Lịch trình của hội nghị là một ngày rưỡi, nửa ngày còn lại như thường lệ sẽ để dành cho hoạt động tập thể của mọi người. Buổi trưa ngày hôm sau, cả nhóm rời khỏi khách sạn tự phục vụ, mấy đồng nghiệp của bệnh viện anh em dẫn cả nhóm đến Đoàn Kết Hồ. Nơi này có đồ ăn Tân Cương hương vị rất ngon, ăn no mà lại rẻ, tuyệt vời nhất chính là có thể đến KTV bên cạnh để ca hát cho tiêu thực một chút.
Lần này cậu dẫn theo hai sinh viên thực tập. Cậu bé đeo kính có tính cách nhút nhát, đám giảo hoạt già đời kia tìm cớ cho cậu ấy uống rượu, cậu ấy ngơ ngác uống đến mức đầu lưỡi không thể thẳng, Triệu Khải Bình đã giúp cậu ấy ngăn rất nhiều rượu, thực sự sợ cậu ấy sẽ gục xuống bàn. Trong gia đình của cô gái có mái tóc xoăn dài đã có mấy đời làm bác sĩ, tính cách hào phóng, người thì xinh đẹp, miệng lại còn ngọt, khiến người khác vô cùng ghen tị với Triệu Khải Bình: “Này, bác sĩ Triệu, học sinh của cậu tài giỏi quá đấy, đến bao giờ chúng tôi mới được xếp đến bồi dưỡng sinh viên có chất lượng cao như vậy đây?” Cô học trò kia nở nụ cười xinh đẹp, ân cần rót đầy bia cho Triệu Khải Bình, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thầy Triệu, mời thầy uống.”
Qua ba tuần rượu, mọi người chuyển chiến trường đến KTV, đặt một phòng lớn. Trưởng khoa ngoại gan mật của bệnh viện anh em từng là đàn anh của Triệu Khải Bình, anh ấy cùng khóa với Từ Hàng, cầm bình rượu đến hàn huyên với Triệu Khải Bình, mượn rượu để nói chuyện, càng nói càng xúc động, nói từ chuyện bệnh viện đến trong nhà, nói từ việc bạn học lúc còn trẻ ít khi nói chuyện đến việc sống ở thủ đô không dễ dàng, nói qua nói lại ngay cả mâu thuẫn trong gia đình cũng lộ ra: “Khải Bình à, anh nói thật với cậu, cuộc sống gia đình không đáng sống. Chị dâu cậu, cũng chính là vợ anh đó, vậy mà lại ghét bỏ anh đi công tác chỉ mang về cho cô ấy một đôi giày, nói rằng anh mong cô ấy đi sớm một chút, anh nói sao em lại có thể suy nghĩ như vậy, anh còn hỏi thăm nhãn hiệu từ đồng nghiệp nữ đấy, cái gì Jay Chow…” Triệu Khải Bình nở nụ cười, sửa sai cho anh ấy: “Là Jimmy Choo.” Đàn anh vẫy tay, gật đầu một cách mãnh liệt: “Đúng, đúng, chính là cái tên này! Kết quả chị dâu cậu tức giận, ép hỏi anh đồng nghiệp nữ đó là ai, anh cũng nóng lên, anh nói em nhìn cái bụng mập mạp này của anh đi, nhìn cái trán sáng bóng này của anh đi, hai chúng ta ai cũng tự hiểu, ai sẽ coi trọng anh! Không nói còn đỡ, anh vừa nói xong là cô ấy nổi trận lôi đình, trực tiếp mắng anh: Hóa ra em đang giúp đỡ người khốn khổ sao? Cậu nói xem logic gì vậy!” Vì giữ phép lịch sự, Triệu Khải Bình không dám quan sát vầng trán phản quang của đàn anh, chỉ có thể an ủi: “Đàn anh đừng tự đánh giá thấp bản thân, lúc trước em có quay về trường, thầy vẫn còn nhắc tới anh, khen khả năng nghiên cứu khoa học và thực hành lâm sàng của anh rất tốt, hạng mục trên tay người khác đều không bằng anh. Hơn nữa, không phải có câu nói- Tóc của quý nhân thường thưa thớt hay sao…”
Bên phía ông lớn này còn chưa xong, nhóm đồng nghiệp nam ở bên kia đã bắt đầu ồn ào vỗ tay, khuyến khích cô sinh viên đi cùng Triệu Khải Bình lên sân hát. Vốn dĩ số bác sĩ nữ đến dự tiệc đã ít rồi, gặp được người đẹp tất nhiên sẽ không buông tha. Triệu Khải Bình bảo vệ cô ấy rất tốt, cô gái nhìn cậu đầy ẩn ý, cầm lấy micro rồi nói: “Vậy em xin bêu xấu, hát tặng các thầy cô một bài.”
