Thủy Thanh Huyên luôn cực kỳ hòa khí, chưa bao giờ thấy nàng biểu lộ sự tức giận ra mặt, ngay cả Tô Hạo hai mươi năm qua cũng chưa từng thấy Thủy Thanh Huyên tức giận, bất quá bây giờ có thể cảm nhận được từ trong nội tâm của nàng đã có một vòng phẫn nộ.
Tô Hạo nắm thật chặt lòng bàn tay vợ mình, có chút kinh ngạc mà hỏi:" Tại sao Huyên nhi lại biết được phương pháp thay mận đổi đào?"
Thủy Thanh Huyên nhìn về phía trượng phu ánh mắt trở nên nhu hòa một ít, ôn nhu nói:" Muốn vượt qua Kim Đan Cảnh thất trọng đại kiếp nạn nếu dùng phương pháp thay mận đổi đào thì quan trọng nhất là phải lựa chọn một gã Dị tộc. Nhân tộc thì chọn Yêu tộc mà Yêu tộc thì chọn Nhân tộc. Mấy ngàn năm qua tuy rằng tuyệt đại bộ phận Yêu tộc đã bị phong ấn bất quá vẫn còn có Yêu tộc qua lại trên đời này, chúng ta tuy rằng không phải cho là mình đã tường tận những cảnh giới Kim Đan Nguyên Anh nhưng bất quá trên đường tu hành cũng gặp Thiên Địa đại kiếp nạn, mà phương pháp thay mận đổi đào chính là phương pháp dễ dàng và phổ biến nhất được lựa chọn.
"Thì ra là thế, không thể tưởng tượng được thằng già súc sinh Tất Hạo lại có lòng dạ ác độc như thế."
Trong mắt Tô Hạo tinh mang hiện lên, phẫn nộ hầu như hóa thành hỏa diễm phun ra:" Chẳng qua là tu vi của Linh nhi chênh lệch như thế làm sao có thể gánh vác được Thiên Kiếp?"
"Cho nên hắn âm thầm mưu đồ đem sự tình Linh nhi có Yêu tộc huyết mạch truyền bá ra ngoài, khiến cho cao thủ Kim Đan Cảnh trong Đại Tần đế quốc đến đây, sau đó hốt gọn một mẻ cướp lấy Kim Đan của bọn họ, đem Linh nhi luyện hóa cho thân thể cường thịnh hơn." Thủy Thanh Huyên lạnh lùng nói ra.
"Không có khả năng, thân thể Linh nhi làm sao có thể thừa nhận được lực lượng của Kim Đan?" Tô Hạo khẽ giật mình, khó mà tin được.
"Thân thể Linh nhi chảy xuôi Yêu Tộc huyết mạch, chỉ cần lợi dụng bí pháp đem huyết mạch trong cơ thể nó thức tỉnh, chỉ trong thời gian ngắn hóa thân Yêu tộc, một khắc này thân thể của Linh nhi sẽ vô cùng cường đại đủ để dung nạp năng lượng Kim Đan. Tất Hạo không cần lâu dài chỉ cần trong một nén nhang, thậm chí mấy hơi thở công phu, chỉ cần có thể ngăn cản được hai đạo ba lượt Thiên Kiếp thần lôi là đủ rồi." Thủy Thanh Huyên đối với việc này giống như rất tinh tường nhanh chóng nói ra.
Tô Hạo trợn mắt há hốc mồm, hầu như không dám tin hết thảy những gì vừa nghe, thực sự quá kinh hãi không thể tưởng tượng nổi.
"Chỉ sợ năng lượng của một miếng Kim Đan không đủ để Linh nhi trong thời gian ngắn tu vi đạt đến Kim Đan Cảnh, muốn ngăn cản Kim Đan thất trọng thần lôi có lẽ phải là Kim Đan Cảnh trung kỳ, thậm chí là Kim Đan Cảnh hậu kỳ mới được." Thất trưởng lão lạnh giọng nói ra, trong mắt sát ý ngưng thực.
Thủy Thanh Huyên mỉm cười vừa muốn mở miệng, chỉ thấy một thân ảnh bay vút tới hiện ra trước mặt mọi người.
"Một quả Kim Đan chưa đủ cho nên hắn sẽ chuẩn bị nhiều thêm mấy miếng. Ngươi xem trong tay Hỏa Vân Thánh Giả có năm miếng, nếu năm miếng này vẫn chưa đủ có lẽ Kim trưởng lão, Thất trưởng lão, Cung trưởng lão mấy người ở đây cũng nằm trong tính toán của hắn." Người đến giọng nói lạnh như băng không mang chút tình cảm nào, còn có thể là ai khác ngoài Mộ Dung Vô Tình.
Đám người Thất trưởng lão nhìn Mộ Dung Vô Tình, không khỏi hít sâu một hơi. Nếu quả thật như lời nói của Mộ Dung Vô Tình thì mưu đồ của Tất Hạo có thể nói âm tàn đến cực điểm.
