Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 80: Mỗi Người Đều Có Phần



Diệp Vân nhất thời trầm mặc không nói, rơi vào trong mắt Tô Linh thì nàng lại cho rằng hắn đã toàn lực ra tay mà lại không mang lại hiệu quả gì, nhất thời lòng tin bị suy giảm.

“Ta thử xem một chút.” Vì vậy, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu, nhìn về tử quang mơ hồ bên trong núi đá, đưa tay đánh lên.

Cánh tay trắng tinh như ngọc nhẹ nhàng đánh lên tảng đá trong suốt, mỗi một lần đánh lên thì từ trên đầu ngón tay của nàng ta bắn ra một vầng sáng màu xanh nhàn nhạt, mà tảng đá xanh này cũng giống như mặt nước, nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Cánh tay tựa như hồ điệp bay loạn, liên tiếp vỗ lên tảng đá xanh. Diệp Vân phục hồi lại tinh thần, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn trừng trừng.

Qua thời gian mười mấy hô hấp, từ trung tâm của tảng đá xanh đã xuất hiện một vết nứt rõ ràng.

Trên trán của Tô Linh bắt đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi, sắc mặt cũng hơi trắng, thoạt nhìn bởi vì phá giải cấm chế này mà nàng ta cũng đã tiêu hao một lượng lớn linh lực.

Diệp Vân chăm chú nhìn nữ hài này, trong lòng khẽ động.

“Được rồi!” Tô Linh vung hai tay lên, sau đó hoan hô.

Chỉ thấy vết nứt ở giữa tảng đá, lúc này đã từ từ lớn dần lên, trong chớp mắt liền phát ra một tiếng “bộp”, cả khối đá liền hóa thành mảnh vỡ, đạo điện quang như là thoát khỏi sự ràng buộc, nhanh chóng bắn về phía bầu trời.

Diệp Vân sớm đã nhìn chằm chằm vào nó, chỉ chờ khối đá xanh này vỡ vụn. Điện quang trong nháy mắt phóng lên cao, hắn liền giơ tay lên chộp một cái, linh lực tại song chưởng hiện lên, nắm chặt lấy tia điện quang màu tím này lại, sau đó xiết chặt lại.

Một cảm giác đau đớn khó có thể tưởng tượng được xuất hiện, mà trong đầu Diệp Vân lại xuất hiện một ảo giác giống như bàn tay bị lôi điện đánh thủng. Điện quang màu tím trong lòng bàn tay hắn giống như có linh tính, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Vân bay đi.

Diệp Vân biết đây là thời khắc quan trọng nhất, bàn tay nắm thật chặt, không chịu buông lỏng chút nào.

Ngay tại lúc này, quanh ảnh đen trắng trong cơ thể đột nhiên lóe lên.

Chẳng qua chỉ như vậy, nhưng thân thể Diệp Vân liền rung lên một cái, trong đầu liền xuất hiện một ý niệm, muốn thu nạp tia điện quang vào trong cơ thể.

Công pháp của hắn gần như là tự vận chuyển, sau đó, một lực hút giống như là lực hút linh khí bên trong linh thạch, tại lòng bàn tay hắn vòng đi vòng lại liên tục.

Khiến hắn kinh hỉ chính là, đạo điện quang màu tím này vậy mà lại xèo một tiếng, sau đó liền chui qua lòng bàn tay hắn, chạy dọc cánh tay, chui vào trong cơ thể.

Điện quang màu tím gắng sức chống lại, dường như không muốn bị Diệp Vân hấp thu, thế nhưng đối mặt với lực hút của Diệp Vân thì lại không thể làm gì, chỉ có thể chống lại tốc độ hấp thu, nhưng cũng không thể ngăn cản được.

Điện quang màu tím, theo kinh mạch tiến vào cơ thể Diệp Vân, sau đó chậm rãi lưu chuyển, mỗi khi đi qua một chỗ thì Diệp Vân liền cảm thấy một tia năng lượng sấm sét đang dâng trào, tựa như lúc nào cũng có thể bộc phát. Điện quang chạy qua mỗi kinh mạch, chỗ đó liền dâng lên cảm giác đau đớn, giống như đang bị xé rách ra vậy.

