng của quá nhiều người rồi.
Thứ hai là bản chất của những thẻ khắc gỗ này cực kỳ sâu xa, truy ngược về thậm chí có thể chạm tới điểm cốt lõi của hệ thống thẻ bài nên anh của hiện tại thực sự gánh không nỗi chúng.
Nhưng trên lá thư này cũng có đính kèm vào một tấm thẻ, nó có thể xem là tinh hoa được kết tinh từ những gì mà em đã lén học được trong những năm vừa qua.
Cũng có một phần cảm ngộ của em trong đó nữa nên đây có thể xem như là tâm huyết của em.
Vấn đề duy nhất ở đây là nó cũng chỉ dừng lại ở mức thẻ cơ sở, tức bản thân nó cũng chỉ chứa đựng các dàn khung về đường vân và kỹ thuật tạo thẻ chứ không phải là một tấm thẻ bài đúng nghĩa.
Anh có thể thông qua những kỹ thuật trên đó để tạo ra rất nhiều thẻ bài mới nhưng còn phải xem vào khả năng học tập lẫn tài năng vốn có nữa.
Có điều dù thế nào đi chăng nữa, một khi đã bước lên con đường này rồi thì anh cũng phải nhớ kỹ rằng, trong số các thẻ bài thì đến cuối cùng cũng chỉ có duy nhất thẻ gốc là cốt lõi của tất cả.
Những gì mà em muốn nói cũng chỉ tới ngang đây thôi, hy vọng con đường của anh không quá trắc trở và chúng ta sẽ có một ngày được hội ngộ ở một nơi nào đó trên thế giới này.
Thân ái, em gái của anh Trà My.*
*P/s: Cảm ơn anh vì những năm vừa qua, xin lỗi anh vì phải rời đi một cách gấp gáp đến như vậy.*
*P/s 2: Vì bức thư này mà bổn tiểu thư đã trăn trở không biết bao nhiêu đêm trong những năm vừa qua, mà cũng đừng quên bản thân còn phải hầu hạ bổn tiểu thư đấy nên hãy sống thật tốt cho tới cái ngày mà chúng ta có thể gặp lại.*
Bút tích cùng màu mực của hai đoạn sau còn khá mới nên chắc hẳn là Trà My đã thêm vào ngay trước khi rời đi, điều này cũng dẫn tới chuyện nội dung phần trên lại sẽ có đôi phần sai lệch ở khoảng thời gian.
Đọc đến cuối cùng thì Sang cũng chỉ cười thầm cho qua chuyện rồi lại một lần nữa tập trung vào phần nội dung ở phía trên.
Tối qua Trà My cũng đã nhắc nhở Sang gần đây sẽ xảy ra một chút chuyện nên chắc hẳn những chuyện mà con bé nhắc tới chưa xảy ra nhưng con bé đã sớm biết từ trước đó rồi.
"Là một hồi âm mưu? Về lý mà nói thì con bé cũng khuyên mình nên chú ý tới kẻ đã thông qua Hậu để chuyển bộ dụng cụ secondhand kia vào tay mình."
Theo giọng điệu của con bé thì thái độ của nó với kẻ kia là cực kỳ gắt gỏng và con bé cũng đã nói rằng kẻ đó tiếp cận với mình không phải là vì con bé nên chắc hẳn kẻ đó hoàn toàn không biết gì về bí mật của con bé."
Cũng có nghĩa là việc bản thân bị lợi dụng..."
À không, xem như là được đầu tư vào là có liên quan đến người bí ẩn đã nâng đỡ mình xuyên suốt những năm vừa qua."
Là người của quận trung tâm sao?"
Dừng lại đôi chút rồi Sang cũng trực tiếp lắc đầu phủ nhận loại suy nghĩ này.
"Nếu con bé biết thì chắc là đối phương khả năng cao cũng đã biết được thân phận của con bé nhưng liệu thực sự chuyện người bí ẩn kia để mắt tới bản thân có thực sự liên quan gì đến con bé hay không?"
Và cả chuyện trong 2 năm phải vào cho bằng được quận trung tâm nữa? Điều này có nghĩa là sao?"
Hay là nơi mà con bé hướng tới không phải là quận trung tâm mà là một nơi còn bí ẩn hơn nữa?"
Nói như vậy cũng có nghĩa là trong 2 năm tiến vào quận trung tâm chính là vé tàu cần thiết và người bí ẩn kia là người soát vé để bản thân có thể tiến lên con tàu hướng tới nơi bí ẩn mà con bé đang ở tại?"
