Thế Giới Trong Suốt

Chương 1: Đường Nam Sơn Bắc Sơn



Bên ngoài phòng làm việc của Triệu Khải Bình có một cây hoa quế. Làn gió dịu dàng như nước, ánh nắng vàng óng, lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy những đóa hoa nhỏ đã úa vàng lác đác như mưa, đến lúc này mới nhận ra mùa thu đã đến rồi.

Vì vậy Triệu Khải Bình lại không nhịn được nhớ đến Hàng Châu, nhớ đến Tây Hồ, tự hỏi khi nào mới có thể dành chút thời gian tận hưởng mùa hoa rực rỡ này. Sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về, cậu tiện tay lật lịch ra xem, tháng này đã xếp lịch kín mít rồi, muốn nghỉ ngơi chỉ có thể đợi đến lễ Quốc khánh.

Trước đây cha Triệu đã từng phản đối việc cậu học y, ông từng cố gắng khuyên bảo cậu hết lời: “Bình Bình à, sinh tử là chuyện lớn, vô cùng hao tổn tâm trí.” Nhưng Triệu Khải Bình lại không đồng ý, trái tim trẻ tuổi còn non nớt, chưa trải qua những thất bại lớn, đương nhiên sẽ không hiểu được ý nghĩa thực sự của bốn chữ “sinh tử mệt mỏi”. Đợi đến khi cậu làm bác sĩ nhiều năm, trải qua sinh lão bệnh tử, thỉnh thoảng lại nghĩ đến lời khuyên nhủ của cha, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười. Cuộc đời vốn là chuyến hành trình có đi mà không có về, chẳng phải có một câu hát “Mãi mãi không tránh khỏi nỗi buồn” đấy sao, cũng không thể trách nghề bác sĩ này, có ngành nghề nào không khó khăn, ngay cả làm hoàng đế mà cũng có người muốn từ chức đấy thôi.

Khi cha Triệu tức giận vì chính sách cải cách y tế kỳ lạ và đủ loại tin tức y tế khác, kiểu gì ông cũng sẽ bày tỏ hy vọng mong muốn con trai thay đổi nghề nghiệp, nhưng Triệu Khải Bình lại tỉnh rụi hỏi ngược lại ông: “Ba, ba làm giáo viên có vui vẻ không? Không phải ngày nào ba cũng tức giận vì bọn chúng kéo dài bài tập hay sao.” Cha Triệu là giáo sư văn học, nhưng lại bị hỏi cứng họng không trả lời được, mẹ Triệu ở bên cạnh lắc đầu: “Ông đấy, ăn nói vụng về muốn chết.” Cha Triệu thở dài, dùng ánh mắt ba đây đang truyền thụ kinh nghiệm sống cho con mà con lại không chịu nghe lời ba, thiệt thòi ráng chịu, để nhìn Triệu Khải Bình trước mặt, sau đó cầm sách lên, thong thả bước về phòng làm việc. Thực ra, trong lòng Triệu Khải Bình cũng hiểu rất rõ, cha Triệu đọc sách nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu được đạo lý đắng cay của cuộc đời, chỉ là ông thương con, muốn Triệu Khải Bình bớt chịu khổ mà thôi.

Triệu Khải Bình cũng không cảm thấy khổ lắm, từ trước đến giờ cậu luôn tin rằng sống cần phải tích cực. Sống là mệt mỏi, nhưng con người vẫn phải tiếp tục sống. Ví dụ, trong khoảnh khắc cuộc sống bị đánh cắp này, cậu lại có một loại cảm giác bản thân vẫn chưa sống đủ.

Y tá Giang vội vàng mở cửa phòng làm việc, gấp gáp gọi cậu: “Bác sĩ Triệu, vừa có một bệnh nhân đang cấp cứu đến, hơn chín mươi tuổi, xảy ra hiện tượng giảm huyết áp do bị gãy xương, nghi ngờ là thuyên tắc phổi cấp tính, đang được cấp cứu, cậu mau đến phòng phẫu thuật giúp đỡ.”