Diệp Vân không thèm để ý chút nào,, mà đạo điện quang này cũng không phải là loại pháp bảo nào, chắc hẳn chỉ là một đoàn năng lượng, chỉ cần hấp thu được đoàn năng lượng này, sau đó chuyển hóa cho bản thân sử dụng thì hắn có thể nắm chắc, tu vi sẽ tăng thêm một tầng, nói không chừng còn có thể đột phá đến Luyện Thể tầng bảy, Ngộ Khí Cảnh.

Chủ yếu nhất là, trong đầu Diệp Vân có một ý nghĩ, có lẽ đạo điện quang này sẽ có trợ giúp cực lớn với Lôi Điện Vân Quang kiếm. Bây giờ, Lôi Điện Vân Quang kiếm, thực ra chỉ là cái thùng rỗng mà thôi, uy lực ngay cả một phần mười cũng chưa đạt được. Nếu như có thể hấp thu được tia lôi điện này thì có lẽ có thể phát huy được ba bốn thành uy lực.

Sắc mặt Diệp Vân vô cùng dữ tợn, đau đớn kịch liệt khiến hắn gần như không thể chịu đựng được nữa, thế nhưng hắn là một người vô cùng kiên định, căn bản không bị lay động một chút nào. Từ khi quyết tâm gia nhập Thiên Kiếm Tông cầu tiên, hắn đã chuẩn bị tâm lý một cách kỹ càng. Ba bốn năm qua, gian khổ Diệp Vân phải trải qua, người thường hoàn toàn không thể nào so sánh được, tâm trí của hắn cũng kiên định hơn mấy lần so với những thiếu niên cùng trang lứa.

Tia lôi điện rốt cục đã bị hút hoàn toàn vào trong cơ thể. Diệp Vân chỉ cảm thấy một luồng năng lượng mênh mông cuồn cuộn đang chảy trong khắp cơ thể, theo công pháp vận chuyển thì tại mỗi kinh mạch, mỗi điểm trên cơ thể đều bị tàn phá bừa bãi, đau đớn khó có thể tưởng tượng được.

Thế nhưng, luồng năng lượng này dần dần suy yếu từng chút một. Lúc này thì Diệp Vân lại ngạc nhiên phát hiện ra, kinh mạch của mình lại trở nên dẻo dai, cường tráng hơn một chút. Xương cốt, da thịt sau khi được điện quang tẩy luyện qua thì càng mạnh mẽ hơn, thậm chí hắn còn phát hiện, dưới lớp da thịt có ánh chớp lóe lên. Dường như tia lôi điện này đã cải tạo thân thể hắn một phen, khiến cho hắn có thể dung nạp được lôi điện.

Khi toàn bộ số lôi điện này bị luyện hóa, Diệp Vân chậm rãi mở hai mắt ra. Hắn cũng không có phát hiện là trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Linh cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, nàng nhìn thấy từ trong đôi mắt của Diệp Vân dường như có một tia chớp lóe lên, bắn thẳng ra đằng trước.

“Tô Linh, cám ơn ngươi.” Diệp Vân xoay người nhìn Tô Linh một lát, sau đó đặt hai tay lên hai vai của nàng ta, vô cùng thành khẩn nói.

Khuôn mặt Tô Linh đỏ lên, sau đó hừ hừ nói: “Diệp Vân ngươi lại không biết lớn nhỏ. Chuyện nhỏ này, sư tỷ giúp ngươi cũng chỉ là cái nhấc tay mà thôi, nhưng mà tia điện quang màu tím này rốt cuộc là thứ gì?”

“Không biết, nhưng không phải là loại linh khí gì, mà giống như một loại linh lực dạng lôi điện, cũng không biết là dùng phương pháp gì mà ngưng tụ thành.” Diệp Vân hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Ta đang tu luyện một môn gọi là Lôi Điện Vân Quang Kiếm, nên tia lôi điện này vô cùng có lợi đối với ta.”

“Lôi Điện Vân Quang Kiếm? Cũng không tệ lắm!”

Nghe Diệp Vân nói như vậy thì nhãn tình Tô Linh sáng lên, sau đó không nhịn được mà đắc ý cười, giống như là tia điện quang này là chính nàng ta đạt được vậy.

Thấy bộ dáng này của nàng ta, trong lòng Diệp Vân liền cảm thấy ấm áp, có một tâm tình khó có thể nói rõ hiện lên trong lòng.

“Ha ha!”

