Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 261: Tao ngộ



Diệp Vân ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong (*). Có Tô Ngâm Tuyết bảo vệ, hắn có thể an tâm tu luyện không cần phải lo lắng gì. Giống như lời Tô Ngâm Tuyết nói, trong Đoạn Hồn sơn mạch này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đương nhiên tu vi càng cao càng tốt.
(*) vật ngã lưỡng vong: cảnh giới quên đi mọi người, vật xung quanh.

Chân khí trong cơ thể hắn đã bão hòa đến mức không thể tăng thêm dù chỉ là một chút xíu, mà thân thể của hắn cũng đã cực kỳ cường hãn. Một khi hắn đột phá đến tầng ba Luyện Khí Cảnh, thực lực tất nhiên sẽ tăng mạnh hơn rất nhiều. Phải biết rằng, Diệp Vân tu luyện chính là Thối Tiên Tâm Pháp. Tuy mỗi lần thăng cấp đều cực kỳ gian nan, nhưng mà một khi thăng cấp rồi thì thực lực của hắn sẽ tăng lên gấp mười lần, thật khiến cho người khác khó mà tin được.

Chân khí điên cuồng vận chuyển, Tiểu Hấp Tinh Quyết được thi triển ra trong nháy mắt. Chỉ thấy linh thạch nằm rải rác khắp bốn phía thân thể Diệp Vân bắt đầu tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, sau đó ảm đạm dần với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Chỉ trong khoảnh khắc vậy mà trăm ngàn miếng linh thạch thượng phẩm đã thu nhỏ lại chỉ còn lại một nửa so với kích thước ban đầu.

Tô Ngâm Tuyết nhìn thấy cảnh này cũng phải trợn mắt há mồm. Quả thực khó mà có thể tin được chuyện phát sinh trước mắt này. Đây cũng không phải là linh thạch hạ phẩm mà là linh thạch thượng phẩm a. Hơn nữa chỗ này ước chừng có hơn trăm ngàn miếng, cho dù nàng muốn hấp thu hết những miếng linh thạch này thì cũng cần thời gian ít nhất là ba ngày. Đây đã xem như là tốc độ nhanh nhất rồi mà còn cần phải toàn lực thi triển nữa mới được.

Thế nhưng, từ lúc Diệp Vân ngồi xuống tu luyện cho đến bây giờ vẫn chưa tới một canh giờ, vậy mà trăm ngàn miếng linh thạch thượng phẩm trước mắt đã bị hấp thu hơn một nửa. Tốc độ hấp thu như thế này quả thật khó tin. Chẳng lẽ một kẻ có tu vi tầng hai Luyện Khí Cảnh như hắn không sợ bị linh khí tràn đầy quá mức dẫn đến bạo thể mà chết sao?

Tô Ngâm Tuyết nào đâu biết rằng, trong cơ thể Diệp Vân có ẩn giấu Tiên Ma Chi Tâm. Tu vi càng tăng lên, lĩnh ngộ của Diệp Vân đối với Tiên Ma Chi Tâm càng ngày càng nhiều. Lúc này đem linh khí hấp thu vào, sau đó lại tinh lọc linh khí đến mức cực kỳ tinh khiết, tiến hành tu luyện như vậy đối với hắn quả thực là đạt mức tùy tâm sở dục (*) rồi.
(*) tùy tâm sở dục : tùy theo ý mình.

Vốn dĩ Tiên Ma Chi Tâm chính là cái động không đáy, dù có rót bao nhiêu linh khí vào cũng không có khả năng làm cho nó tràn đầy. Diệp Vân vốn cũng không biết đây là bảo vật có cấp bậc gì. Nhưng đời chủ nhân trước của Tiên Ma Chi Tâm dù đối mặt với sát khí đủ để di sơn đảo hải của Kim giáp thần binh đuổi giết mà vẫn có thể thong dong nhàn nhã không thèm để ý. Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ để thấy cấp bậc của Tiên Ma Chi Tâm đã vượt ra khỏi phạm vi phán đoán của hắn.

Linh khí vô cùng vô tận bị Tiên Ma Chi Tâm hấp thu, sau đó được tinh lọc lại chỉ còn khoảng chừng một phần mười là linh khí thuần khiết để Diệp Vân tu luyện.

Diệp Vân chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể đã đến mức cực hạn, không cách nào hấp thu thêm được nữa dù chỉ là nửa phần linh khí. Trăm ngàn miếng linh thạch thượng phẩm bên ngoài giờ đây chỉ còn sót lại một ít, vầng sáng lập lòe ảm đạm giống như lúc nào cũng có thể tắt ngóm.