“Trên đường đi giải thích chi tiết cho tôi. Ai là bác sĩ phẫu thuật chính, đã làm tan máu đông chưa?” Triệu Khải Bình ném chiếc túi đã thu dọn xong lên ghế ngồi, vừa cài cúc áo khoác trắng vừa bước ra ngoài. Thuyên tắc phổi cấp tính là một trong những biến chứng quan trọng nhất của phẫu thuật chỉnh hình, một khi bệnh nhân có nguy cơ cao bị thuyên tắc phổi, tương đương với việc dạo một vòng trước điện của Diêm Vương, có thể cứu được hay không cũng khó nói.

“Bệnh nhân đã được gây mê, trưởng khoa Từ không dám trực tiếp làm tan máu đông, hiện đã được điều trị tạm thời bằng thuốc chống đông và nối máy thở. Tuy nhiên, bệnh nhân quá lớn tuổi, lại bị ngã cầu thang, bị gãy xương nhiều chỗ trên cơ thể, cột sống cổ bị tổn thương rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, nếu không tôi sợ là sẽ không cứu được. “Y tá Giang chạy chậm đuổi theo bước chân của Triệu Khải Bình, cô ấy vốn thuộc nhóm bệnh đặc biệt với Triệu Khải Bình, hợp tác với nhau rất ăn ý, trên đường đi nhanh chóng báo cáo cho Triệu Khải Bình về tình trạng của bệnh nhân. Vốn dĩ cô ấy còn lo lắng bác sĩ Triệu sẽ không muốn dính vào loại chuyện rắc rối như thế này, nếu thật sự không chữa trị được, vậy ai là người chịu trách nhiệm cũng không rõ ràng, không ngờ bác sĩ Triệu không nói nhiều, lập tức chạy thẳng đến phòng phẫu thuật, trong lòng cô ấy không khỏi cảm thấy ấm áp.

Tại cửa phòng phẫu thuật, y tá phòng phẫu thuật đang đợi, biển báo “đang phẫu thuật” trên đầu đỏ chói, Triệu Khải Bình nhìn thấy mấy vị lãnh đạo phụ trách hành chính của bệnh viện đang đứng ở hành lang, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm nghị, cậu lập tức hiểu bên trong chính là một nhân vật lớn, có lẽ vì lý do này nên mới gọi cậu đến. Triệu Khải Bình cố ý không nhìn bọn họ, nhanh chóng xử lý vô trùng, mặc quần áo phẫu thuật, rồi được y tá phòng phẫu thuật dẫn vào phòng phẫu thuật.

Y tá phòng phẫu thuật khẽ nói: “Bác sĩ Triệu, bệnh nhân này là lão thủ trưởng, lãnh đạo…”

Triệu Khải Bình cao giọng cắt ngang lời nói của cô ấy: “Đây là phòng phẫu thuật, cho dù có là lãnh đạo, cũng chỉ bàn đến chuyện sống chết, nếu cô không hiểu được chuyện này thì xin mời đi ra ngoài.” Lời nói của anh khiến cho cô y tá kia sợ hãi, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Từ Hàng gật đầu với cậu, sau đó tiếp tục xử lý vết thương cột sống cổ. Triệu Khải Bình đã xem hình ảnh chụp tĩnh mạch, rõ ràng bệnh nhân bị suy van tĩnh mạch mãn tính, thảo nào lại phát sinh huyết khối tĩnh mạch sâu.

