Vì trận bệnh này, Triệu Khải Bình đã dọn về nhà ở, hiềm khích giữa hai mẹ con cũng được xóa bỏ. Mẹ Triệu bị cơn viêm phổi đến một cách đột ngột này dọa sợ rồi, đổi cách làm lê tuyết, sơn trà, bách hợp để ép Triệu Khải Bình ăn, cha Triệu không thể nhìn nổi nữa, ngăn cản bà: Dù sao bà cũng học ngành sinh vật, sao còn tin vào việc ăn gì bổ nấy thế? Không nói những thứ khác, chỉ riêng chuyện ngày nào cũng ăn canh phổi lợn thế này làm sao chịu nổi. Trái ngược với ông, Triệu Khải Bình ngoan ngoãn phối hợp với mẹ Triệu, thậm chí lúc làm việc nhà cũng siêng năng hơn một chút, ai cũng ngầm hiểu không nhắc đến tên của Đàm Tông Minh, nhà họ Triệu xưa nay vẫn là một gia đình kiểu mẫu mà mọi người ngưỡng mộ.
Khoa của mẹ Triệu sắp tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, bà phụ trách tổ chức buổi gặp mặt cho các cựu sinh viên, nhưng chọn qua chọn lại vẫn chưa chọn được địa điểm thích hợp, vì vậy bà dứt khoát mời tất cả bạn cùng phòng của mình năm đó về nhà. Những người bạn đã xa cách ba mươi mấy năm nay đã tụ họp lại với nhau, bọn họ có rất nhiều điều muốn nói, nói hết chủ đề này sang chủ đề khác, sau đó chuyển đến chủ đề con cái, Triệu Khải Bình ngồi bên cạnh mẹ cậu, mấy dì đây đã sớm nhìn trúng dáng vẻ tuấn tú lịch sự của cậu, lại cảm thấy kinh ngạc khi biết cậu trẻ tuổi tài giỏi như vậy nhưng vẫn còn độc thân, nụ cười trên mặt mẹ Triệu hơi cứng đờ, cha Triệu hòa giải: “Bây giờ thế hệ trẻ đều kén cá chọn canh, chủ trương của nhà chúng ta chính là để Bình Bình tự mình lựa chọn, tránh cho sau này lỡ như chuyện tình cảm của nó xảy ra vấn đề lại trách chúng ta.” Trưởng phòng ký túc xá của mẹ Triệu năm đó cũng cười nói: “Điều kiện của Bình Bình tốt như vậy, cứ từ từ chọn, không cần phải gấp. Thực ra, điều kiện của cháu gái nhà dì ba tôi cũng rất tốt, du học ngành luật ở Mỹ về, cũng kén cá chọn canh lắm. Phải rồi, hình như còn là bạn học cùng trường cấp ba với Bình Bình đấy!”
Thế này là đang có ý định xem mắt ngay đây mà, mẹ Triệu không muốn phá vỡ ý tốt của bà ấy, vì vậy lấy lại tinh thần, tiếp chuyện: “Vậy à? Bây giờ cô gái ấy làm việc ở đâu?”
“Để tôi nhớ xem.” Trưởng phòng ký túc xá vỗ đùi: “Phải rồi, con bé có nói với tôi… Tôi nhớ rồi, con bé đang làm cố vấn pháp luật gì đó ở Thịnh Huyên.”
Sắc mặt mẹ Triệu lập tức tái đi khi nghe thấy hai chữ “Thịnh Huyên”. Triệu Khải Bình đột ngột đứng dậy, nói xin lỗi với mọi người: “Các dì cứ tự nhiên ạ, cháu phải gửi chút đồ cho đồng nghiệp, cháu xin phép về phòng trước.”
Cha Triệu cười làm lành: “Nào nào, mọi người uống trà, ăn trái cây đi.”