Đột nhiên, một khối bắp thịt cực nhỏ nơi vai phải của Diệp Vân khẽ nhúc nhích, ngay sau đó một cảm giác khó có thể hình dung được lan truyền khắp toàn thân hắn.

Giống như việc một khối đá nền móng quan trọng nhất bên dưới một tòa kiến trúc đồ sộ bị rút ra, khắp nơi trong cơ thể Diệp Vân đột nhiên phát ra âm thanh đì đùng lốp bốp không dứt. Chỉ thấy thân thể hắn không ngừng rung rung, rồi một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ toàn bộ thân hình của hắn vào trong.

Trên đỉnh đầu Diệp Vân, từng luồng từng luồng khí màu tím chậm rãi bay lên rồi ngưng tụ lại không tiêu tán, sau đó biến đổi thành đủ mọi hình dáng.

Đôi mi thanh tú của Tô Ngâm Tuyết khẽ cau lại. Nàng chưa từng nhìn thấy hay thậm chí nghe thấy tình huống như thế này bao giờ.

"Ngâm Tuyết sư tỷ, Diệp sư huynh làm sao vậy?". Dư Minh Hồng nhìn thấy cảnh này, gương mặt tràn đầy lo lắng hỏi.

"Đúng vậy, tỷ tỷ, hắn làm sao vậy? Tại sao lại có thể như vậy?". Trong giọng nói của Tô Linh cũng tràn đầy vẻ lo âu.

Tô Ngâm Tuyết lắc đầu một cái, nói: "Ta cũng không biết nữa, hẳn là đã đến thời khắc trùng kích mấu chốt."

"Các ngươi gấp cái gì. Cái tên Diệp Vân này chính là yêu nghiệt, không thể dùng lẽ thường để suy đoán được. Yên tâm đi, ta cũng không có cảm nhận được bất kỳ khí tức nguy hiểm nào, có lẽ không có vấn đề gì đâu." Đoàn Thần Phong dựa lưng vào núi đá, bắt chéo hai chân, ánh mắt chỉ nhẹ nhàng đảo qua Diệp Vân một cái, sau đó liền nhìn về hướng không gian có chút vặn vẹo ở đỉnh núi.

"Đoàn Thần Phong nói không sai, các ngươi không cần lo lắng quá mức. Mặc dù ta cũng chưa từng nhìn thấy tình trạng hiện tại của Diệp Vân bao giờ, nhưng mà những linh khí này tiến vào trong cơ thể của hắn cũng không có cuồng bạo và rối loạn nào. Điều này chứng minh chân khí không có loạn, vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu, không khỏi liếc mắt nhìn Đoàn Thần Phong một cái, không ngờ người này lại có nhãn lực (*) như vậy, thật là đáng ngạc nhiên.
(*) nhãn lực : khả năng phân biệt qua mắt.

Tô Linh và Dư Minh Hồng gật gật đầu. Tô Ngâm Tuyết chính là cường giả Trúc Cơ Cảnh, lời của nàng đương nhiên không cần phải hoài nghi.

Toàn thân Diệp Vân run rẩy không ngừng, vang lên tiếng đồm độp. Luồng khí màu tím trên đỉnh đầu càng lúc càng ngưng tụ, dường như xuất hiện một cái quầng sáng màu tím, trong đó có thứ gì đó có hình dạng giống như trái tim đang đập nhịp nhàng.

"Mọi người hãy tập trung quan sát đỉnh núi, bên này ta sẽ lo cho Diệp Vân." Đôi mi thanh tú của Tô Ngâm Tuyết vẫn còn cau lại. Cái bóng dáng màu tím hình trái tim này rốt cuộc là cái gì? Nàng dùng thần niệm thăm dò thoáng qua thì rõ ràng lại không hề phát hiện có bất kỳ cảm ứng gì, giống như đỉnh đầu Diệp Vân không hề có thứ gì tồn tại vậy.

Sự nghi ngờ trong lòng ngày càng mãnh liệt, nhưng mà nàng cũng không có biện pháp nào khác. Chỉ cần chân khí bên trong cơ thể Diệp Vân không loạn vậy thì sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra.

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên Tô Linh kinh sợ kêu một tiếng.

"Mọi người nhìn kìa, trên đỉnh núi giống như có cái gì đó sắp xuất hiện."

Đám người Tô Ngâm Tuyết lập tức nhìn sang, tâm thần liền chấn động. Chỉ thấy trong không gian vặn vẹo của đỉnh núi kia xuất hiện một khuôn mặt vặn vẹo, không ngừng thay đổi hình dáng và càng lúc càng rõ ràng.