Cô ấy trông xinh đẹp dịu dàng, nhưng giọng hát lại khàn khàn, trung tính, mang lại cảm giác ung dung:
“Nhành hoa dại trên núi nở rộ vì ai, rồi lại lụi tàn vì ai
Lặng lẽ chờ đợi, liệu có ai sẽ đến hái
Em giống như đóa hoa kia, đợi anh đến đây
Vỗ nhẹ lên bờ vai em, và rồi em sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh”
Càng hát về sau, ánh mắt của cô ấy dứt khoát nhìn Triệu Khải Bình một cách rõ ràng. Triệu Khải Bình bị ánh mắt nóng bỏng của cô ấy chiếu đến, trong lòng thở dài yếu ớt. Sau khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, cơn sóng ngầm chuyển động giữa cô ấy và Triệu Khải Bình cũng bị đám người này tinh ý nhận ra, mọi người chỉ nói Triệu Khải Bình vẫn còn độc thân, trai tài gái sắc rất xứng đôi, nhất định muốn bác sĩ Triệu phải phô ra giọng của mình.
Triệu Khải Bình đứng lên, thoáng nhìn sâu vào học trò mà mình hài lòng, sau đó quay đầu nói với đồng nghiệp nam phụ trách bấm bài hát: “Mở cho tôi bài ‘Chia tay vui vẻ’.”
Các bác sĩ đã quen với việc thức đêm, hát hò suốt đêm cũng chẳng là gì. Triệu Khải Bình hơi chóng mặt, đi ra khỏi phòng, đến sân thượng nhỏ cuối hành lang để hóng gió. Có tiếng bước chân vang lên đằng sau cậu, dù không quay đầu lại nhưng cậu vẫn có thể đoán được đó là ai. Cô gái tiến lại gần, đưa cho cậu một chai nước khoáng: “Thầy Triệu, thầy uống nước đi.”
Triệu Khải Bình ôm lấy cánh tay, vẻ mặt lạnh nhạt: “Em là thực tập sinh của tôi, không phải người hầu của tôi, em làm tốt công việc bình thường của mình là được, không cần phải phục vụ tôi khắp nơi như vậy.”
Cô gái bị cậu trách móc thẳng như vậy, khuôn mặt có chút xấu hổ. Cô cắn môi, tay vẫn cầm chai nước giơ ra: “Thầy Triệu, em cam tâm tình nguyện.”
“Nhưng tôi không tình nguyện.” Triệu Khải Bình ép mình phải nói lời tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Em tình nguyện đó là chuyện của em, nhưng tôi không muốn mọi người có bất kỳ hiểu lầm nào về mối quan hệ của chúng ta.”
“Thầy Triệu, thầy có bạn gái chưa?” Cô gái vội vàng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Triệu Khải Bình, cố gắng tìm ra dấu vết nói dối trên gương mặt cậu.
Triệu Khải Bình im lặng một lúc, nhẹ nhàng đè cánh tay đang giơ lên của cô gái xuống: “Tôi không có bạn gái, nhưng tôi đã có người tôi thích.” Ngừng một chút rồi nói: “Cho dù không có thì chúng ta cũng không có khả năng. Em là học trò của tôi, nếu tôi có gì với em- Vậy tôi sẽ trở thành người như thế nào?”
Đôi mắt của cô gái đỏ hoe, vẫn không từ bỏ ý định, hỏi Triệu Khải Bình: “Nếu em không phải là học sinh của thầy, vậy chúng ta có thể thành đôi không? Chờ trở về Thượng Hải, em sẽ viết báo cáo xin bệnh viện chuyển em sang khoa khác.”