“Tình hình bây giờ thế nào? Huyết áp đã tăng trở lại chưa? Còn độ bão hòa oxy thì sao?” Triệu Khải Bình liếc mắt nhìn máy theo dõi, nghe y tá báo cáo số liệu, cũng may là kháng đông kịp thời, huyết áp và độ bão hòa oxy đều đã tăng trở lại, đại khái đã hồi phục về mức bình thường, nhưng bệnh nhân bị gãy xương hông nghiêm trọng, nhất định phải phẫu thuật nối toàn bộ xương bị gãy. Vốn dĩ Từ Hàng cũng không thể lo liệu chu toàn cho bệnh nhân đang cấp cứu này, dù sao phẫu thuật chỉnh cột sống cổ và phẫu thuật gãy xương hông là hai cuộc phẫu thuật lớn, cho dù là trưởng khoa chỉnh hình nhưng anh ấy cũng không thể làm hết một mình được, trợ lý thứ nhất và trợ lý thứ hai đang bận hỗ trợ phẫu thuật chỉnh cột sống cổ, không thể giúp được, cho nên chỉ có thể tìm Triệu Khải Bình, người có khả năng lâm sàng tương đối giỏi đến cứu nguy.

“Tôi phụ trách cột sống cổ, cậu phụ trách phần xương hông.” Từ Hàng nói, mồ hôi chảy dài trên lông mày, y tá ở bên cạnh lau mồ hôi cho anh: “Giải quyết trong vòng bốn mươi lăm phút nữa có được không?”

“Có thể.” Triệu Khải Bình hít sâu một hơi, đứng đối diện Từ Hàng, đưa tay ra với y tá trong phòng phẫu thuật: “Dao tròn lớn.”

Sau bốn mươi ba phút hai mươi bảy giây, ca mổ đã thành công tốt đẹp. Bệnh nhân đeo mặt nạ dưỡng khí, cắm ống dẫn, được các y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Từ Hàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không nhịn được vui mừng, cởi găng tay ra bắt tay với trợ lý thứ nhất, trợ lý thứ hai, khi nhìn thấy Triệu Khải Bình, suýt chút nữa anh đã đi lên ôm lấy cậu, nhưng lại bị Triệu Khải Bình nhanh nhẹn tránh đi.

“Trưởng khoa Từ, đừng đừng đừng, chúng ta thay quần áo trước rồi lại ôm.”

Từ Hàng chỉ vào Triệu Khải Bình: “Tên nhóc này. Hôm nay cảm ơn cậu, anh sẽ nhớ ân tình này của cậu.”

Triệu Khải Bình cười lắc đầu: “Em không dám nhận phần ân tình này của trưởng khoa, hay là anh cho em một kỳ nghỉ đông có được không?”

Cả phòng phẫu thuật cười ồ lên, Từ Hàng nói: “Hay là chúng ta vẫn nên bàn chuyện tăng lương thôi.” Lại là một tràng cười.

Các bác sĩ la hét đói sắp chết rồi, lúc phẫu thuật xong thì giờ ăn tối đã qua rồi, y tá mang sữa đến: “Đến đây đến đây, chúng ta uống thôi!” Đây là giây phút thư giãn hiếm hoi của các nhân viên y tế sau khi ca mổ thành công. Có khoảnh khắc này chống đỡ, dù có khó khăn hay mệt mỏi đi chăng nữa cũng có thể cắn răng chịu đựng.

Triệu Khải Bình cởi quần áo phẫu thuật ra, tắm rửa sạch sẽ, chào hỏi mọi người rồi rời đi trước, khi cậu ra khỏi hành lang thì tình cờ gặp viện trưởng Phó.

“Bác sĩ Triệu, hôm nay cậu đã vất vả rồi.” Viện trưởng Phó cố ý đứng ở đây chờ cậu, tươi cười bắt tay với cậu.

Trong lòng Triệu Khải Bình thầm nói một chiêu bọ ngựa bắt ve này chắc chắn không có ý tốt, quả nhiên lại viện trưởng Phó nói: “Người vừa được phẫu thuật là lão thủ trưởng, là một anh hùng kháng chiến, bệnh viện cực kỳ xem trọng. Trưởng khoa Từ quá bận rộn, cho nên sau khi thảo luận, chúng tôi cảm thấy bác sĩ Triệu là người có lý thuyết vững chắc và kinh nghiệm phong phú, vô cùng thích hợp trở thành bác sĩ điều trị chính cho lão thủ trưởng. Chuyện này chính là giữ thể diện cho Bệnh viện số Sáu của chúng ta, vì vậy bác sĩ Triệu đừng khiêm tốn nữa.”

