Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 12: Yêu Nghiệt Mới



“Cái này…Đây là linh thạch trung phẩm?” Thẩm Mặc sững sờ, lập tức trong lòng vô cùng vui mừng, trên mặt đỏ ửng.

Linh lực trong một viên linh thạc trung phẩm tương đương với một trăm khối linh thạc hạ phẩm, như Thẩm Mặc là đệ tử mới nhập môn, lúc trước cũng chỉ biết sự khác biệt của linh thạch trung phẩm và linh thạc hạ phẩm, nhưng mà căn bản vẫn chưa nhìn thấy một viên linh thạch trung phẩm một lần nào.

“Đúng vậy, đây chính là linh thạch trung phẩm.” Diệp Vân nhìn hắn rồi nhẹ gật đầu. “Ngươi chỉ cần hấp thu được một nửa hoặc non nửa linh khí là có cơ hội rất lớn trùng kích lên Luyện Thể nhị trọng Hoán Huyết Cảnh, khiến cho máu huyết tăng lên một tầng mới, tinh huyết tràn đầy lực lượng.

Vẻ mặt non nớt của Thẩm Mặc vô cùng kích động, bàn tay run run, nhìn linh thạch trung phẩm trong tay rồi nói: “Thứ này quá quý trọng rồi…”

“Linh thạch có giá, tình nghĩa vô giá.”

Diệp Vân cười nhạt , nói: “Một viên linh thạch thì tính là gì, chẳng qua thời gian tu luyện của ngươi còn ít, chắc hẳn tốc độ hấp thu linh thạch sẽ rất chậm, cho nên nhất định không được hấp tấp nóng nảy.”

Thân thể Diệp Vân lúc trước không được quang ảnh hắc bạch dịch kinh tẩy tủy, hấp thu một viên linh thạch hạ phẩm cần mất một ngày, dựa theo kinh nghiệm của hắn thì Thẩm Mặc chắc phải mất mười mấy ngày mới có thể hấp thu được một phần mười viên linh thạch trung phẩm này, cũng đã rất tốt rồi.

“Diệp sư huynh…” Thẩm Mặc có chút do dự, bộ dáng muốn hỏi nhưng lại thôi.

“Có chuyện gì?” Diệp Vân có chút kỳ quái nhìn hắn.

“Hấp thu linh khí trong linh thạch, lúc đầu thực sự rất chậm hay sao?” Thẩm Mặc rút cuộc nói ra. “Linh thạch trung phẩm rất khác linh thạch hạ phẩm hay sao? Tại sao đệ hấp thu linh khí trong linh thạch hạ phẩm chỉ trong thời gian ngắn đã hết rồi?”

“Chỉ trong một thời gian ngắn đã hết rồi ư?” Diệp Vân ngơ ngẩn.

Thẩm Mặc khẽ gật đầu, có chút khó hiểu nói: “Mỗi tháng đệ chỉ có thể lấy được bốn khối linh thạch, nhưng mỗi lần tu luyện chỉ được trong chốc lát mà thôi.”

Lông mày của Diệp Vân lập tức nhăn lại, trong mắt dần hiện ra thần sắc không thể tin nổi.

Điều này sao có thể.

Thiên phú như vậy…Chẳng lẽ những đệ tử chân truyền kia đều có thiên phú như vậy hay sao?

Diệp sư huynh, đệ nói gì không đúng hay sao?” Thầm Mặc thấy Diệp Vân sững sờ tại chỗ thì cho rằng mình đã nói sai điều gì đó.

“Không có, không có.” Diệp Vân hít một hơi thật sau, bàn tay lật lại, lấy thêm ra một viên linh thạch trung phẩm nữa.

Thẩm Mặc ngây người. “Diệp sư huynh, cái này?”

Diệp Vân xoa nhẹ đầu của hắn một cái, tràn đầy vẻ chờ mong rồi cười nói: “Đệ bây giờ hãy hấp thu linh khí trong hai viên linh thạch này xem.”

Thẩm Mặc lập tức hiểu ra là Diệp Vân muốn xem tốc độ hấp thu linh khí của mình, hắn cảm kích gật đầu rồi muốn lập tức khoanh chân ngồi xuống.

Nhưng Diệp Vân như nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày, vẫy tay đối với hắn, sau đó quay người đi về căn phòng của chính mình: “Đến phòng của ta rồi hãy nói.”