Triệu Khải Bình thở dài, mấy cô gái bây giờ thật là cứng đầu, nhất định phải ra sát chiêu. Cậu dứt khoát nhìn thẳng vào mắt cô gái, nói một cách kiên quyết: “Chúng ta không thể nào thành đôi. Quá khứ, hiện tại hay tương lai đều không thể. Em là một cô gái ưu tú như vậy, người theo đuổi em xếp hàng dài từ Tĩnh An đến Côn Sơn, không cần phải treo cổ trên cái cây là tôi. Mà cái cây của tôi, cũng không chấp nhận có người tùy tiện treo cổ trên cành của mình, em có hiểu không? Cho nên tốt nhất là chúng ta nên như thế nào thì cứ như thế ấy, nếu em cảm thấy sau này sẽ xấu hổ khi đi theo tôi, vậy tôi có thể giúp em đổi sang một giáo viên khác trong khoa.”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đỏ bừng, dáng vẻ lã chã chực khóc. Triệu Khải Bình không đành lòng, vỗ vỗ vai cô ấy: “Không phải nói vỗ vai rồi em sẽ nghe theo sự sắp xếp của tôi sao? Vậy được, em nghe theo tôi một lần, hiện tại trở lại ca hát uống rượu, sau đó trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau thức dậy, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Cô gái mím môi, mở to mắt nhìn cậu, vươn tay lau nước mắt, bướng bỉnh nói: “Thầy Triệu, sau khi quay về em sẽ tự mình viết báo cáo xin chuyển, không cần phải phiền thầy.”
Cô ấy đi mấy bước, đột ngột quay người lại, hét lên với Triệu Khải Bình: “Thầy Triệu, em cũng muốn nói với thầy một điều- Em chỉ nghe theo sự sắp xếp của chính mình. Em không cảm thấy bản thân mất mặt.”
Triệu Khải Bình giật mình, khuôn mặt trở nên nóng bừng, lương tâm của cậu trở nên bất an bởi những lời nói kiên quyết phô trương thanh thế đó. Cô gái không quay đầu lại, mở cửa trốn vào phòng.
Triệu Khải Bình đứng trên sân thượng hai mươi phút, để gió thổi đầu óc lạnh xuống. Khi cậu quay trở lại phòng thì bị nữ bác sĩ đi cùng giữ chặt lại: “Bác sĩ Triệu, cậu đến xem cô học trò của cậu bị sao vậy, khóc quá trời quá đất!” Toàn thân cô gái vùi vào sô pha, ôm mặt khóc, bả vai run rẩy, đám đàn ông có mặt ở đây đều không dám khuyên. Bác sĩ nữ chỉ vào chiếc điện thoại di động nằm trên bàn, ánh mắt nhìn qua lại giữa Triệu Khải Bình và cô gái: “Cô gái này vừa bước vào đã khóc, vừa khóc vừa uống, uống rồi vẫn còn khóc. Chiếc điện thoại này bị nhúng vào bia rồi. Hay là bác sĩ Triệu xem xét để cô ấy về trước đi, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.”
Triệu Khải Bình gật đầu, ra hiệu cậu sẽ giải quyết. Đầu tiên cậu cầm chiếc điện thoại di động bị nước vào trên bàn lên nhìn một chút, chiếc điện thoại Iphone kiểu mới nhất cuối cùng đã báo hỏng rồi, cậu lấy khăn tay ra nhét vào tay cô gái, đưa điện thoại di động của mình qua: “Ngoan, gọi điện cho dì của em, để bà ấy đến đón em về. Hoặc là bây giờ chúng ta ra ngoài bắt taxi, tôi đưa em về khách sạn.” Cô gái không chịu cầm lấy, giữa kẽ tay vang lên tiếng nức nở nho nhỏ. Triệu Khải Bình không thể chịu nổi việc cô gái khóc, cậu dịu giọng, nhẹ nhàng nói: “Tôi xin lỗi vì đã nói nặng lời với em, nhưng tôi sẽ không rút lại những ý kiến mà tôi đã đưa ra. Sau khi trở về, em mắng tôi với các cô gái trong khoa như thế nào cũng được, nhưng bây giờ em nhất định phải về nghỉ ngơi thật tốt, tối mai còn phải tham gia một ca phẫu thuật rất dài, nhất định không được để bản thân run rẩy.”
