Hai mắt Tô Linh chậm rãi mở ra. Lúc này, đám người Diệp Vân thấy, trong đôi mắt của tiểu cô nương này không còn là màu u lam băng hàn nữa, mà đã biến thành màu tím, thoạt nhìn vô cùng yêu dị.
Lúc trước, thời điểm mà Tô Linh bắt đầu xảy ra biến hóa thì đôi mắt màu lam tuy rằng vẫn khiến cho người khác khiếp sợ, thế nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Thế nhưng đến bây giờ, đôi mắt màu tím của nàng ta lại khiến cho trong lòng những người khác dâng lên một nỗi sợ hãi khó có thể kiềm nén, nó len lỏi khắp cả suyy nghĩ, không thể nào xua tan đi được.
Hai tay Tô Linh giang ra, đôi cánh như ẩn như hiện lúc trước, giờ đã trở nên ngưng thực hơn rất nhiều. Đó là một đôi cánh rõ ràng còn mỏng hơn so với cánh ve vài lần, mỗi cánh rộng chừng một trượng, chỉ hơi khẽ vẫy thì đã phát ra từng đạo hào quang mà mắt thường gần như không thể trông thấy được.
Mà điều khiến cho mọi người càng thêm kinh ngạc chính là, mái tóc đen bóng của Tô Linh, lúc này nhanh chóng biến thành màu trắng bạc, không gió mà phiêu động, mỗi một ngọn tóc đều giống như một mỗi ngân châm, đâm thẳng về phía sau lưng.
Hai tròng mắt màu tím của nàng ta lúc này bỗng nhiên bắn ra hai đạo quang mang, trong chớp mắt liền đâm thẳng vào nhau trong không trung, sau đó nổ tung.
Chân trời tràn ngập một màu tím, bao phủ toàn bộ không gian hơn mười dặm. Lúc này, chỉ thấy chân hỏa khủng bố, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng tím thì giống như tuyết gặp ánh nắng, bắt đầu tan rã.
Hào quang màu tím tràn ra một cách nhanh chóng, giống như phô thiên cái địa, che phủ toàn bộ bầu trời khiến cho chân hỏa nhanh chóng bị dập tắt. Chỉ trong chốc lát công phu, chân hỏa đã tiêu tán vô ảnh vô tung.
Nhưng mà, ánh sáng tím chiếu rọi bầu trời lúc này vẫn còn. Mỗi một tia sáng màu tím bắt đầu phát sinh biến hóa. Nó hóa thành vô số mảnh nhỏ, mà mỗi một mảnh nhỏ lại có hình dạng như những giọt nước, sau đó bắn ra bốn phương tám hướng.
Những giọt hào quang màu tím này mang theo một luồng năng lượng quỷ dị, bắn thẳng về phía những tảng đá, những gốc cây cổ thụ. Mà điểu càng khiếp sợ hơn chính là. Những tảng đá vừa chạm phải những giọt ánh sáng tím thì liền biến thành một đống bột phấn, mà những gốc cây cổ thụ thì lại nhanh chóng héo rũ, rồi cả thân cây bị bao trùm bởi một tầng tử sắc yêu dị.
Trăm ngàn vạn giọt ánh sáng từ trên trời rơi xuống, như những hạt mưa, hướng về những khuôn mặt của tất cả mọi người rơi xuống.
Chân Hỏa Phi Sư đột nhiên rống to lên một tiêng thê lương, trong thanh âm tràn ngập sự sợ hãi. Nó, với tư cách là tọa kỵ hỏa thần trong truyền thuyết, có lẽ là có sự hiểu rõ nhất định đối với Yêu tộc, nhưng mà những giọt ánh sáng màu tím đang rơi xuống này lại khiến cho nó tim đập chân run. Nó có lí do để tin rằng, nếu như bị những giọt ánh sáng này rơi trúng, dù chỉ một ít thì cũng có thể khiến cho nó, không chết cũng trọng thương.