Thẩm Mặc cũng không nghĩ nhiều, liền đi theo Diệp Vân về căn phòng đơn sơ không khác nhiều so với những đệ tử tạp dịch khác, chăm chú nhìn Diệp Vân rồi liền khoanh chân ngồi xuống, tâm pháp trụ cột lập tức vận chuyển, mà hai viên linh thạch trung phẩm được hắn phân biệt nắm ở hai bên tay.

Trong chớp mắt, chỉ thấy trong lòng bàn tay của Thẩm Mặc phát ra ánh sáng, hai viên linh thạch trung phẩm ở trung tâm của điểm sáng, theo sự vận chuyển của tâm pháp thì ánh sáng phát ra càng ngày càng sáng chói.

Diệp Vân phát hiện, hai viên linh thạch trung phẩm trong tay Thẩm Mặc, vậy mà dùng mắt thường có thể thấy bắt đầu nhỏ đi một chút. Điều này nói lên việc linh khí bên trong đó bị hấp thu rất nhanh.

Điều này sao có thể?

Loại linh thạch trung phẩm này, mặc dù hắn sau khi được quang ảnh hắc bạch dịch kinh tẩy tủy, một ngày chỉ có thể hấp thu trên dưới mười viên. Mà nhìn Thẩm Mặc thì hai viên linh thạch trung phẩm này chỉ sợ trong một ngày hắn cũng có thể hấp thu được tám chính phần mười, tốc độ như vậy quả thực là quá rợn người, không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Vân sau khi hít vào một hơi thì liền đè nén kích động trong lòng, tuy rằng hắn không biết tại sao tiểu nam hài có tinh thần trọng nghĩa trước mắt này lại có tốc độ tu luyện như vậy, nhưng mà hắn biết rõ, đây là một bí mật, trước mắt nhất định không thể tiết lộ ra ngoài. Có lẽ sau này, Thẩm Mặc bởi vì có tốc độ tu luyện yêu nghiệt như vậy mà được cao tầng của Thiên Kiếm Tông ưu ái, nhưng mà hiện tại thì rất có thể đó là nguyên do khiến cho hắn chết yểu.

“Thẩm Mặc, ta mặc dù không có gặp những người có tư cách tiến vào chư phong trong núi, trở thành đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông, thậm chí là đệ tử chân truyền có thiên phú dạng gì, nhưng mà ta có thể khẳng định thiên phú của đệ so với những người ta đã thấy đều cao hơn, cao hơn không chỉ một điểm.”

Diệp Vân nhìn chăm chú Thẩm Mặc, sau đó chậm rài nói một cách ngưng trọng: “Coi như bọn người Tần Thiên Hàn có thiên phú trong việc tu hành, nhưng nếu so sánh với ngươi thì cũng chỉ như ngọn đèn so với ánh trăng mà thôi.”

Thẩm Mặc mở to hai mắt mà nhìn, hắn cũng không dám tin tưởng việc Diệp Vân nói là sự thật.

Diệp Vân hít sâu một lần nữa, nghĩ đến sự việc đã phát sinh hôm nay, con mắt không khỏi nheo lại một chút, toát ra hàn quang.

“Nhưng mà thiên phú tu hành quá tốt cũng sẽ khiến cho người ta ghen ghét, trong thực tế có một số người sợ ngươi vượt qua bọn hắn, cho nên trước khi đệ có thành tựu nhất đinh , nhất định không để cho người khác phát hiện thiên phú của đệ.” Hắn nhìn Thẩm Mặc, chậm rãi nói ra.

Thẩm Mặc vẫn như trước vẫn không kịp phản ứng cái gì, nhưng theo ngữ khí của Diệp Vân vẫn khiến cho hắn không tự chủ gật đầu một cái.

Diệp Vân ngồi xuống, trận chiến hôm nay cũng khiến cho hắn có rất nhiều cảm ngộ, dù sao đây cũng chính là lần chiến đấu đầu tiên với đệ tử ngoại môn. Mặc dù được quang ảnh trợ giúp, dễ dàng đánh bại Lưu Ngọc nhưng mà công kích của đệ tử ngoại môn vẫn thấy được sự khác biệt của một tầng cảnh giới.

Đặc biệt là thanh linh khí hạ phẩm Hắc Diệu Kiếm, phương thức công kích so với hắn vẫn thấy thì hoàn toàn bất đồng. Diệp Vân có thể nhớ rõ ràng, thanh đại kiếm đen sì cao vài trượng trong không trung, một khắc này mang theo uy thế ngập trời, đệ tử tạp dịch bình thường căn bản không thể nào ngăn cản, dưới uy thế này, người nào mà linh hồn kém một chút có thể bị nghiền nát ngay lập tức.

