Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 20: Gian Lận



Tất cả mọi người đều nhìn lên đỉnh núi, biểu hiện của Quân Nhược Lan khiến cho bọn họ chấn động đến cực điểm.

Nhưng mà tất cả mọi người đều cảm thấy miệng mình đắng chát, Quân Nhược Lan hoàn toàn dùng vào thực lực của mình mà bay lên, bọn hắn làm sao có khả năng mà bắt chước.

“Diệp Vân, thế nào mà lại đứng như trời chồng thế?” Đoạn Thần Phong xoay người, nhìn Diệp Vân, giống như đang trêu tức hắn.

Quân Nhược Lan sau khi bay lên đỉnh thì mây trắng cuồn cuộn và những vòng xoáy liền biến mất, những đệ tử tham gia thí luyện từ trong chấn động hổi tỉnh lại, nhao nhao bắt đầu leo lên, chỉ sợ một lúc sau thì những vòng xoáy đáng sợ kia lại hiện ra.

Lúc này tại đáy vực chỉ còn có ba người không hề nhúc nhích, ngoại trừ Đoạn Thần Phong, Diệp Vân thì còn lại một người, chính là Khúc Nhất Bình lúc trước khảo thí xuất hiện linh mạch màu đỏ.

Lúc này nghe Đoạn Thần Phong nói như vậy thì sắc mặt của Diệp Vân vẫn như thường, không trả lời nhưng trong lòng thì cười lạnh.

Tuy rằng lúc này sườn dốc đã không còn có những vòng xoáy kia, nhưng mà sắp đặt tại đây sao có thể đơn giản như vậy được, chỉ những đan quang của tấm bia đá trên đỉnh núi kia rơi lả tả cũng vô cùng nguy hiểm, mà những tên đệ tử xung quanh này giống như không có đầu óc vậy, không tìm hiểu rõ ràng mà đã nhao nhao leo lên, đúng là có vấn đề lớn.

Hắn quét qua một cái thì thấy, dưới ảnh hưởng của đan quang thì tất cả những tên đệ tử đang trèo lên, không ai có thể thành công cả, càng lên cao thì vách đá càng cứng rắn hơn, càng bóng loáng dị thường, thường thường cứ lên cao mười trượng là khó khăn lại tăng lên một tầng.

Những tên đệ tử lúc trước nghe lời Liễu Minh dùng máu tươi quệt lên thạch bích để cho chúng mềm đi, vụng trộm rạch bàn tay, rồi quệt máu lên thạch bích, nhưng bọn chúng đồng dạng phát hiện ra là không có bất cứ hiệu quả nào.

Lúc này sau khi mây trắng và vòng xoáy biến mất, lộ ra một mảnh trời xanh thẳm, bọn hắn lại giống như những con ếch bị nhốt trong miệng giếng, những vách đá này lại giống như những vách tường giếng ướt át, phủ đầy rêu xanh, bằng vào man lực thì căn bản không thể đi ra ngoài.

“Sao? Lại giả vờ điếc à?” Thấy dáng vẻ trầm mặc của DIệp Vân, Đoạn Thần Phong thâm ý nhìn hắn, nói: “Không bằng mọi người trao đổi qua một chút, không chừng còn có hy vọng thành công.”

Diệp Vân nghe vậy thì trong lòng chấn động, Đoạn Thần Phong tựa hồ lúc trước đã nhìn ra một chút manh mối, trao đổi, thương lượng qua một chút, nói không chừng thực sự sẽ có chút ít tác dụng.

“Ngươi có ý kiến gì không?” Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Đoạn Thần Phong, không lạnh không nhạt nói.

“Đoàn sư huynh, ngươi có đề nghị gì không?” Đáy mắt Khúc Nhấ Bình lóe lên một đạo hàn quang khó thấy, đi tới bắt chuyện.

“ngươi là ai? Ta có biết ngươi à? Ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao?” Đoạn Thần Phong cuồng ngạo nhìn hắn một cái, khinh bỉ nói ra.