Hai cánh của nó vỗ mạnh, thân hình nhanh chóng lùi lại. Trong nháy mắt, thân hình nó đã lướt đi được mấy trăm trượng, khi nhìn lại thì nó đã bay ra ngoài hơn mười trượng rồi, tốc độ đúng là nhanh đến cực hạn.
Đám người Diệp Vân thì hầu như đều trọng thương, căn bản không thể nào thi triển ra được tốc độ như vậy. Mà cho dù là Diệp Vân, tuy có thể thi triển được Huyễn Diệt Lôi Quang độn, thế nhưng cũng không thể nào lướt đi ra được khoảng cách hơn mười dặm, tránh được sự rơi xuống của những giọt ánh sáng kia.
“Tất cả mọi người nhanh chóng đi đến đây!”
Đột nhiên, thanh âm của Tô Ngâm Tuyết vang lên trong tai mọi người, tiếp theo, trong tay nàng liền xuất hiện một chiếc dù màu lam. Không đợi cho mọi người kịp phản ứng thì chiếc dù đã mở ra, bao trùm phạm vi mấy trượng. Từ dưới chiếc dù hiện ra một tầng ánh sáng lam, nó lưu chuyển một cái thì đã tạo thành một màn sáng màu làm, bao phủ lấy thân hình Tô Ngâm Tuyết.
Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tô Ngâm Tuyết. Trong màn sáng màu lam, hắn cảm thấy có một luồng khí tức mát lạnh, thông qua từng lỗ chân lông mà chui vào trong cơ thể. Dưới cảm giác mát dịu đó thì những đau đớn của những vết thương cũng giảm đi không ít.
Đám người Đoàn Thần Phong lúc này mới kịp phản ứng, thân hình lập lòe một cái rồi cũng nhanh chóng chui vào trong màn sáng của chiếc dù. Ngay khi thân hình của bọn hắn vừa chui vào trong chiếc dù thì liền nghe thấy tiếng tí tách rơi trên mặt dù, rồi phát ra âm thanh xì xì.
Chân Hỏa Phi Sư chạy thoát ra ngoài phạm vi bao phủ, mà đám người Diệp Vân thì được chiếc dù che chắn, tạm thời không lo bị những giọt ánh sáng tím kia chạm vào, thế nhưng đám linh thú kia thì lại không may mắn như vậy. Chúng tuy cũng được xưng là linh thú, thế nhưng cũng chỉ là mới mở ra linh trí mà thôi, phản ứng so với Chân Hỏa Phi Sư hay là đám người Diệp Vân thì đúng là không thể bằng được.
Lúc những giọt mưa màu tím rơi xuống thì bọn chúng mới bắt đầu chạy thục mạng, nhưng mà lại không có tốc độ như của Chân Hỏa Phi Sư, chưa kịp chay ra được nửa dặm thì liền bị những giọt mưa này chạm vào.
Xì xì xì!
Mỗi một giọt mưa dường như ẩn chứa kịch độc có tính ăn mòn. Mỗi một giọt vừa chạm vào đám linh thú thì đều phát ra âm thanh xì xì. Linh thú, thực lực có thể so sánh với cao thủ Trúc Cơ Cảnh, thân thể thì lại cường đại hơn vài phần so với tu sĩ nhân tộc.
Thế nhưng, những giọt mưa tím kia vừa chạm vào thì phòng ngự của đám linh thú này liền bị phá hủy, làn da bắt đầu thối rữa, cho dù là linh thú có lân phiến trên người thì cũng không thể ngăn cản được sự ăn mòn của những giọt mưa này. Chỉ trong thời gian ngắn, trên cơ thể của những con linh thú này liền trở nên thối rữa lở loét, bốc lên những màn vụ khí màu tím. Tiếng kêu thê lương liên tục vang lên, khiến cho con người ta cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Chỉ trong chốc lát công phu, mấy chục đầu linh thú đều chết sạch. Chúng bị những giọt mưa màu tím ăn mòn, hóa thành những bãi chất lỏng màu tím, sau đó thì ngấm vào mặt đất, biến mất.
