Trên vách núi đá trơn nhẵn, dưới ánh nắng chiếu rọi, lại có thể xuất hiện một bức đồ án. Mà bức đồ án này lại tạo cho Diệp Vân cảm giác giống như đã từng quen biết.
Kỳ thật, nói là giống như đã từng quen biết chi bằng nói đã từng gặp nhiều lần trong giấc mộng.
Ánh trăng chiếu vào thạch bích* làm nổi lên một tầng quang mang nhàn nhạt màu trắng. Lập tức, quang mang màu trắng đó liền hoá thành vô số ngân giáp thần binh đứng đầy trời, gào thét từ đằng xa, ùn ùn kéo đến. Những nơi họ đi qua thì núi sụp, sông khô. Mà ở gần phía trước thạch bích nhất, hai bóng lưng chậm rãi đi tới, mỗi bước lại là một ngàn dặm, giống như đang nhàn dã dạo chơi vậy.
*Thạch bích: bức tường đá.
Diệp Vân gần như không dám tin tưởng hai mắt của mình. Rõ ràng những cảnh tượng mà bức đồ án này tạo ra thường xuất hiện trong đầu hắn. Vô số ngân giáp thần binh kia chính là kim giáp thần binh từ trên trời giáng xuống, giống như thuỷ triều tuôn trào mãnh liệt, phá núi ngăn dòng, đánh đâu thắng đó.
Mà hai bóng lưng kia, một lưng hùm vai gấu, một dáng người mảnh mai chính là đôi thanh niên nam nữ, cũng chính là chủ nhân của Tiên Ma Chi Tâm.
Diệp Vân ngơ ngác nhìn thạch bích, trong lòng nổi lên sóng lớn ngập trời, trong nhất thời không biết nói gì.
Ánh trăng hơi di chuyển, một vài nơi tối tăm trên thạch bích bây giờ cũng được ánh trăng chiếu rọi đến. Trong khoảng khắc, đồ án trên thạch bích liền tiêu tán toàn bộ, không còn chút tung tích.
"Nhìn thấy chưa?" Tô Hạo thấp giọng hỏi.
Diệp Vân ngừng thở, sau khoảng nửa ngày hắn mới hồi phục tinh thần, rồi nhẹ gật đầu.
"Nơi này chính là nơi ta và sư mẫu ngươi gặp nhau. Ngươi có biết sư mẫu của người là từ đâu đến không?"
Diệp Vân lắc đầu. Hắn làm sao có thể đoán được Thủy Thanh Huyên đến từ nơi nào? Nhưng mà hắn nhìn thấy Tô Hạo nhìn chằm chằm vào thạch bích kia thì trong đầu dường như xuất hiện một đạo thiểm điện.
"Ý của sư tôn là... Sư mẫu đến từ cái thạch bích này?"
Trong mắt Tô Hạo xuất hiện một chút kinh ngạc, sau đó nhẹ gật đầu: "Đúng vậy! Sư mẫu của ngươi chính là từ sau vách đá ngã ra, rồi hôn mê trọn bảy ngày."
Diệp Vân hít sâu một cái, hỏi: "Phía sau thạch bích này có động thiên? Bên trong thật sự có bảo vật gì? Hay là còn có thứ gì khác?"
Tô Hạo lắc đầu cười nói: "Lúc đầu ta cũng nghĩ giống ngươi, cho rằng bên trong thạch bích ẩn dấu bí mật thật lớn. Dù sao ta cũng tận mắt nhìn thấy sư mẫu ngươi từ trong một thạch bích trơn nhẵn như gương mà ngã lăn xuống. Lúc ấy thì thạch bích bỗng nhiên tách ra, tiếp theo một nữ tử lăn xuống, sau đó thạch bích khép lại như lúc ban đầu, trơn nhẵn như gương, không hề có một khe hở nhỏ nào."
Diệp Vân nhíu mày, nói: " Vậy là từ đó người cũng không có dò xét cho rõ nữa?"
Tô Hạo nói: "Tất nhiên là có. Ta đã nghĩ đến mọi biện pháp để có thể tìm ra được nguyên nhân. Thậm chí có hai lần ta đục thạch bích ra. Ta muốn xem bên trong rút cuộc có cái gì nhưng ngươi có biết ta đã phát hiện ra cái gì không?"