Khúc Nhất Bình nhướng mày, trên mặt lại không có tức giận chút nào. Hắn càng thêm xác định Đoạn Thần Phong đúng là ngốc nghếch cuồng ngạo, đề phòng loại người này đúng là lãng phí thời gian.

“Đoàn sư huynh, thoạt nhìn nơi đây chỉ có ba người chúng ta là hiểu rõ, mọi người đều hợp sức lại nói không chừng là có thể tìm ra phương pháp, hà tất phải tự ngạo như thế.” Trong lòng hắn cười khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi chút nào, nói.

“Như thế nào, còn muốn dây máu ăn phần sao?” Đoạn THần Phong hặc hặc cười một tiếng, “Ta và Diệp Vân ở đây nghỉ ngơi, ngươi cứ chậm rãi tìm phương pháp, nếu tìm ra được rồi thì nói cho chúng ta biết với.”

“Đã như vậy thì tự làm đi.” Lông mày Khúc Nhất Bình nhíu lại, thở sâu rồi quay người đi sang chỗ khác.

Diệp Vân trầm mặc đứng nhìn, thẳng cho đến lúc Khúc Nhất Bình đi rồi thì hắn mới nhìn ĐOạn Thần Phong, trầm giọng nói: “ngươi đã nhìn ra manh mối gì?”

“Vách núi này là một vách linh tuyền.”

Trên mặt Đoạn Thần Phong lộ ra vẻ đắc ý, thanh âm của hắn hạ thấp đến cực điểm, thong thả nói: “Nhìn mặt ngoài của nó thì không có gì dị thường, nhưng mà nơi mà bên trong có ánh sáng thì chỉ cần dùng lực đánh xuyên qua, đó chính là những điểm dừng chân.”

“Vách linh tuyền? Mặt ngoài nhìn thì hoàn toàn giống nhau, nhưng thực tế bên trong là rỗng?” Diệp Vân khẽ giật mình, theo bản năng thì hắn thấy Đoạn Thần Phong không thể có kiến thức và nhãn lực như vậy, tại sao lại có thể nhanh chóng biết được bố trí như vậy, nhưng trong nháy mắt hắn thấy được trong mắt của Đoạn Thần Phong không hề có ý che giấu vẻ đắc ý, hắn lập tức nghĩ ra.

Gian lận!

Đoạn Thần Phong và vị Lan trưởng lão kia có chút quan hệ, nói không chừng thì chính vị Lan trưởng lão này đã nói cho hắn biết chỗ này bố trí như thế nào!

“Trách không được ngươi lại không muốn cho Khúc Nhất Bình tham dự, chuyện như vậy thì càng ý người biết càng tốt.”

Sau khi hiểu ra như vậy thì Diệp Vân hít sâu vào một hơi, nhìn về phía Đoạn Thần Phong, thanh âm cũng ép xuống cực thấp, nói.

Việc gian lận như vậy bên trong thí luyện có thể nói là chuyện lớn, cũng có thể nói là chuyện nhỏ, có tồn tại như Lan trưởng lão giúp đỡ, chỉ cần việc này không làm quá ra thì khẳng định có thể che dấu được.

Nhưng mà nếu có nhiều người biết, truyền ra ngoài, chính là Lan trưởng lão cũng sợ gặp phải trách phát nghiêm khắc.

“Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, những tên ngu ngốc này giống như là kiến bò trên lửa, cuối cùng sẽ tìm ra vấn đề của vách đá, chúng ta chỉ cần chờ là được, không cần lãng phí sức lực.” Đoạn Thần Phogn thấy DIệp Vân đoán được thì không khỏi khẩn trương, chẳng qua là không cho là đúng, hặc hặc cười.

Bộ dáng này khiến cho DIệp Vân cảm thấy, sau này nhất định phải giữ khoảng cách với hắn, nếu không tuyệt đối sẽ bị hắn liên lụy.

Nhưng bây giờ hợp tác với hắn, đúng là một cách tốt nhất để thông qua thí luyện.

“Ngươi đã biết rõ sự huyền bí của vách núi này, sao lại còn muốn hợp tác với ta?” Tâm tư Diệp Vân cẩn thận, cũng không bị khí tức của kim đan ảnh hưởng, lông mày của hắn hơi nhăn lại, nhìn về phía ĐOạn Thần Phong hỏi.