Trong lòng Triệu Khải Bình thầm nghĩ, ngài cũng đã nói xong hết rồi, tôi còn có thể nói được gì nữa. Bệnh viện số Sáu thường điều trị cho một số bệnh nhân có tên tuổi, nếu khỏi bệnh thì mọi người vui vẻ, nói không chừng bản thân còn có thể một bước lên mây, nhưng nếu không chữa được, không chỉ để lại một vết nhơ, mà còn có thể khiến bản thân không còn chỗ đứng trong ngành này nữa. Lão thủ trưởng đã hơn chín mươi tuổi, có thể kéo lại mạng sống từ ranh giới sống chết, đó là do mạng ông ấy cứng, nếu sau này xảy ra chuyện, người nhà muốn làm lớn chuyện, Triệu Khải Bình cậu còn có thể sống tiếp hay không đây.

Lúc ở trong phòng phẫu thuật cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy, thân là bác sĩ, tính mạng con người luôn xếp hàng đầu, nếu không thì cậu không thể vượt qua được. Nhưng ra khỏi phòng phẫu thuật, Triệu Khải Bình cũng chỉ là một người bình thường, làm việc phải cân nhắc đến lợi và hại, cậu đã không còn là đứa không đầu óc trong kỳ thực tập, làm việc gì cũng năng nổ.

“Viện trưởng, hiện tại trình độ của tôi có hạn, có lẽ không thể chăm sóc tốt cho lão thủ trưởng, đến lúc đó lại làm mất mặt Bệnh viện số Sáu chúng ta thì phải làm sao?” Triệu Khải Bình âm thầm rút tay về, nói chuyện đùn đẩy với viện trưởng Phó.

Quả nhiên lãnh đạo chính là lãnh đạo, tố chất tâm lý vững vàng, biểu hiện được kiểm soát tốt, không bị lời nói của Triệu Khải Bình làm cho khó chịu, ngược lại còn nở nụ cười: “Bác sĩ Triệu đừng lo lắng, toàn bộ Bệnh viện số Sáu chúng ta chính là hậu thuẫn vững chắc của cậu!”

Đã nói đến nước này rồi, nếu Triệu Khải Bình còn không đồng ý chính là không thức thời, nhưng cũng không thể dễ dàng đồng ý như vậy, Lưu Bị còn phải mời đến ba lần đấy, cậu đề xuất xem tình trạng của bệnh nhân trước đã.

“Được, đi xem đi. Đúng lúc người nhà của lão thủ trưởng còn đang ở đây, mấy người gặp mặt một chút.” Viện trưởng Phó vỗ bả vai Triệu Khải Bình, giống như muốn nói cho Triệu Khải Bình nghe một bí mật kinh thiên động địa: “Cháu trai của lão thủ trưởng là một ông chủ rất lớn. Cậu có biết Thịnh Huyên không, rất lợi hại đấy.”

Triệu Khải Bình gật đầu hùa theo. Vị chủ tịch này có lợi hại hơn nữa thì cũng có liên quan gì đến cậu đâu.

Đàm Tông Minh đứng trước cửa sổ phòng ICU nhìn người bên trong đang nằm yên tĩnh trên giường, trên người cắm đầy ống dẫn, dụng cụ cạnh giường kêu tích tích. Khi nhận được cuộc gọi, anh vô cùng hoảng hốt, sợ rằng sẽ không thể cứu được. Ông cụ luôn miệng nói rằng mình mạng lớn, hồi đó máy bay bị trúng đạn pháo của địch, nhảy dù xuống hồ nước, còn có thể cắt dây dù bơi vào bờ, cái này gọi là gì, gọi là mạng cứng, Diêm Vương không gọi được.