Cô gái hít một hơi thật sâu, buông tay ra khỏi mặt, ánh mắt oán trách nhìn cậu, có ai khuyên người khác như thầy sao. Triệu Khải Bình thấy cô ấy đã bình tĩnh lại, cười nói: “Không phải trong bài kia có hát: ‘Tạm biệt sai lầm trong quá khứ mới có thể gặp được đúng người định mệnh’ đấy sao. Tôi không phải người phù hợp, cũng không phải do em không tốt.”
Cô gái lau mắt, hít mũi thì thào hỏi: “Vậy thầy Triệu, người thích hợp của thầy ở đâu? Em có biết người đó không?”
“Em có nhiều câu hỏi quá, xin lỗi tôi không thể trả lời.” Triệu Khải Bình đặt điện thoại di động vào tay cô ấy: “Mau gọi điện thoại cho người nhà của em đi.”
Trong phòng quá ồn nên cô gái lên sân thượng gọi điện thoại. Triệu Khải Bình đứng bên ngoài cửa kính trên hành lang phía xa chờ cô ấy. Có lẽ cô gái cảm thấy vô cùng oan ức, phải hơn nửa tiếng sau cuộc gọi mới kết thúc. Cô trả điện thoại lại cho Triệu Khải Bình, cảm thấy có chút xấu hổ: “Xin lỗi thầy Triệu, hình như em dùng hết pin điện thoại của thầy rồi.” Triệu Khải Bình xua tay: “Không sao.” Cậu dẫn hai sinh viên thực tập đến chào tạm biệt mọi người, sau đó tiễn cô gái lên xe của người nhà, rồi lại bắt một chiếc taxi khác để đưa cậu sinh viên đã nôn nhiều lần trở về khách sạn, sắp xếp cẩn thận. Đến khi cạn kiệt sức lực, nằm vật ra giường, tự nói: Làm gương cho người khác thực sự không dễ dàng chút nào.
Cắm sạc điện thoại di động, khởi động máy, vô số cuộc gọi nhỡ hiện ra. Trái tim Triệu Khải Bình nhảy dựng lên, sống lưng lạnh ngắt, cậu vội gọi lại cho Đàm Tông Minh, nhưng phát hiện đối phương đã tắt máy. Sau đó mở tin nhắn chưa đọc ra, tin nhắn cuối cùng là dòng chữ: “Bệnh tình của ông nội nguy kịch, nếu tiện thì mau trở về.”
Triệu Khải Bình mua vé máy bay chuyến sớm nhất bay về Thượng Hải, ra khỏi sân bay bắt taxi chạy thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi, điện thoại di động của Đàm Tông Minh vẫn không liên lạc được, cậu lo lắng đến mức cổ họng cũng thấy đau, cuối cùng cũng nhớ ra gọi cho chị Đàm. Giọng nói của chị Đàm tràn đầy mệt mỏi, có lẽ chị cũng bối rối trước tình huống đột ngột này, chị khuyên Triệu Khải Bình đừng lo lắng, ông cụ bị sốc do dây thần kinh cơ bắp bị héo rút dẫn đến cổ họng bị tắc nghẽn, may mà đưa đến bệnh viện kịp thời, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm. Triệu Khải Bình vẫn không thể yên tâm: “Đàm Tông Minh đâu rồi? Anh ấy có ở bên cạnh chị không?” Chị Đàm nói: “Yên tâm, chủ tịch Đàm đang ở cùng tôi. Cậu ấy chạy qua chạy lại cả đêm cũng mệt rồi, bây giờ đang nói chuyện với bác sĩ điều trị chính.” Lúc này Triệu Khải Bình mới cảm thấy yên tâm đặt trái tim vào lại trong người, cậu vô tình liếc nhìn mình trong kính chiếu hậu, sắc mặt trắng bệch, trên trán đẫm mồ hôi, chẳng trách tài xế lo lắng suốt đoạn đường, sợ còn chưa đến bệnh viện thì cậu đã không thể cầm cự được, cũng không biết là đi khám bệnh hay là đi thăm bệnh.
Triệu Khải Bình chạy đến phòng ICU, chị Đàm ra đón cậu, nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt, biết cậu chạy một đoạn đường dài về đây, chị nhanh chóng cầm lấy hành lý, kéo cậu ngồi xuống. Triệu Khải Bình lắc đầu, đến gần cửa sổ quan sát. Ông cụ nằm yên tĩnh trên giường bệnh, khắp người cắm đầy ống dụng cụ, chiếc chăn bông màu trắng không thấy nhấp nhô, chỉ có những biến động trên màn hình giám sát mới có thể khiến người ta yên tâm một chút.