Đám người Diệp Vân chứng kiến cảnh này thì đều trợn mắt há mồm, gần như không dám tin tưởng vào mắt của mình nữa. Những giọt mưa màu tím này không khỏi cường đại quá đi chứ. Mấy chục đầu linh thú này, con mạnh nhất cũng có thể so sánh với cao thủ Trúc Cơ Cảnh tam trọng, thế nhưng mà ngay cả tư cách giãy giụa, trong chớp mắt liền thân tử linh tiêu, biến mất khỏi thế gian, tựa hồ như chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
“Ngâm Tuyết sư tỷ, Linh nhi là bị làm sao vậy?” Trong lòng Diệp Vân vô cùng kinh hãi. Hắn chưa từng thấy lo lắng như hiện tại, nếu như Tô Linh thật sự là Yêu tộc thì có thể nói, huyết mạch của nàng ta lúc này chính thức đã thức tỉnh, cuối cùng sẽ biến thành quái vật như thế nào đây?
“Ta thật sự không biết gì cả. Linh nhi sao có thể là Yêu tộc cơ chứ? Coi như là Yêu tộc thì một tiểu hài tử như vậy sao lại có thể có lực lượng kinh khủng như vậy?” Tô Ngâm Tuyết lắc đầu, trong giọng nói còn mang theo sự run rẩy.
“Phải biết rằng, sự tình Yêu tộc chinh phạt Nhân tộc đã là sự tình cả vạn năm trước. Đến vài ngàn năm trước, cho dù Yêu tộc biến mất hoàn toàn thì cũng không thể khiến cho chúng ta quên được sự cực khổ mà Yêu tộc gây ra cho chúng ta. Nếu như Linh nhi sư muột thật sự là Yêu tộc mà nói, một khi tin tức bị truyền ra thì cho dù là Tông chủ ra mặt cũng không thể giữ được nàng.” Một gã đệ tử Thiên Thần Phong nói. Hắn nhìn về phía Tô Linh vẫn đang lơ lửng trên không trung mà không giấu nổi vẻ hoảng sợ.
“Đúng vậy. Ta từ nhỏ đã nghe qua truyền thuyết về Yêu tộc. Bọn chúng, từng tên đều vô cùng tàn nhẫn, xảo trá, âm tàn. Bọn chúng cùng Nhân tộc chúng ta đều là sinh tử đại thù, mỗi lần giao chiến thì đều là cục diện không chết không thôi.” Dư Minh Hồng gật đầu, sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi nói.
“Vậy phải làm sao đây?” Cho dù là Đoàn Thần Phong, người luôn quan sát tỉ mỉ, có chủ kiến cũng không biết phải xử lý như thế nào.
Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều nhìn về phía Tô Linh, tiểu cô nương có chút điêu ngoa đáng yêu, sao lại có thể là Yêu tộc được chứ? Nhưng mà, sự thật lại bày ra trước mắt, nếu như Tô Linh không phải là Yêu tộc thì sao lại có thế có lực lượng cường đại như vậy chứ.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Tô Linh, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ.
“Những giọt mưa này ẩn chứa lực ăn mòn mạnh quá, Thanh Ngọc Hóa Vân Tán của ta cũng không chống đỡ được thêm nữa rồi.” Bỗng nhiên, Tô Ngâm Tuyết kinh sợ hô lên.
Chỉ nghe thấy bên trên Thanh Ngọc Hóa Vân Tán truyền đến âm thanh xì xì, sau đó trên bề mặt xuất hiện những lỗ nhỏ, dưới sự ăn mòn của những giọt mưa màu tím này thì có vẻ sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
“Làm sao bây giờ?” Cả đám đều thấy tình cảnh của những đầu linh thú kia, nghĩ đến một khắc sau, những giọt mưa này sẽ chạm vào người mình, đừng nói là bọn hắn bản thân bị trọng thương, tu vi giảm sút, cho dù là lúc ở trạng thái đỉnh phong thì cũng không thể ngăn được sự ăn mòn của những giọt mưa này.
Diệp Vân nhìn về phía Tô Linh vẫn đang lơ lửng trên không trung, đột nhiên hô lên.