Diệp Vân chần chừ một chút, hỏi: "Chẳng lẽ thật sự có bí mật trong đó? Hay là bên trong có liên quan đến yêu tộc?"
Tô Hạo nhìn hắn một cái, cười khổ nói: "Không có cái gì! Phía sau bức tường vẫn là núi đá, không hề có vật khác."
Diệp Vân sững sờ ở tại chỗ, một lúc lâu mới nói: "Làm sao có thể? Không phải người nói Huyên di từ trong thạch bích ngã ra sao?"
Tô Hạo thở dài, nói: "Đúng là như thế. Nhưng mà ta đã dùng tất cả các biện pháp cũng không phát hiện ra thạch bích này có nửa phần kỳ dị. Huống hồ là việc đột nhiên nó nứt ra rồi ẩn dấu một người trong đó."
Diệp Vân chau mày, bỗng nhiên hỏi: "Vừa rồi người có nói là đã từng đục mở thạch bích. Nếu như vì vậy mà thạch bích bị hỏng thì sao có thể hoàn hảo như lúc ban đầu được? Ban đầu thạch bích này chắc hẳn rất lớn, rồi người đã đục nó và bây giờ nó chỉ còn một khối?"
Tô Hạo lắc đầu, nói: "Ta thấy nơi đây chính là một chỗ quỷ dị. Ngoài việc sư mẫu ngươi đi ngã ra từ thạch bích này thì chuyện thần kỳ hơn chính là, mạch kệ ngươi có đục thủng nó như thế nào thì một canh giờ sau nó liền khôi phục lại như ban đầu, không hề nhìn ra một chút hư hỏng nào trên đó. Ngươi xem, như vậy có quỷ dị không?"
Diệp Vân nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Chuyện này quả thực đã ngoài sức tưởng tượng của hắn, làm sao có thể có chuyện như vậy xảy ra được chứ?
Nhưng hắn lại không thể không tin. Bởi vì hắn đã thấy thiên tướng, thần binh đầy trời, thấy được đôi thanh niên nam nữ dù đối mặt với trăm vạn truy binh mà vẫn nhàn nhã dạo chơi. Họ cũng chính là chủ nhân chính thức của Tiên Ma Chi Tâm.
Hắn không thể không tin những lời của Tô Hạo. Dù sao, những ngày này hắn đã gặp qua không ít chuyện bất khả tư nghị. Bởi vậy, nên khi nghe những lời của Tô Hạo thì chẳng qua hắn chỉ kinh ngạc thôi chứ cũng không quá mức khiếp sợ.
"Vì thế nên người mới cảm thấy lai lịch sư mẫu rất thần kỳ. Bây giời Linh Nhi lại mang trong mình huyết mạch yêu tộc nên người cũng nghĩ sư mẫu chắc hẳn cũng thuộc yêu tộc?" Diệp Vân sửa lại một chút suy nghĩ, chậm rãi hỏi.
Tô Hạo nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút đau đớn, một chút bất đắc dĩ.
"Đây chỉ là suy đoán của ta. Có thể đúng như lời ngươi nói, trong cơ thể Linh Nhi cũng không phải huyết mạch yêu tộc mà là huyết mạch Tiên Nhân."
Diệp Vân lẳng lặng yên đứng nửa ngày, thở dài, nói: "Sư tôn! Thật ra trong lòng người chắc cũng hiểu rõ. Huyết mạch Tiên Nhân gì gì đó đều là bịa đặt, hoàn toàn không thể có chuyện này. Thời điểm Linh Nhi thay đổi, ta đã ở bên cạnh. Đầu nàng ấy đầy tóc bạn, mắt thì trở nên đen nhánh, trên người xuất hiện đôi cánh như cánh ve sầu, giơ tay nhấc chân đều có thể tạo ra lực lượng cuồng bạo mạnh mẽ, tuyệt đối không phải thủ đoạn của Tiên Nhân."
Tô Hạo yên lặng đứng đấy, không nói gì.
Hai thầy trò đối mặt đứng đấy. Không biết qua bao lâu, Tô Hạo thở dài, nói: "Trước tiên chúng ta cứ về trước. Nếu chuyện đúng như đã xảy ra thì như vậy cứ đối mặt giải quyết vậy."