Trên hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân không thể quen thuộc hơn. Triệu Khải Bình quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Tông Minh, không biết tại sao mũi cậu đột nhiên chua xót đến mức suýt rơi nước mắt. Mới hai ngày không gặp mà cậu đã cảm thấy Đàm Tông Minh gầy đi, vô cùng mệt mỏi, trên mặt không giấu được vẻ tiều tụy.
Đàm Tông Minh mỉm cười với cậu, Triệu Khải Bình hỏi anh: “Không gọi điện thoại được cho anh, cho nên em trực tiếp trở về.”
“Anh chạy ra khỏi cuộc họp, bọn họ liên tục gọi điện đến, cho nên anh dứt khoát tắt máy.” Đàm Tông Minh tiện tay đặt áo khoác lên lưng ghế, nghiêng người nói với chị Đàm: “Chị Đàm, làm phiền chị đi mua một ít đồ ăn khuya. Làm xong thì chị về nhà cũ đi, tôi ở lại đây trông ông là được rồi.” Chị Đàm trả lời rồi rời khỏi.
Đàm Tông Minh ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang, dáng vẻ chán nản giống như tất cả người nhà bệnh nhân. Mười ngón tay của anh đan chặt vào nhau, Triệu Khải Bình biết đây là biểu hiện của anh lúc lo lắng. Triệu Khải Bình ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh. Hai người ngồi một lúc mà không nói lời nào. Chị Đàm mua đồ ăn khuya về, cả ba người đều không có khẩu vị nên chỉ ăn một chút vằn thắn. Chị Đàm muốn ở lại chăm sóc nhưng Đàm Tông Minh nhất quyết muốn để chị về nhà.
Đây là khu vực phòng VIP, ngoại trừ các y tá thỉnh thoảng đến kiểm tra phòng ra thì hoàn toàn không có tiếng người. Triệu Khải Bình nhìn ánh sáng phát ra từ cửa sổ quan sát, nói: “Xin lỗi, em đến muộn quá.” Đàm Tông Minh lắc đầu, cổ họng của anh mất tiếng một nửa: “Em có mệt không? Anh đưa em về nhà.” Triệu Khải Bình kiên trì. “Em sẽ ở lại với anh.” Đôi mắt của Đàm Tông Minh hiện lên một chút buồn bã, bóng lưng uể oải dưới ánh đèn ảm đạm: “Anh muốn ở lại nói chuyện với ông một mình.”
Triệu Khải Bình ngồi ở ghế phụ, ánh mắt lo lắng quan sát trạng thái của Đàm Tông Minh. Cậu luôn cảm thấy trạng thái của Đàm Tông Minh rất không ổn, nhưng có quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong một đêm, cho dù là ai cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh như bình thường.
Bầu không khí trong xe vừa nặng nề vừa kiềm nén, rượu uống lúc trước đã xuống đến dạ dày của Triệu Khải Bình, cảm giác khó chịu liên tục dâng lên. Đàm Tông Minh hạ kính xe xuống để thông gió, để cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Triệu Khải Bình mơ màng phát hiện có gì đó không đúng: “Đường về biệt thự đâu phải đi hướng này? Anh còn muốn đến chỗ nào nữa à?”
“Bình Bình, anh nói rồi, anh muốn đưa em về nhà.” Đàm Tông Minh lái xe xuống khỏi đường cao tốc, trên bầu trời có ánh nắng ban mai mờ ảo, giọng nói của anh trầm khàn, giống như một con dao cùn lướt qua mặt sông vào cuối thu: “Về ngôi nhà thực sự của em.”
Trong đầu Triệu Khải Bình ong một tiếng, cảm giác chếnh choáng mất sạch, giống như cậu nghe không hiểu: “Đàm Tông Minh, anh đừng nói đùa với em.”
Đàm Tông Minh không nói đùa, anh vững vàng lái xe đến khu nhà của cha mẹ Triệu Khải Bình. Triệu Khải Bình liều mạng đập cửa xe: “Anh dừng lại, em muốn xuống xe!”