Triệu Khải Bình nằm bò trên sân thượng, trong miệng ngậm điếu thuốc. Cha Triệu nhìn thấy thì giật mình, nhanh chóng giật lấy, sau đó mới phát hiện hóa ra thuốc không có đốt, Triệu Khải Bình cười tinh quái: “Ba, con đã ba mươi tuổi rồi, hút một điếu cũng không được sao.” Cha Triệu ra vẻ vỗ đầu: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, hơn nữa con còn là bác sĩ đấy.”
Triệu Khải Bình mỉm cười, đặt gói thuốc trong túi lên lan can sân thượng: “Cái này là do lần trước dượng làm rơi ở nhà mình, không biết bây giờ dượng còn nghiện thuốc lá không.”
Cha Triệu nặng nề thở dài. Cô và dượng của Triệu Khải Bình đã hoàn tất thủ tục ly hôn, cô để căn nhà ở Hàng Châu cho dượng, còn thuê một dì giúp việc đến chăm sóc dượng, còn bản thân bà lại cùng con gái ra nước ngoài. Bà cũng đánh cược một lần, con gái nói từ nhỏ bà đã không quan tâm chăm sóc con cái, cho nên bà muốn để cho con gái thấy. Không ai có thể ngờ cô lại như cá gặp nước khi ở nước ngoài, bây giờ cháu ngoại rất thân thiết với cô, bám riết lấy cô, trong video cô còn than thở mình không có thời gian ra ngoài tham gia câu lạc bộ khiêu vũ với các cô dì người Hoa trong khu. Cô và Dương Dương vẫn còn cãi nhau, nhưng so với mức độ có thể lật tung nóc nhà, đánh nhau như năm đó thì bây giờ chỉ có thể tính là ném một quả pháo kép vào Tây Hồ mà thôi.
“Khi nào rảnh thì đi thăm dượng con một chút.” Cha Triệu vỗ vai con trai. Hai cha con đang hóng gió đêm lại nghe thấy tiếng cười mơ hồ trong phòng khách truyền đến, nếu cuộc sống có thể yên bình như vậy thì tốt biết bao.
Cha Triệu lấy chiếc bật lửa từ trong túi ra, đốt điếu thuốc giật được từ Triệu Khải Bình trước đó, rít một hơi thật sâu, thở ra một vòng khói hoàn hảo, trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Khải Bình, ông bình tĩnh nói: “Tuyệt đối đừng nói cho mẹ con biết.”
“Thật ra ba mẹ đều biết chuyện giữa con và Đàm Tông Minh.” Cha Triệu kẹp điếu thuốc trên tay, xoa xoa đầu ngón tay: “Ba biết con vẫn còn thích cậu ấy có phải không?”
Triệu Khải Bình cúi mặt, khẽ cười: “Bây giờ còn nhắc tới chuyện này làm gì.”
“Vào buổi tối hôm cậu ấy đưa con về, ba và mẹ vẫn luôn đứng sau rèm cửa đợi.” Cha Triệu dừng một chút, mạnh mẽ hút hai hơi: “Cậu ấy đi rồi, nhưng con vẫn không lên lầu, con đứng ở dưới hơn ba tiếng đồng hồ mới đi, đêm đó mẹ con thực sự rất buồn.”
Trái tim Triệu Khải Bình giống như ngủ đông, ngón tay cũng run run, giọng nói run rẩy hỏi: “Ý của ba là… Đàm Tông Minh nhất quyết muốn đưa con về là do đã đồng ý với ba mẹ sao?”
“Cũng không thể nói như vậy.” Cha Triệu cáu kỉnh vò tóc: “Mẹ con không cho ba nói với con. Thực ra, mẹ con đã tìm Đàm Tông Minh rất nhiều lần. Lúc đầu bà ấy cũng không nói cho ba biết, sau này ba lo lắng nên đã lén đi theo một lần, thấy hai người họ ngồi xuống ghế, gọi hai tách cà phê, Đàm Tông Minh nói về tình hình gần đây của con, mẹ con nói về thời thơ ấu của con, ba cũng không biết hóa ra mẹ con lại nhớ rõ những chuyện của con khi còn nhỏ như vậy, cũng không hiểu hai người bọn họ đang so đo cái gì. Hôm đưa con về, mẹ con cũng hẹn gặp cậu ấy, nhưng giữa chừng lại có người gọi điện nói trong nhà cậu ấy có chuyện, cậu ấy vội vàng rời đi. Ba mẹ cũng không ngờ tối hôm đó cậu ấy lại đưa con về, ba mẹ cũng chỉ nhận được một tin nhắn từ cậu ấy, nói ba mẹ đừng trách con, nấu chút canh giải rượu cho con.”