Điều này cũng có nghĩa là lý tưởng mà bản thân luôn đặt ra trước đó cuối cùng cũng chỉ mới là tầng sương mù đầu tiên bao phủ lấy một nơi còn cao hơn nữa hay sao?"
Tâm trạng của Sang lúc này là rất chấn động vì thứ mà cậu ta luôn hướng tới cùng người anh em của mình là đỉnh cao nhất.
Hiện tại khi biết được thứ mà cả hai vẫn luôn ngưỡng vọng chỉ đại diện như là một nhà ga để rời khỏi vùng trũng này thôi thì đương nhiên là Sang cũng có chút không tin nổi rồi.
"Bên cạnh đó thì con bé cũng có nói tới chuyện dù trong 2 năm kế tiếp bản thân không thành công tiến vào được quận trung tâm đi chăng nữa thì vẫn có tỷ lệ nhất định nhận được vé."
Câu hỏi được đặt ra ở đây là bản thân có giá trị gì đủ để người bí ẩn kia chủ động giao ra một tấm vé cho dù bản thân không hợp cách cơ chứ?"
Liệu thực sự là bởi vì con bé hay sao? Nhưng con bé nói rằng chuyện này rất ít liên quan đến nó?"
Một lần nữa, Sang lại chìm vào mạch suy nghĩ hỗn loạn của bản thân một hồi lâu rồi cuối cùng cậu ta lắc đầu cho qua chuyện và đi tới gian bếp gần đó để uống một ngụm nước.
"Dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì đây cũng là một cơ hội không thể nào lý tưởng hơn để thực hiện nguyện vọng của bản thân."
Nếu quận trung tâm đã không phải là nơi cao nhất thì đương nhiên bản thân cũng chẳng còn lý do gì để lưu luyến với nó nữa cả."
Theo thông tin mà bản thân có được thì có hai cách để tiến vào quận trung tâm, địa vị cùng được gọi vào."
Đám quý tộc ở ba quận vòng trong tuy có đủ địa vị để tiến vào nhưng theo như bản thân biết thì bọn chúng đều không dừng lại quá lâu."
Tức là bọn chúng có căn cơ trong quận trung tâm nhưng chưa đủ để giúp bọn chúng có thể được sinh hoạt lâu dài ở trong đó và dù là bằng cách nào đi chăng nữa thì đầu mối dẫn vào quận trung tâm luôn là thẻ bài."
Quân đội, các quý tộc có gốc gác xa xôi ở ba quận vòng trong và cuối cùng là các trường học công lập cao cấp là ba nguồn đủ đáng tin để tiếp cận với khái niệm này."
Tuy dựa vào nhân mạch thì cũng đã nghe qua được một vài lời đồn nhất định nhưng mà bản thân thực sự không bỏ ra được nếu như những thông tin kia là sai lệch."
Muốn bằng vào 2 năm để thành công tiến vào được quận trung tâm cũng không dễ dàng đến như vậy, dù sao thì ba nguồn tiếp cận luôn bày ra đó mà số kẻ thực sự có thể vào trong kia vẫn quá ít ỏi."
Đến ngang đây thì Sang cùng từ phần sau của bức thư lấy ra một tấm thẻ với mặt sau như một hố đen không ngừng nuốt chửng lấy tất cả còn mặt trước lại gần như trong suốt với vô vàn các đường vân chạy dọc bên trong đó.
Sang hiện tại dù nhìn có mù cả mắt cũng chẳng hiểu nỗi mấy đường vân này có ý nghĩa gì nhưng cậu ta hiểu rõ rằng Trà My sẽ không để lại cho cậu ta một thứ nhìn thì có vẻ thì cao thâm nhưng hoàn toàn không dùng được như thế này.
Vậy nên phải có điểm mấu chốt nào đó ở đây.
"Là thẻ gốc?! Chẳng lẽ phải có được nó trước mới có thể xem hiểu những thứ này?"
Không, thẻ bài chắc chắn có liên quan đến thẻ gốc."
Nhưng rốt cuộc thì thẻ gốc đại diện cho một loại chức năng, giá trị gì với thẻ bài?"
Con bé đã nói rằng đống đường vân này lại là thứ cấu thành và định hình các thẻ bài."
Nếu như phải dựa vào thẻ gốc mới có thể xem hiểu được đống này thì tấm thẻ gốc đầu tiên từ đâu ra? Nghịch lý con gà và quả trứng?"
Sang vẫn là biết quá ít, cậu ta thậm chí còn chỉ mới nhìn thấy được sự thần kỳ của thẻ bài vài tháng gần đây.