Ông cụ oai phong lẫm liệt cả đời, đến lúc già vậy mà lại bị ngã cầu thang. Khớp gối của ông đã không tốt lâu rồi, Đàm Tông Minh tìm hộ công đến trông chừng ông, không để ông chạy lung tung, nhưng sao ông cụ có thể chịu được sự nhàm chán này, lợi dụng lúc hộ công không chú ý, muốn trốn ra ngoài đi dạo, kết quả lại thực sự lăn xuống cầu thang. Dọa hộ công sợ tới mức khóc ngay tại chỗ, nhưng ông cụ vẫn cố chịu đau, chỉ huy để tự cứu mình: “Khóc cái gì mà khóc, ông còn chưa khóc, cháu khóc làm gì! Đừng động vào ông, gọi điện thoại, đến bệnh viện!”

Con sư tử già cáu kỉnh giờ đã đi ngủ, có lẽ sau khi hết thuốc mê sẽ phải chịu giày vò. Đàm Tông Minh đã từng cảm thấy phiền vì sự giày vò của ông, nhưng giờ phút này, khi anh đứng ngoài cửa, nhìn thân thể ốm yếu không cảm nhận được sức sống kia, trong lòng lại cảm thấy đau đớn như bị dao khoét.

Khi Hà Vân Lễ chết, anh vẫn có thể bình tĩnh thuyết phục Andy thả lỏng, nhìn thoáng một chút, cứ coi như một người xa lạ có cùng huyết thống rời đi là được. Nhưng khi đến lượt mình, anh mới nhận ra bản thân anh cũng không thể thoát khỏi những đau khổ của hồng trần, anh nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết dòng máu đang chảy trên người anh chính là máu của ông cụ.

Sự xuất hiện của Triệu Khải Bình đã phá vỡ tâm trạng đa sầu đa cảm hiếm có của Đàm Tông Minh. Viện trưởng Phó giới thiệu hai bên với nhau, Triệu Khải Bình chủ động bắt tay Đàm Tông Minh, giống như một kiểu thăm hỏi thầm lặng.

“Xin chào chủ tịch Đàm, tôi tên là Triệu Khải Bình. Khải trong khải minh, Bình trong bình an.” Triệu Khải Bình mỉm cười, đôi mắt của cậu như chứa đầy ánh sáng mùa thu, đôi tay ấm áp mạnh mẽ.

“Xin chào bác sĩ Triệu, cứ gọi tôi là Đàm Tông Minh. Tông trong quân vương chi tông, Minh trong minh châu phương Đông.” Đàm Tông Minh thu tay về, kinh ngạc nhìn vị bác sĩ phụ trách mà viện trưởng Phó đã tự tin vỗ ngực nói sẽ tìm đến cho anh hóa ra lại còn trẻ như vậy.

“Chủ tịch Đàm, bác sĩ Triệu là một tài năng trẻ trong khoa chỉnh hình của chúng tôi, mới ba mươi hai tuổi đã là phó khoa rồi, trình độ lâm sàng của cậu ấy không thua kém trưởng khoa Từ của chúng tôi.” Viện trưởng Phó sợ Đàm Tông Minh suy nghĩ nhiều, vội vàng xách Triệu Khải Bình ra khoe khoang một chút.

“Tôi tin tưởng trình độ của Bệnh viện số Sáu, cũng như trình độ của bác sĩ Triệu. Ông cụ nhà tôi xin làm phiền bác sĩ Triệu chăm sóc.” Đàm Tông Minh lấy danh thiếp ra đưa cho Triệu Khải Bình. “Nếu có việc gì, bác sĩ Triệu có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

“Ngại quá, tôi không mang theo danh thiếp.” Lúc này Triệu Khải Bình mới nhớ ra mình đi vội quá nên quên mang theo túi. “Hay là tôi cho anh số diện thoại của tôi?”

Vẻ mặt của viện trưởng Phó không được tốt, Đàm Tông Minh cười nói: “Vậy phiền cậu gọi cho tôi, số của tôi có trên danh thiếp.”