Cơn đau dày đặc truyền từ tim đến tứ chi của Triệu Khải Bình, cậu ngẩng đầu nín thở, hốc mắt nóng ướt.
“Ban đầu ba mẹ nghĩ, nếu đã chia tay, vậy thì một ngày nào đó con sẽ quay về. Không ngờ con lại là một đứa bướng bỉnh, bệnh thành như vậy cũng chịu không gọi điện về nhà.” Cha Triệu sờ mặt: “Hôm đó lúc ở bệnh viện ba mẹ nhìn thấy con đã sốt cao như vậy, thế mà vẫn kéo quần áo của Đàm Tông Minh không cho cậu ấy rời đi, lúc đó ba mẹ đã biết cho dù con có quay về thì trái tim cũng không thể về nữa rồi.”
“Hôm đó Đàm Tông Minh cũng ở bệnh viện ạ?” Triệu Khải Bình cứ ngỡ mình đã suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng hóa ra cậu không biết cái gì cả. Vòng tay ấm áp và vững chãi kia khiến mũi chóp mũi cậu chua xót.
“Tất nhiên có ở bệnh viện, là cậu ấy đã gọi ba mẹ đến. Con cắn tay người ta đến mức chảy máu, mẹ con thấy vậy cũng không thể nói ra lời đuổi người ta đi.” Điếu thuốc đã hút sắp hết, cha Triệu nhét tàn thuốc vào một cái gạt tàn nhỏ cầm tay, giấu vào trong túi quần áo.
“Con đừng có gánh nặng nữa, muốn làm gì thì làm đi, nếu có sấm sét, ba sẽ gánh thay con. Tuy rằng mẹ con không nói, nhưng ba biết trong lòng bà ấy cũng nghĩ như vậy.” Triệu Khải Bình đã cao hơn ông từ lâu, nhưng ông vẫn xoa tóc sau gáy con trai như trước đây: “Chỉ mong con ta ngu ngốc, thong dong an hưởng lộc công khanh- Và, hy vọng con muốn yêu ai thì yêu.”
Triệu Khải Bình bị lời nói của cha chọc cười, lúc cậu quay lại thì thấy mẹ Triệu đang đứng sau cửa kính, không biết bà đã đứng đó bao lâu rồi. Ánh mắt của hai mẹ vô cùng giống nhau, hai đôi mắt đen láy nhìn nhau qua cánh cửa, cũng đã hiểu rõ lòng nhau. Cha Triệu siết chặt áo khoác, lẩm bẩm nói: “Thôi xong rồi, lần này bị mẹ con bắt được rồi.”
Mẹ Triệu mở cửa kính, đưa một đĩa táo đã cắt miếng ra, nói một cách hời hợt: “Sau này có thời gian thì nên về nhà nhiều một chút, ngay cả chuyện ba con lén hút thuốc mà con cũng không biết.” Nói xong, bà chỉ vào cha Triệu: “Chờ người về hết tôi sẽ tính sổ với ông.”
Cha Triệu giơ tay đầu hàng: “Tôi bị oan!”
Triệu Khải Bình cố nén tâm trạng đang quay cuồng của mình, mỉm cười.
“Vâng.”