"Đã như vậy chúng ta không thể cho hắn chiếm được tiện nghi, nghĩ biện pháp cho hắn và Hỏa Vân Thánh Giả lưỡng bại câu thương, chúng ta ở giữa làm ngư ông đắc lợi." Diệp Vân giọng nói lạnh như băng như đao.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên mặt Tất Hạo, giống như trường kiếm sắc bén, sát ý ngưng thực. Bọn hắn căn bản không cảm nhận được Tất Hạo quan tâm đến bọn họ, giờ phút này Tất Hạo hoàn toàn không có tâm tư cùng dư lực đi bận tâm đến bọn hắn, đối mặt với cao thủ như Hỏa Vân Thánh Giả đã vượt qua Kim Đan thất trọng Địa Kiếp hắn không dám có nửa điểm phân tâm.
"Chư vị, mời xuất chiến cùng với ta." Tất Hạo bỗng nhiên hét lớn một tiếng lập tức Kim trưởng lão cùng với Yến Trường Xuân xuất hiện bên cạnh hắn, mấy thân ảnh từ không trung đột nhiên xuất hiện tất nhiên là dịch chuyển đến.
"Đỗ Hoa, thì ra ngươi vẫn còn sống và tu luyện đến Kim Đan Cảnh." Ánh mắt Tất Hạo đảo qua không khỏi vui mừng quá đỗi.
Trên không trung một lão giả tóc hoa râm lăng không đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hỏa Vân Thánh Giả.
"Tham kiến lão tổ!" Đỗ Thuần Thiên trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, quỳ một chân trên đất.
Lão giả tóc hoa râm này chính là gia chủ hai đời trước của Đỗ gia, tương truyền đã qua đời từ trăm năm trước, rõ ràng còn sống trên đời mà tu vi đạt đến Kim Đan Cảnh ngũ trọng.
"Lão gia hỏa ngươi chưa chết thì ta làm sao có thể chết?" Đỗ gia lão tổ Đỗ Hoa trầm giọng quát.
"Tới tốt lắm, có ngươi liên thủ cùng với ta thì tên Hỏa Vân Thánh Giả này hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Tất Hạo cười ha hả.
"Không riêng gì ta đã đến, lão gia hỏa Đoạn Viêm kia cũng tới." Đỗ Hoa quay đầu nhìn về một bên hư không phía bên kia.
Chỉ thấy từ hư không bước ra một lão giả râu tóc bạc trắng, mặc một bộ trường bào màu vàng trên ngực thêu Ngũ Trảo Kim Long, rõ ràng là đến từ Tấn quốc vương thất.
"Hoàng gia gia? Lão nhân gia ngài vẫn còn sống?"
Đoàn Uân Sa cùng Đoàn Hồng Trình thấy được lão giả mặc long bào màu vàng xuất hiện trên không trung không khỏi quá sợ hãi, sau một khắc quỳ hai đầu gối xuống đất, ba quỳ chín lạy.
Lão giả mặc long bào màu vàng này chính là Hoàng Đế của Tấn quốc hai đời trước đây, trăm năm trước đã đem vương vị truyền cho nhi tử sau đó bế quan khổ tu.
Đoàn Uân Sa cùng Đoàn Hồng Trình chẳng qua là từ hai mươi năm trước đã từng bái kiến hắn, sau đó có tin Đoạn Viêm trùng kích Kim Đan Cảnh thất bại đã thân tử linh tiêu, ai ngờ rõ ràng vẫn còn sống.
"Lão gia hỏa Đoạn Viêm này rõ ràng cũng tu luyện đến Kim Đan Cảnh lục trọng, xem ra ngươi cũng bị kẹt tại Thiên Địa Lôi Kiếp." Tất Hạo khẽ giật mình, lập tức vui mừng quá đỗi.
Năm đó Tất Hạo cùng Đoạn Viêm quan hệ cực kỳ không tệ, hai người thường xuyên luận bàn xác minh cảnh giới lĩnh ngộ cùng nhau, đều thu được lợi ích không nhỏ.
Có Đoạn Viêm tu vi Kim Đan Cảnh lục trọng cường giả, đối với việc chém giết Hỏa Vân Thánh Giả Tất Hạo đã có hơn năm thành nắm chắc.
"Nghe nói tên gia hỏa này đã giết chết đệ tử của lão tử, ta muốn mở mang kiến thức một chút xem Kim Đan Cảnh thất trọng đến cùng cầm giữ được bao nhiêu lực lượng."
Một giọng nói vang lên trên không trung, chỉ thấy một chỗ không gian sau lưng Hỏa Vân Thánh Giả xuất hiện rung động, lập tức một thân ảnh chậm rãi đi ra.
Chỉ thấy một lão giả mặc áo đen đứng giữa hư không, trong tay cầm một cây chiến phủ đen kịt sáng loáng lấp lánh.
"Tưởng Hướng? Là lão tiểu tử nhà ngươi? Thì ra tất cả mọi người đều không chết." Tất Hạo nhìn sang, cười to liên tục.
"Nếu ta chết đi lão tiểu tử nhà ngươi có phải hay không nghĩ đến việc chiếm đoạt Tề Dương Tông của ta?"