Diệp Vân gật gật đầu, đúng như Tô Hạo nói, chuyện đã xảy ra thì cứ đối mặt, rồi giải quyết thích đáng là được.
Đối với tu giả mà nói, thời gian cực kỳ quý giá, cũng rất không đáng tiền. Vậy chỉ có thể dùng thời gian cho việc tu luyện, chỉ có cần cù tu hành mới có thể tìm hiểu thiên đạp, tấn chúc cảnh giới mới.
Nhưng tu luyện không có ngày giờ cố định. Theo ty vi tăng tiếng thì mỗi một lần tu luyện đều có thể là mười ngày, trăm ngày. Thậm chí khi đã đến Trúc Cơ Cảnh, nếu đã bước vào tu luyện thì có khi là nửa năm, một năm mới có thể thức tỉnh. Hoặc thận chí khi tu vi đã đến tình trạng bất khả tư nghị, bản thân cảm thấy chỉ tu hành mới qua một ngày thì bên ngoài đã qua nghìn năm.
Cho nên, đối với tu luyện giả mà nói, thời gian quý giá nhưng cũng không quý giá.
Ba ngày công phu thì chỉ như thoáng qua mà thôi. Đối với tu luyện giả mà nói, từng ấy thời gian thì gần như không thể cảm thụ được gì.
Nhưng ba ngày đối với bọn người Tô Linh và Diệp Vân người mà nói thì quả là một đoạn thời gian dày vò, khó có thể chịu được. Đặc biệt là Tô Linh, mỗi một canh giờ trôi qua đều dài như một năm, cảm giác sống một ngày bằng một năm. Đối với nàng, như vậy quả thật giống như là tra tấn.
Một khi Yêu Chi Mạt Lộ luyện chế thành công thì Mộ Dung Vô Tình sẽ mang đến để nàng ăn vào. Nếu trong cơ thể nàng thật sự có huyết mạch yêu tộc thì sẽ hoàn toàn hiện ra rõ ràng.
"Phụ thân. Thật sự chỉ cần ba ngày công phu là có thể luyện chế ra Yêu Chi Mạt Lộ sao?" Tô Ngâm Tuyết thấy Tô Linh đứng ngồi không yên nên thấp giọng hỏi.
Tô Hạo gật gật đầu, nói: "Mặc dù Yêu Chi Mạt Lộ chính là thần phương* doTiên Nhân ban cho nhưng luyện chế cũng không phức tạp, thậm chí có chút đơn giản. Trong đó có một phối phương** tuy rằng ít thấy nhưng mà ngàn vạn năm qua thì mỗi tông môn đều dự trữ. Nếu như Mộ Dung Vô Tình nói ba ngày, sẽ là ba ngày, chắc hẳn hiện tại cũng đã luyện chế thành công."
*Phương: phương thuốc.
**Phối phương: Cách điều chế
Thân thể mềm mại của Tô Linh khẽ run lên, lệ quang trong mắt óng ánh: "Phụ thân! Ta thật sự phải ăn vào Yêu Chi Mạt Lộ gì đó sao?"
Tô Ngâm Tuyết đi qua, ôm Tô Linh vào lòng, nói: "Đúng vậy a! Không có phương pháp khác hay sao? Nếu như trong cơ thể Linh Nhi thật sự có huyết mạch yêu tộc, như vậy một khi ăn vào Yêu Chi Mạt Lộ thì chỉ sợ đó là con đường cuối cùng rồi. Giả sử người bên ngoài không ra tay, chỉ với việc hai cổ lực lượng kéo xé, tranh đoạt thì loại đau đớn này cũng không phải nàng có thể chịu được được a."
Tô Hạo thở dài, nói: "Tuy rằng Thiên Kiếm Tông nằm lệch về một góc, ẩn náu tại một địa phương nhỏ bé của Tấn quốc. Nhưng lực lượng chính thức của Thiên Kiếm Tông không phải như chúng ta thấy. Các ngươi đừng nhìn thực lực của phụ thân đã đến Trúc Cơ Cảnh, chỉ còn cách đỉnh phong một bước ngắn nhưng nếu Thiên Kiếm Tông đem lực lượng chính thức phóng xuất ra thì với thực của phụ thân cũng không đáng được nhắc tới. Lần này Linh Nhi nhất định phải ăn vào Yêu Chi Mạt Lộ đấy."