"Phiền phức thật đấy nhưng bản thân cũng chẳng thể làm gì nhiều hơn được cả, tạm thời cứ đi được bước nào hay bước đấy đi."
Trường học là một trong ba nguồn tiếp cận với khái niệm thẻ bài nên chắc hẳn sẽ có cách mà thôi."
Mà hôm nay là ngày khai giảng, nghe đồn từ khóa trên là sẽ được chia lớp lại thêm một lần nữa, chẳng lẽ chuyện này là có liên quan đến thẻ bài hay sao?"
Ánh mắt của Sang có chút dừng lại rồi tập trung lên thẻ bài mà Trà My để lại kia.
"Còn về kẻ đang đầu tư vào mình nữa."
Chắc hẳn hắn có biết về sự tồn tại của người bí ẩn kia cũng như ý định của người đó với mình rồi."
Từ đó có thể đoán được thân phận của người soát vé có thể xem là đỉnh tiêm tại quận trung tâm, thậm chí tại nơi bí ẩn kia cũng có một thân phận nhất định."
Còn về tên kia thì chắc hẳn hắn cũng là người có xuất thân từ quận trung tâm hoặc một loại địa vị nào đó cực cao nhưng lại không có đủ tư cách để đạt được vé tàu."
Hoặc cũng có thể là đủ tư cách nhưng vẫn cố tình tiếp cận bản thân để chuẩn bị thêm một phương án nữa."
Điều này cũng dẫn tới hai trường hợp có thể xảy ra tùy thuộc vào cách nhìn của người bí ẩn."
Nếu người bí ẩn cảm thấy việc này không quá quan trọng, tức mắt nhắm mắt mở cho kẻ đó đầu tư vào bản thân thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả."
Nhưng nếu như người bí ẩn bày ra một bộ mặt khó chịu mà kẻ đó vẫn dám làm liều thì cũng có nghĩa là ngay từ đầu kẻ đó đã chẳng có tư cách đạt được vé tới tay rồi."
Trường hợp nào cũng khả thi nhưng ở trường hợp thứ hai thì rõ ràng là bản thân sẽ trở nên quan trọng hơn không ít và lỗ hổng ở đây là bản thân lại là người được người bí ẩn kia châm chước."
Tức là dù thế nào đi chăng nữa thì việc tiếp cận bản thân phải là hạ sách với kẻ đó mới phải."
Vừa suy nghĩ về vấn đề này thì Sang vừa cố gắng nhớ lại những chi tiết mà cậu ta đã cố tình bỏ lỡ mất trong những năm vừa qua.
Quá trình phát triển của Sang quá thuận lợi, đây rõ ràng là có một tay của kẻ đầu tư nhưng vì đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tiếp cận với kẻ đó nên giờ cậu ta nhắm tới một cách nghĩ khác.
"Nếu hắn đã chủ động thay vì vật tay với những kẻ khác để đảm bảo vé thì chỉ có thể là hắn không đọ lại được hoặc là hắn không có tư cách nhận được vé ngay từ đầu."
Ngẫm nghĩ một hồi để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình thì đồng hồ cũng đã điểm tới 6:00 sáng nên Sang cũng trực tiếp quên đi những suy đoán vừa rồi.
Nói thẳng ra thì hiện tại bản thân còn quá nhỏ yếu nên đoán nhiều đến mấy cũng quá thiếu bằng chứng xác thực và dù có đúng thì những kẻ xuất thân từ quận trung tâm đều không phải là dạng mà Sang có thể trêu vào được.
Vậy nên chỉ cần nghe theo lời dặn của Trà My là cố gắng tích lũy chút vốn nhỏ của bản thân để rồi bằng cách nào đó trong vòng 2 năm xông vào quận trung tâm là được rồi.
Đương nhiên theo lời Trà My thì con đường của Sang cũng không hoàn toàn bằng phẳng như những gì mà cậu ta vừa nói bởi vì ngay từ đầu con bé đã cảnh báo về những mối nguy hại sắp tới rồi.
Trà My sẽ không tốn sức mà nhắc nhở Sang nếu như những vụ việc này không thể ảnh hưởng hệ trọng đến cậu ta nên trong 2 năm này ngoài phát triển bản thân thì cậu ta còn phải chú ý giữ mạng nữa.
Sau khi đã đi ra được lựa chọn về kế hoạch trong tương lai cũng như một vài phương án dự phòng thì Sang cũng tiến vào phòng vệ sinh để bắt đầu vệ sinh cá nhân nhằm chuẩn bị cho một ngày mới.