Cho dù là với tu vi của Diệp Vân thì việc muốn ngăn cản linh khí hạ phẩm vẫn rất khó khăn, nhưng mà lúc ở dưới uy thế như sóng to gió lớn đó, quang ảnh hắc bạch đó lại tỏa ra một khí tức khó có thể dùng lời nói mà hình dung được, lập tức Diệp Vân liền cảm giác được, mặc dù uy thế của Hắc Diệu Kiếm có cường đại hơn gấp mười lần thì cũng đừng mong có thể thương tổn đến hắn nửa phần.

Khí tức không thể nào hình dung được này một mực vẫn lưu chuyển trong cơ thể Diệp Vân, ngăn cản uy áp của linh khí, thẳng đến lúc dùng một quyền đánh bại Hắc Diệu Kiếm thì luồng khí tức này mới biến mất vô ảnh vô tung, tựa như chưa xuất hiện bao giờ.

Nhưng mà cảm giác cường đại này lại khắc sâu trong lòng của hắn, loại cảm giác này thực sự quá tuyệt vời, hắn có thể nghĩ đến, nếu như có thể khống chế khí tức này, mặc dù sau này chống lại Tần Thiên Hàn, thậm chí đệ tử Luyện Khí Cảnh cường đại hơn cả Tần Thiên Hàn, ít nhất sẽ không bị khí tức của bọn họ làm cho hắn không thể nào nhúc nhích.

Diệp Vân lẳng lặng ngồi xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh chiến đấu với Lưu Ngọc. Đạo khí tức kia xuất hiện, quanh ảnh hắc bạch chiết xuất, rèn luyện, cuối cùng bộc phát ra lực lượng vượt qua cảnh giới của bản thân, khiến hắn một quyền đánh bại công kích của linh khí Hắc Diệu kiếm.

Một màn này, thật sự là quá khó tin.

Diệp Vân chưa bao giờ như hiện tại, muốn tìm hiểu hoàn toàn bí mật của quang ảnh, triệt để khống chế nó.

“Chết.”

Bỗng nhiên Diệp Vân tưởng tượng ra uy thế và sát ý của Tần Thiên Hàn, tưởng tượng thấy mình đang chìm đắm trong sát ý của Tần Thiên Hàn, chỉ trong nháy mắt sẽ bị giết chết.

Oanh một tiếng, quang ảnh hắc bạch trong cơ thể của hắn bỗng nhiên lóe sáng.

Trong đầu hắn, khó có thể tưởng tượng được hình ảnh lại đó lại hiện lên! Thần binh kim giáp đầy trời, mãnh liệt như sóng cả, cuồn cuộn kéo tới như thể một ngọn núi cao khổng lồ ngay lập tức sẽ bị san thành bình địa. Nhưng mà dưới khí tức cường đại của thần binh đang truy kích kia tỏa ra, đôi nam nữ mặc quần áo đen trắng kia căn bản không có khả năng trốn thoát, nhưng mà hai người lại không có bất kỳ sự sợ hãi nào, tựa hồ như muốn đâm thủng bầu trời kia.

“Đây rốt cuộc là cái quái gì?”

Cảm thụ được khí tức muốn xé rách thiên địa kia, mặc dù cho Diệp Vân có ngu ngốc đi nữa thì cũng biết được đôi nam nữ kia có tu vi đáng sợ như thế nào.

Thực tế trong hình ảnh kia, mỗi thần binh kim giáp khi giơ tay nhấc chân đều có thể san một ngọn núi thành bình địa, nhưng mà những thần binh này, trước mặt đôi nam nữ kia tựa hồ cũng không coi vào đâu, chẳng qua số lượng là quá nhiều mà thôi.

Sau khi gia nhập Thiên Kiếm Tông, hắn từng nghe nói Luyện Khí Cảnh chẳng qua chỉ là cảnh giới tu luyện thứ hai mà thôi, trên nữa còn có Trúc Cơ Cảnh, Kim Đan Cảnh. Tương truyền cao thủ Kim Đan Cảnh trong nháy mắt có thể vượt qua ngàn dặm, thả ra Kim Đan pháp tướng liền có thể nghiền nát một ngọn núi cao.

Những tiền bối Kim Đan Cảnh, đến cùng có tu vi như vậy hay không?

Diệp Vân tạm thời không cách nào có được đáp án.

Thời gian dần qua, hô hấp của hắn dần đều lại, làm tâm tình của mình yên tĩnh lại, muốn truy tìm quỹ tích quang ảnh hắc bạch trong cơ thể mình.