“Ai nha, xin lỗi, tôi cũng không có mang điện thoại theo.” Triệu Khải Bình nhớ mình đã cầm ra ngoài rồi. Sắc mặt của viện trưởng Phó lại càng khó coi hơn, nhưng Đàm Tông Minh không hề tức giận, dứt khoát đưa điện thoại của mình cho Triệu Khải Bình.

Triệu Khải Bình lạch cạch điền thông tin liên lạc của mình vào danh bạ, sau đó trả lại điện thoại lại cho Đàm Tông Minh, quay người nói với viện trưởng Phó: “Viện trưởng, vậy tôi lên lầu lấy đồ trước, ngài và chủ tịch Đàm thong thả nói chuyện.” Cậu nói xong trực tiếp đi thẳng.

“Hôm nay bác sĩ Triệu thật sự rất bận, mong chủ tịch Đàm đừng trách.” Cuối cùng viện trưởng Phó vẫn phải bày ra vẻ mặt vui vẻ với Đàm Tông Minh, vẫn phải giải thích cho người của mình.

“Không sao, tôi hiểu mà. Tôi vô cùng cảm kích mọi người, làm sao dám trách chứ.” Đàm Tông Minh nói vài câu giữ thể diện, ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Bình đang đi như gió ở phía xa, áo khoác trắng nhẹ nhàng bay lên. Anh cảm thấy vị bác sĩ này thật sự rất gầy, gầy đến mức phiêu dạt.

Triệu Khải Bình vội vàng trở lại phòng làm việc, sắc trời âm u, một góc của bầu trời bên ngoài xuất hiện thật nhiều mây xanh xám, vầng trăng như một đốm mờ trên bầu trời. Bật đèn huỳnh quang lên, trên cửa sổ hiện ra bóng dáng cậu mặc áo khoác trắng, Triệu Khải Bình cười dáng vẻ giống như quên mang não của mình chiều nay.

Cậu thay quần áo, thu dọn đồ đạc, đi đến đóng kín cửa sổ. Phòng làm việc của cậu nằm trên tầng ba, tán cây hoa quế bên ngoài cửa sổ. Hoa quế bên ngoài cửa sổ bị gió thổi rơi, mùi thơm ngào ngạt tràn ngập cả căn phòng. Giờ phút này nơi đây không giống như đang ở trong bệnh viện, mà giống như ở trong sân nhà của một người nào đó.

Cậu nhìn cánh hoa rơi xuống bãi đậu xe bên dưới, những đóa hoa vàng đập vào nắp xe, không thể thoát khỏi nó. Cậu lại nghĩ đến Lỗ Tấn: “Điều này tự nhiên hấp dẫn con người, nhưng tôi luôn nhớ tôi sống trên đời.”

Sống trên đời, lúc nào cũng có thể trải nghiệm tâm trạng của Lỗ Tấn.

Triệu Khải Bình đắm chìm trong văn học nghệ thuật lạc hậu này một lúc mới kịp nhìn rõ hóa ra phía dưới vẫn còn một người đang đứng. Hình như người kia có mắt ở sau đầu, cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Chính là Đàm Tông Minh vừa mới gặp.

Triệu Khải Bình không thể nhìn rõ vẻ mặt của Đàm Tông Minh, chỉ cảm thấy hình như anh nở một cười, gật đầu với mình, sau đó ngồi vào chiếc Porsche bóng loáng kia.

Chiếc Porsche lái rất chậm, cũng không dùng cần gạt nước, dường như không muốn khiến những đóa hoa nhỏ kia giật mình.

“Tông trong quân vương chi tông, Minh trong minh châu phương Đông.”

Triệu Khải Bình đóng cửa sổ kéo rèm lại, trong lòng vẫn thầm đọc cái tên này.

Đàm Tông Minh, Đàm Tông Minh. Mở rộng tên ra chính là một quyển Kinh Thi.

Ai đặt cái tên này, đúng là có trình độ.