Tô Linh và Tô Ngâm Tuyết dựa sát vào nhau đứng ở cửa ra vào, rõ ràng có thể nhận biết được thân thể Tô Linh không ngừng run rẩy.
"Hừ!"
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh từ không trung truyền đến, rồi lập tức một âm thanh già nua vang lên: "Tô Hạo ngươi cũng là cường giả Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, lại còn là phụ thân tiểu nha đầu Linh Nhi vậy mà lại nói ra được những lời này. Dù có chuyện gì đi nữa thì Linh Nhi cũng vẫn là nhi nữ của ngươi, Yêu Chi Mạt Lộ làm sao có thể dùng được chứ."
Tô Hạo khẽ giật mình, lập tức trên mặt xuất hiện nét vui mừng quá đỗi.
Một đạo quang ảnh màu xám từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy một lão giả mặc áo bào màu xám rơi trên mặt đất, sau đó sải bước đi tới.
Đằng sau Hôi bào lão giả*, một đạo nhân ảnh rơi xuống theo, chỉ thấy Diệp Vân lẳng lặng đứng đấy, mỉm cười nhìn về phía Tô Linh.
Tô Linh oa một tiếng khóc lên, chạy như bay về phía Diệp Vân, vùi đầu vào ngực hắn.
"Tham kiến Thất trưởng lão!"
Tô Hạo vội vàng tiến ra đó, kính cẩn khom người chào.
Nếu nói người thần bí nhất Thiên Kiếm Tông thì nếu không phải Thất trưởng lão không ai có thể hơn. Vai vế Thất trưởng lão bừa bãi lộn xộn, giống như so với Tông chủ thì còn cao hơn nửa bối phận, lại giống như ngang hàng. Nhưng có tin đồn nói rằng, lão và Tông chủ chính là cùng bái chung thầy. Cũng có ghi chép nói, thời điểm Thi Trưởng lão là sư thúc Kim trưởng lão sống lại, Thất trưởng lão cùng bọn họ ngồi ngang hàng.
Tóm lại, Thất trưởng lão là người thần bí nhất trong Thiên Kiếm Tông, bối phận bừa bãi lộn xộn, tu vi cũng là bừa bãi lộn xộn. Chỉ có điều có thể khẳng định là, tu vi lão nhân gia người tuyệt đối sẽ không kém so với Tô Hạo.
"Tô Hạo, ngươi trở thành Vô Ảnh Phong Vô Ảnh Phong vài năm thôi mà càng muốn sống trở lại, càng sống lá gan càng nhỏ." Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói: "Không nói đến trong cơ thể Linh Nhi thật sự có huyết mạch yêu tộc hay không? Nếu như không có thì mọi chuyện dễ nói. Nếu như có, một khi tiểu nha đầu ăn vào Yêu Chi Mạt Lộ thì ngươi cảm thấy nàng còn có nửa phần hy vọng sống sót sao? Sao? Chẳng lẽ trong cơ thể nàng có huyết mạch yêu tộc thì không phải là con gái của ngươi? Ngươi lại có thể trơ mắt nhìn huyết mạch yêu tộc trong cơ thể nàng giằng xé làm cho nàng mất mạng sao? Thật sự là vô cùng ngu xuẩn."
Tô Hạo khẽ giật mình, ngay sau đó thân thể không ngừng run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Thất trưởng lão giáo huấn rất đúng. Những năm này ta thật sự là càng ngày càng quá cẩn thận rồi."
"Ngươi không phải cẩn thận mà là nhát gan, sợ phiền phức. Chẳng lẽ ngươi nhát gan, sợ phiền phức đến cả tính mạng con gái cũng có thể không coi trọng? Ta thật sự là nhìn lầm ngươi." Thất trưởng lão phẫn nộ quát.
Cả người Tô Hạo rung mạnh rồi bỗng nhiên thét dài, tiếng kêu gào truyền ra xa xa hơn mười dặm, quanh quẩn trên không trung.
"Đa tạ Thất trưởng lão đề điểm, Tô Hạo đã tỉnh ngộ!"
Hai tay Thất trưởng lão chắp sau lưng, trong ánh mắt mang theo một chút vui mừng, sau đó nhìn qua khuôn mặt Tô Hạo rồi nhìn về phía bầu trời xa xa.