Lão giả áo đen hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Hỏa Vân Thánh Giả, lạnh lùng nói:" Ngươi giết Ân Tố Liên? Kim Đan Cảnh thất trọng, uy phong thật to."
Hỏa Vân Thánh Giả sắc mặt thong dong, nhìn hắn một cái, nói:" Ta giết con sâu cái kiến nhiều không kể xiết, căn bản không nhớ rõ. Các ngươi còn có ai nữa không? Nếu không còn ai nữa thì động thủ đi."
Ánh mắt Hỏa Vân Thánh Giả đảo qua năm tên Kim Đan Cảnh cường giả trên không trung, tỏ vẻ hết sức khinh thường.
Tề Dương Tông lão tổ Tưởng Hướng tu vi đạt đến Kim Đan Cảnh ngũ trọng. Đỗ gia lão tổ Đỗ Hoa cũng có tu vi là Kim Đan Cảnh ngũ trọng, Tất Hạo cùng Đoạn Viêm là Kim Đan Cảnh lục trọng, chỉ có Kim trưởng lão tu vi chỉ là Kim Đan Cảnh nhị trọng. Năm người đứng vào vị trí Ngũ Hành đem Hỏa Vân Thánh Giả vây ở trong đó, trong tay âm thầm thoáng hiện quang hoa, tùy thời đều sẽ ra tay.
"Tất cả đệ tử tông môn nghe lệnh, các ngươi dưới sự dẫn dắt của tông chủ Thiên Kiếm Tông Yến Trường Xuân bố trí đại trận, nhất định phải đem trọn tòa Thiên Thần Phong vây lại phòng ngừa Hỏa Vân Thánh Giả chạy trốn." Giọng nói Tất Hạo sang sảng như tiếng sấm.
Yến Trường Xuân chần chừ một chút, ánh mắt đảo qua đám người Thất trưởng lão, sau đó liền nhảy xuống mang theo tất cả đệ tử tông môn đi bố trí đại trận.
"Lão Thất, ngươi và Mộ Dung tiểu tử đến đây cùng chúng ta chém giết Hỏa Vân Thánh Giả, Tô Hạo tiểu tử cùng vợ con đứng đó nhìn xem, đợi sau khi giết chết Hỏa Vân Thánh Giả ta sẽ cùng ngươi nói chuyện." Tất Hạo liếc nhìn đám người Thất trưởng lão, quát lớn.
Tròng mắt Thất trưởng lão híp lại, tinh mang hiện lên, lão chưa kịp mở miệng đã nghe thanh âm của Mộ Dung Vô Tình vang lên.
"Các ngươi cứ đánh tự nhiên, ta cùng Thất trưởng lão đứng lược trận học tập một chút."
Tất Hạo hiển nhiên thật không ngờ Mộ Dung Vô Tình lại không nghe hiệu lệnh của hắn, trực tiếp cự tuyệt không khỏi giận dữ nhíu chặt lông mày.
"Ngươi chờ ta chém giết Hỏa Vân Thánh Giả xong sẽ cho ngươi một bài học về đạo lý tôn sư trọng đạo."
Mộ Dung Vô Tình tỏ vẻ bất cần nhún vai, đối với lời nói của Tất Hạo căn bản không thèm để vào tai.
Thất trưởng lão thấp giọng nói:" Mọi người cẩn thận một chút, Kim Đan Cảnh giao thủ không phải chuyện đùa, tốt nhất thừa dịp bọn hắn giao thủ không rảnh chú ý tới, chúng ta ly khai nơi đây."
Tô Hạo cùng Diệp Vân gật gật đầu, đối với đề nghị này đương nhiên không có dị nghị.
"Không vội, Kim Đan Cảnh hậu kỳ cao thủ đối chiến cần phải tìm hiểu một phen, chắc chắn có chỗ tốt rất lớn." Mộ Dung Vô Tình vẫy vẫy tay, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Thất trưởng lão cùng đám người Tô Hạo khẽ giật mình có chút bất đắc dĩ, tính tình Mộ Dung Vô Tình là như thế, bảo hắn buông tha việc quan sát Kim Đan Cảnh cường giả giao chiến tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Đến khi bọn hắn phân ra thắng bại chúng ta sẽ không đi được nữa." Thanh âm của Thủy Thanh Huyên bỗng nhiên vang lên.
"Xin chỉ giáo cho?" Tô Hạo khẽ giật mình, theo bản năng hỏi.
Thủy Thanh Huyên cười nhạt một tiếng, nói:" Chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện chúng ta đã bị thần thức của Hỏa Vân Thánh Giả khóa chặt, dù cho có chạy xa vạn dặm cũng sẽ bị hắn tìm được."
"Làm sao có thể?" Thất trưởng lão cùng Tô Hạo khẽ giật mình, hít sâu một hơi.
Bọn hắn có tu vi thế nào, chẳng lẽ đối với việc này cũng không biết, Kim Đan Cảnh thất trọng Hỏa Vân Thánh Giả này đến cùng mạnh như thế nào?
Trên không trung năm người Tất Hạo đã vây quanh Hỏa Vân Thánh Giả, trong tay quang ảnh lập lòe, Kim Đan đại chiến hết sức căng thẳng.