“Chờ một chút sẽ biết.” Đoạn Thần Phong sờ cằm, nói.

Thấy bộ dạng thừa nước đục thả câu của Đoạn Thần Phong, lông mày của DIệp Vân chau lên, nhưng mà hắn vẫn còn thừa kiên nhẫn, cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là không hề nhúc nhích quan sát.

Ước chừng qua nửa canh giờ, có người ở trên vách đá dựng đứng bắt đầu gõ vào vách tường.

Có bệnh thì vái tứ phương, hành động như vậy lập tức khiến cho rất nhiều người khác bắt chước theo.

“Đã tìm được rồi, nơi này trống rỗng.”

Đột nhiên một âm thanh từ bên trái truyền đến, giọng nói mang theo vẻ cuồng hỷ.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều vọt qua, chỉ thấy một gã đệ tử tạp dịch, trong tay cầm đá vụn, nhẹ nhàng gõ vào vách núi.

Rõ ràng là âm thanh từ phía trong truyền đến, hiển nhiên nơi này là một chỗ có ánh sáng.

“Ta đến!”

Khúc Nhất Bình vui mừng quá đối, rẽ đám người ra, sau đó nhẹ nhàng gõ hai cái, đột nhiên hung hăng tung ra một quyền vào chỗ vách núi đó.

Oanh!

Vách núi cứng rắn vô cùng lại bị đánh thủng ra một lỗ hổng rộng chừng một xích.

Lông mày Diệp Vân nhăn lại, linh lực của Khúc Nhất Bình, tựa hồ không thua kém so với hắn.

“Mọi người chia nhau tìm kiếm, một cái chưa đủ, tốt nhất là tìm được nhiều chỗ nữa.” Âm thanh của Khúc Nhất Bình vang lên.

Thoáng chốc, chúng đệ tử nhanh chóng chạy đi, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn. Đã có điểm đặt chân, như vậy chắc chắn không phải chỉ có một điểm, nhất định sẽ có điểm tiếp theo để tiến lên, chỉ cần có thể tìm được thì mọi người rất nhanh sẽ có thể trèo lên đỉnh núi.

Quả nhiên, không bao lâu sau, lại có ba địa điểm phát ra âm thanh trống rỗng, mà ba chỗ này mỗi chỗ lại cách nhau ba trượng.

“Đợi được thì có lợi.”

Đoạn Thần Phong vẫn dứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Diệp Vân, bộ dáng đắc ý.

Lúc này, thân ảnh Khúc Nhất Bình đã bay vút lên.

Chỉ là một cú nhảy, hắn đã đến được vị trí cách chỗ trống rỗng cũ ba trượng, oanh một tiếng, một quyền tung ra lập tức đánh ra một cửa động, thân hình lại một lần nữa lướt lên, đứng ở cửa động thứ hai.

“Thì ra là thế, chỉ cần tiến lên từng bước thì có thể thuận lợi trèo lên trên kia, xem ra khảo hạch thứ hai này cũng chỉ có thế mà thôi.” Trong lòng Khúc Nhất Bình mừng thầm, nếu chỉ như thế này thì không cần đến hai canh giờ là hắn có thể trèo lên đến nơi.

Tiếp theo, Khúc Nhất Bình một lần nữa nhảy lên ba trượng tiếp theo, tại cửa động thứ hai đánh ra một quyền. Quả nhiên lại là một địa điểm trống rỗng được hắn tìm ra, một quyền, đá vụn liền văng tung tóe.

Khúc Nhất Bình cười ha ha, thân ảnh hắn hơi trầm xuống, tại cửa động liền muốn lướt lên.

Nhưng mà khi hắn đang cười to thì trong động bỗng nhiên có một luồng linh lực hùng hậu tuôn ra, lập tức đập lên người hắn.

Khúc Nhất Bình hoảng sợ kêu lên, thân thể từ trên không trung trực tiếp rơi xuống đất, làm cho bụi đất bay mù mịt.