Một âm thanh vui sướng bất ngờ vang lên, chỉ thấy cách chỗ hai người Diệp Vân mấy chục trượng, Đoàn Thần Phong trong tay đang nắm một tấm ngọc bài, giơ lên cao, vẻ mặt vô cùng vui sướng.

Diệp Vân và Tô Linh nhìn nhau, sau đó sóng vai, bay vút về phía Đoàn Thần Phong.

“Diệp Vân, ngươi biết ta lấy được cái gì không?” Đoàn Thần Phong nhìn thấy Diệp Vân đi đến thì cười lớn, nói.

Diệp Vân nhìn khối ngọc bài màu lam nhạt, mơ hồ tỏa ra cảm giác mát lạnh thì lắc đầu.

“Đây chính là Tụ Linh Ngọc, tu vi sau khi đạt đến Luyện Khí Cảnh, chỉ cần mang ở bên người, lúc tu luyện sẽ khiến cho thiên địa linh khí trong phạm vi trăm trượng tụ lại. Một ngày tu hành bằng một ngày rưỡi hoặc thậm chí là hai ngày tu hành của người khác, đúng là có hiệu quả làm chơi ăn thật!” Đoàn Thần Phong chỉ vào tấm ngọc bài, không kìm nén được sự vui sướng.

Diệp Vân hít vào một ngụm khí lạnh. Bản thân Đoàn Thần Phong đã có thiên phú cực tốt, tu hành cũng khá nhanh. Hiện tại hắn đạt được bảo vật này, như vậy thì tốc độ tu luyện của hắn ngày sau càng là kinh người, một năm bằng với hai năm, tốc độ tu hành như thế thì hiệu quả sẽ tăng lên như thế nào, ngẫm cũng có thể biết.

“Đây tương đương là đang mang trên mình một cái Tụ Linh Trận loại nhỏ a, thật là không thể tưởng tượng nổi, tầng thứ nhất mà đã có bảo vật trân quý như vậy.” Lần này, coi như là Tô Linh cũng nhịn không được sự khiếp sợ, lè lưỡi.

Trước đây, nàng cũng không chú ý đến linh khí lắm. Nhưng vừa rồi, đạo điện quang màu tím của Diệp Vân tạo cho nàng có một cảm giác không thể chống lại được. Nàng mơ hồ có một cảm giác là bản thân nàng ta căn bản không thể nào hấp thu được tia lôi điện đó vào trong cơ thể. Mà lúc này, Đoàn Thần Phong lại đoạt được một bảo vật hiếm thấy như vậy, khiến cho nàng ta, trong nhất thời, cũng không khỏi động tâm.

Nàng không nhịn được mà nhìn về bốn phía.

Nơi xa, Khúc Nhất Bình vẫn đang cố sức để lấy thanh chiến đao màu xanh lục, mà Dư Minh Hồng thì đang nhíu mày, ôm lấy một khối đá, dường như muốn ngăn cản cái gì đó, trên trán đã xuất hiện mồ hôi chảy ròng ròng.

“Ồ, đó là cái gì?” Âm thanh của Diệp Vân bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy hắn chỉ về phía bên phải, phía trên một tán cây của một gốc cổ thụ che trời.

Cách xa cả trăm trượng, lại là cành lá xum xuê. Vậy mà Diệp Vân chỉ cần liếc mắt là có thể thấy một tia sáng màu lam lóe lên, được giấu ở trong một tán cây.

“Đi xem!” Tô Linh không chậm trễ chút nào, kép Diệp Vân chạy nhanh đi.

Khoảng cách trăm trượng, hai người chỉ trong chớp mắt là tới, đứng ở bên dưới gốc cổ thụ che trời này, tán cây rộng cả mười mấy trượng, rộng lớn vô cùng. Tại trung tâm của tán cây, theo cành lá lay động, thỉnh thoảng lại có một điểm sáng màu lam lóe lên.

Những tán lá cây tươi tốt che chắn lại điểm sáng này, mà những cành cây chằng chịt cũng cản lại bước tiến của hai người. Rơi vào đường cùng, hai người chỉ có thể hạ thấp tốc độ, sau đó vòng qua thân cây, tách hai bên cành lá sang một bên.

Rốt cục, đồ vật tỏa ra ánh sáng màu lam nhu hòa đã xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Là một quả trứng màu lam, có đường kính ước chừng nửa thước!