Đàm Tông Minh vừa giảm tốc độ, vừa nắm lấy cánh tay của Triệu Khải Bình: “Bình Bình, em bình tĩnh một chút.”
“Đàm Tông Minh, anh cho rằng em từ Bắc Kinh gấp gáp trở về trong đêm là để chơi đùa với anh sao?” Triệu Khải Bình nghiến răng nghiến lợi: “Lúc đó trong lòng em đã hoảng sợ biết bao, em sợ rằng mình sẽ không về kịp để gặp mặt ông lần cuối, lại càng sợ sẽ để anh đau khổ một mình ở bệnh viện, em nghĩ dù có ra sao cũng phải bay về… Kết quả anh lại phát điên cái gì với em đấy!”
“Bình Bình, thật ra anh cũng có rất nhiều điều sợ hãi, anh không hề tốt như em nghĩ đâu.” Đàm Tông Minh nhắm mắt lại: “Em có biết không, thật ra có nhiều lúc anh rất sợ mình sẽ bị lộ tẩy trước mặt em.”
Triệu Khải Bình không ngờ cũng có lúc Đàm Tông Minh sẽ lộ ra vẻ yếu đuối, cậu mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
“Ba mẹ anh ra nước ngoài từ khi anh còn rất nhỏ, anh được ông nội nuôi lớn, cho nên anh cực kỳ sợ ông sẽ chết, lúc đó anh vẫn còn nhỏ, vừa nghĩ tới liền sợ đến phát khóc. Ông nội xuất thân là quân nhân, khinh thường nhất là khóc sướt mướt, nhưng anh không thể nói rõ mình khóc vì cái gì, vì vậy ông phạt anh chạy, cứ chạy vòng quanh bên ngoài ngôi nhà cũ hết vòng này đến vòng khác, anh cũng không biết mình đã chạy bao nhiêu lần, dần dần không còn khóc nữa. Tối nay lúc anh nghe cuộc gọi này, đầu óc anh trở nên trống rỗng, nhưng em có biết lúc anh lái xe đến bệnh viện đã nghĩ gì không?” Đàm Tông Minh quay đầu nhìn Triệu Khải Bình, ánh mắt như hai cục than được nung đỏ: “Tất cả những gì anh nghĩ đến chính là nếu như ông thực sự không thể qua khỏi, vậy chuyện hậu sự phải xử lý như thế nào?”
“Đàm Tông Minh…” Trái tim của Triệu Khải Bình gần như tan nát bởi sự đau buồn trong mắt anh: “Anh đừng tự trách mình.”
“Bình Bình, có lẽ Đàm Tông Minh anh không được coi là người quang minh lỗi lạc, nhưng anh cũng hy vọng có thể không thẹn với lương tâm. Thực ra, anh luôn cảm thấy có lỗi với em, cũng có lỗi với ba mẹ em, anh đã trộm em từ tay bọn họ.” Đàm Tông Minh nở nụ cười: “Anh luôn cảm thấy những khoảnh khắc tốt đẹp của chúng ta cũng đều là trộm được.”
Triệu Khải Bình siết chặt cánh tay Đàm Tông Minh, nói ra từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: “Anh nói bậy bạ gì đó! Không phải chúng ta đã nói xong từ lâu rồi sao, từ từ để mẹ em thay đổi thái độ mà? Em đây không sợ, anh sợ cái gì!”
Đàm Tông Minh cười lắc đầu, ánh sáng bình minh chiếu vào mắt anh, che đi những giọt nước mắt thoáng qua.
“Bình Bình, chúng ta dừng lại ở đây đi. Em về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc, hãy xem anh như một cơn ác mộng, khi tỉnh lại hãy quên anh đi.”
Đột nhiên Triệu Khải Bình rất muốn cười. Cậu bật cười một tiếng, cơn say lại lên, cậu che miệng bảo Đàm Tông Minh nhanh chóng tấp xe vào lề, vội vàng cầm lấy một túi rác trên xe lao ra ngoài.
Đàm Tông Minh đứng sau lưng cậu, muốn vuốt lưng cho cậu. Nhưng một tay Triệu Khải Bình chống đầu gối, cánh tay còn lại hất tay của Đàm Tông Minh ra.
Cậu nôn vô cùng dữ dội trong ánh sáng rực rỡ đang dần nhô lên.