Sau một khắc, chỉ thấy một luồng ánh sáng rực rỡ phóng lên trời. Lập tức xuất hiện một con Bạch Hạc vỗ cánh bay lên xuyên thủng tầng trời, nhanh chóng bay về phía năm người Tô Ngâm Tuyết. Trong đôi mắt đẹp của Tô Ngâm Tuyết chợt hiện lên vẻ nghiêm trọng. Con Bạch Hạc này tuy khí thế hung ác nhưng chỉ là một đầu linh thú sơ cấp mà thôi, tuy nhiên nàng lại thấy năm người thiếu niên ngồi trên lưng Bạch Hạc.

"Hắc hắc, không thể ngờ được rằng đám người Tô sư tỷ các ngươi lại trốn ở chỗ này, hại chúng ta phí công tìm mất một ngày." Âm thanh bén nhọn mang theo một chút trào phúng phá không bay đến.

Tốc độ của Bạch Hạc cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thu hẹp khoảng cách mấy trăm trượng. Mấy bóng người từ không trung hạ xuống.

"Mộ Dung Vô Ngân, thì ra là ngươi". Tô Ngân Tuyết hờ hững nói.

"Tô sư tỷ, đã lâu không gặp." Mô Dung Vô Ngân đứng chắp tay, khuôn mặt mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên một chút tinh mang, nhìn về phía Diệp Vân.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp, không thể ngờ được tu vi của ngươi đã cao đến mức này." Đôi mi thanh tú của Tô Ngâm Tuyết cau lại. Nàng rõ ràng cảm nhận được trên người Mộ Dung Vô Ngân phát ra một sợi thần niệm nhàn nhạt, tuy rằng không quá mức rõ ràng, nhưng xác thực có tồn tại.

"Nếu so với Tô sư tỷ thì vẫn hơi kém một chút, chỉ là miễn cưỡng Trúc Cơ, vẫn chưa có hoàn toàn ổn định." Mộ Dung Vô Ngân vừa cười vừa nói. Tuy nói là “miễn cưỡng” nhưng trong lời nói lại có một cỗ ngạo ý phát ra.

"Tô sư tỷ, chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt." Một gã thiếu niên từ sau lưng Mộ Dung Vô Ngân đi ra. Áo trắng hơn tuyết, trường kiếm nghiêng nghiêng cắm ở sau lưng, nhìn hắn toát lên vẻ thoát tục xuất trần.

"Giang Như Triều, vậy mà ngươi cũng đạt tới Trúc Cơ Cảnh rồi." Tô Ngâm Tuyết khẽ giật mình, đôi mắt dễ thương tràn đầy vẻ khó có thể tin.

"Sư tỷ cũng có thể đạt đến Trúc Cơ, vì sao ta lại không làm được? Ta chỉ kém hơn sư tỷ hai tháng tuổi mà thôi. Mười tám tuối mới Trúc Cơ thành công, thật chẳng ra gì. So với Vô Ngân sư đệ, thực sự kém quá xa." Thiếu niên áo trắng hờ hững trả lời.

Tô Ngâm Tuyết không có trả lời, ánh mắt đảo qua. Đội ngũ này của Mộ Dung Vô Ngân rõ ràng có hai người đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, còn ba người kia cũng có tu vi đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, tùy thời đều có thể Trúc Cơ. Tuyệt Kiếm Phong vậy mà lại phái ra đội ngũ mạnh như vậy, thực sự là không ngờ tới.

Đặc biệt là Mộ Dung Vô Ngân. Thiên phú của hắn cực cao, so với huynh trưởng của hắn là Mộ Dung Vô Tình cũng không chênh lệch bao nhiêu, thậm chí có khi còn vượt qua. Chỉ là hắn không có chuyên tâm tu luyện như Mộ Dung Vô Tình mà thôi. Với thiên phú như vậy, mười bảy tuổi đã có thể Trúc Cơ thành công, quả thực là không thể tưởng tượng được. Phải biết rằng dù huynh trưởng của hắn là Mộ Dung Vô Tình cũng phải gần hai mươi tuổi mới Trúc Cơ, bởi vậy có thể nhìn ra được tiềm lực của Mộ Dung Vô Tình lớn đến cỡ nào.

"Các ngươi đến từ đỉnh núi sao?" Tô Ngâm Tuyết lạnh giọng hỏi.

"Đỉnh núi? Xem ra các ngươi cũng phát hiện ra trên đỉnh núi bố trí pháp trận không gian cường đại, căn bản không cách nào tiến vào được." Giang Như Triều lắc đầu, hờ hững nói.