“Linh nhi, ngươi có nghe thấy không. Nếu như có thể nghe được thì nhanh chóng thu hồi những giọt ánh sáng này đi, chúng ta cũng không chống đỡ được thêm nữa đâu.”
Tô Linh dường như nghe được tiếng gọi của Diệp Vân, thân thể khẽ động. Thoạt nhìn thì nàng vô cùng khó khăn để quay người lại, trong đôi mắt màu tím hiện ra một tia đau đớn.
“Ta… ta không khống chế nổi, các ngươi mau đi đi!”
Giọng nói của nàng mang theo vẻ đau đớn, xuyên qua ánh sáng màu tím, truyền vào trong tai đám người Diệp Vân.
“Linh nhi, ngươi bình tâm tĩnh khí, ngưng tụ tâm thần, ý tại đan điền, bảo về thanh hỏa của linh hồn, nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo, sau đó thu hồi lại đám ánh sáng màu tím này.” Diệp Vân vô cùng đau lòng, thế nhưng lại không có cách nào có thể giúp được nàng cả.
Đùng đùng! Xì xì xì!
Những giọt mưa tiếp tục rơi trên Thanh Ngọc Hóa Vân Tán, vang lên những tiếng xì xì nghe vô cùng ghê rợn. Nếu như trong vòng mười hơi thở mà ánh sáng màu tím không tiêu tán thì đám người Diệp Vân sẽ hoàn toàn lộ ra, với tu vi của bọn hắn thì chỉ có một kết cục mà thôi.
Chết không kịp ngáp!
Giữa không trung, thân thể Tô Linh không ngừng run rẩy. Nàng cố gắng giữ vững tâm thần, sau đó tìm cách khống chế thân thể, bảo về linh hồn của mình.
Bỗng nhiên, những giọt mưa màu tím rơi xuống ít đi một chút, mà tốc độ rơi xuống của chúng cũng chậm đi rất nhiều.
Nếu cứ dựa theo tốc độ này thì không đến năm hơi thở thì ánh sáng tím đầy trời sẽ tiêu tán không còn.
Đám người Đoàn Thần Phong thấy thế thì trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, xem ra Tô Linh đã có thể khống chế được thân thể của mình.
Nhưng mà, sự vui mừng trên mặt bọn họ chưa kịp mất đi thì ánh sáng tím trên trời bỗng nhiên bắn ra mạnh mẽ, so với lúc trước thì còn dày đặc gấp đôi.
Đùng!
Trăm ngàn giọt mưa đánh lên Thanh Ngọc Hóa Vân Tán, âm thanh xì xì không ngừng vang lên, chỉ thấy trong phạm vi bảo hộ của nó cuối cùng đã xuất hiện một lỗ nhỏ, một giọt ánh sáng tím liền rơi xuống, chạm phải cảnh tay trái của một tên đệ tử Thiên Thần Phong.
Xì xì xì!
Không đợi cho hắn kịp phản ứng, giọt ánh sáng này lập tức tràn ra, khiến cho toàn bộ toàn bộ cánh tay biến thành màu tím, sau đó bắt đầu thối rữa.
“A…”
Tên đệ tử Thiên Thần Phong hét lên một tiếng kinh hãi, mang theo vẻ sợ hãi và tuyệt vọng tột cùng.
HƯU…U…U!
Một đạo ánh sáng màu trắng lóe lên rồi biến mất, chỉ thấy cánh tay đang thối rữa rớt xuống đất, sau đó hóa thành một bãi máu loãng, ngấm xuống đất.
Bàn tay Diệp Vân như đao, lập tức chặt đứt cánh tay của tên đệ tử Thiên Thần Phong, nhưng cũng không hề liếc đến cánh tay đứt đó mà giọng nói đột nhiên lớn thêm.
“Linh nhi, nín hơi ngưng thần, bảo về thanh hỏa của linh hồn. Nhất định phải khống chế được thân thể mình, thu hồi lại màn sáng tím này, bằng không thì tất cả chúng ta đều chết đó!”
Giọng nói ù ù, giống như tiếng thét giữa trời quang, nổ ầm ầm trên không trung.