"Như thế các ngươi chưa từng đi qua đỉnh núi, vậy thì chúng ta từ biệt từ đây." Giọng nói Tô Ngâm Tuyết nhẹ nhàng. Nàng quay người đi đến bên cạnh Diệp Vân định đánh thức hắn.

"Tô sư tỷ, nếu như ta không nhìn lầm, Diệp Vân sư đệ đang tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp, hơn nữa lại đang trong thời khắc trùng kích cảnh giới quan trọng. Trong cơ thể hắn đang có Lôi linh khí cuồn cuộn. Nếu như ngươi tùy tiện đánh thức hắn thì chỉ sợ sẽ khiến cho Lôi linh khí và chân khí xung đột lẫn nhau. Đến lúc đó xảy ra kết quả gì thì cũng không biết được nhỉ?" Giọng nói của Mô Dung Vô Ngân bỗng nhiên vang lên.

Tô Ngâm Tuyết khẽ giật mình. Nếu như lời nói của Mộ Dung Vô Ngân là thật, vậy thì tùy tiện đánh thức Diệp Vân rất có thể sẽ khiến cho hắn tẩu hỏa nhập ma (*), nhẹ thì tu vi thụt lùi, nặng thì hồn phi phách tán. Nhất thời nàng không biết làm sao mới phải.
(*) Tẩu hỏa nhập ma: đại khái nếu bị sẽ giống Âu Dương Phong-Kim Dung. ^-^

"Mộ Dung Vô Ngân, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì đây?" Tô Linh không thể nhịn được quát lên.

"A, hóa ra Tô Linh sư muội cũng ở đây. Đã lâu không gặp, thực ra ta có chút nhung nhớ ngươi đấy." Giang Như Triều quay đầu lại, khẽ mỉm cười.

"Nhung nhớ cái đại đầu quỷ nhà ngươi! Ngươi mà còn nói chuyện quái gở như vậy, ta sẽ đi ra ngoài tìm Âu Dương thúc thúc để hắn phạt ngươi." Tô Linh hừ một tiếng, trong giọng nói mang chút giận dỗi.

"Vậy sao? Ta thật là sợ hãi đó nha." Giang Như Triều giả vờ biến sắc, ngay sau đó liền cười to, nói: "Thường nghe sư tôn nói rằng, sư muội ngươi thông minh hơn người, ở đời ít thấy, hiện tại xem ra lại không đúng như vậy. Chẳng lẽ ngươi lại không biết, sư tôn ta và Tô Hạo sư thúc đang cạnh tranh ngôi vị Phong chủ sao?"

Tô Linh biến sắc, hừ lạnh hai tiếng, không nói thêm gì nữa.

"Các ngươi muốn như thế nào?" Tô Ngâm Tuyết lạnh lùng hỏi.

"Yên tâm, chúng ta đều là đồng môn, sẽ không lấy tính mạng các ngươi." Giang Như Triều cười cười, nói tiếp: "Chỉ xin mỗi người các ngươi một cánh tay, nếu như may mắn, các người vẫn có thể giữ được mạng xuống núi. "

"Nói khoác mà không biết ngượng!" Khuôn mặt Tô Ngâm Tuyết phủ sương, giọng nói rét lạnh như đao.

"Vậy thì thử một chút xem sao." Giang Như Triều nhún nhún vai, vẻ mặt đầy trào phúng.

"Quả thực là thối quá đi, kẻ nào đánh rắm thối quá a."

Đột nhiên, giọng nói của Đoàn Thần Phong từ bên cạnh truyền đến. Chỉ thấy hắn đang lấy tay phải che miệng mũi, trông bộ dáng giống như đang rất khó chịu.

"Ngươi là người phương nào?" Sắc mặt Giang Như Triều lạnh lẽo, sát ý hiện ra trong mắt.

"Ngay cả tên ta mà ngươi còn chưa từng nghe qua, lại dám ra đây hung hăng càn quấy, thật là không biết sống chết a." Đoàn Thần Phong hừ một tiếng, giọng nói đầy vẻ giễu cợt.

"Muốn chết." Giang Như Triều giận dữ, trong chớp mắt sát ý ngưng tụ. Hắn nâng tay điểm một cái, chỉ thấy ánh sáng hiện lên, bắn về phía khuôn mặt Đoàn Thần Phong.

"Cẩn thận." Tô Ngâm Tuyết và Dư Minh Hồng đồng thời kinh hô.

Nhưng lại thấy khoé miệng Đoàn Thần Phong nhếch lên vẻ trào phúng. Thân hình của hắn không lùi mà tiến, bước về phía trước một bước!