Địa điểm tổ chức đám cưới của Vương Hải Châu hơi xa trung tâm thành phố, vì vậy Triệu Khải Bình lái xe xuất phát từ sớm. Dù là người gốc Thượng Hải, nhưng cậu lại không biết hóa ra Thượng Hải vẫn có một nơi có phong cảnh bình dị đến vậy. Thiết bị dẫn đường bảo đã tới nơi, nhưng cậu ngẩng đầu nhìn dòng sông uốn lượn, liễu rũ xanh tươi, đồng lúa chín vàng, bức tường gạch đỏ ẩn hiện giữa cỏ cây hoa lá, lộ ra cảm giác thân thiết. Khi đến gần cậu mới thực sự xác nhận cảm giác thân thiết kia, ngôi nhà sau cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn trông giống hệt ngôi nhà cũ của nhà họ Đàm, thậm chí loài cây và vị trí của cây cối trong sân cũng giống hệt nhau. Chỉ là hôm nay cả ngôi nhà và sân vườn đều trở nên rực rỡ hẳn lên vì lễ cưới, trong không khí tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Cậu ôm lấy Vương Hải Châu trong bộ váy cưới, hôm nay cô ấy vô cùng xinh đẹp, cười đến mức khóe mắt cong lên: “Không tồi, không tồi, bác sĩ Triệu hoạt bát vui vẻ mới là lúc đẹp trai nhất.” Triệu Khải Bình và chồng của Vương Hải Châu nhìn nhau cười. Đám cưới diễn ra rất đơn giản, không mời họ hàng hai bên, chỉ mời bạn bè đến chung vui.
Món quà mà Triệu Khải Bình tặng cho Vương Hải Châu là một cặp ly thạch anh Baccarat, Vương Hải Châu nói đùa: “Anh tặng tôi ly, Đàm Tông Minh cho tôi mượn nhà, hai người thực dụng đến với nhau đi.” Hình như cô dâu nhìn thấy gì đó, phất tay với người phía sau Triệu Khải Bình: “Chủ tịch Đàm, bên này.”
Đàm Tông Minh ăn mặc rất nhẹ nhàng, tay áo hơi xắn lên, trên tay cầm một bóng đèn đã tháo ra, anh mỉm cười đi tới: “Hình như bóng đèn trong phòng bếp không sáng, chắc là do chỗ tiếp xúc không tốt, chờ lát nữa tôi sẽ thay bóng.”
“Sao có thể để chủ tịch Đàm sửa bóng đèn được?” Chú rể là hậu bối mà Đàm Tông Minh từng dìu dắt, biết tin Đàm Tông Minh là người được mời đến hôn lễ, giờ lại bị người có mắt mà không thấy núi Thái Sơn kéo đến làm tráng đinh, giọng nói của cậu ấy có chút căng thẳng. Ngược lại Đàm Tông Minh thực sự rất vui vẻ, xua tay: “Không sao, việc nhỏ như đổi bóng đèn hẳn nên do chủ nhà là tôi làm mới phải.” Anh quay đầu nhìn Triệu Khải Bình, nghĩ đến bóng đèn lớn trong tay, cười nói: “ Bác sĩ Tiểu Triệu, đã lâu không gặp.”
Từ lúc Đàm Tông Minh đến đây, ánh mắt của Triệu Khải Bình không hề rời khỏi tay anh. Trên hổ khẩu của Đàm Tông Minh có một vòng dấu răng hơi mờ. Triệu Khải Bình hiểu ra, người mà cậu đã cắn trong giấc mơ vào ngày hôm đó thực sự là Đàm Tông Minh.
Đáng lắm. Triệu Khải Bình đã làm rất tốt việc xây dựng tâm lý cho bản thân: Đàm Tông Minh đơn phương nhắc đến chuyện chia tay với cậu, cậu đơn phương phát động phản công tự vệ chống lại Đàm Tông Minh, cái gì gọi là vũ trang đến tận răng, khi đối phó với Đàm Tông Minh không thể hạ miệng lưu tình.
Cậu sờ mũi, cầm lấy bóng đèn từ tay Đàm Tông Minh, thản nhiên như không có việc gì hỏi anh: “Bóng dự bị đâu, để em đi đổi.”
Trong phòng bếp còn có hai người mà Triệu Khải Bình cũng quen, đó là Lý Nguyên và Minh Chỉ. Hai đứa mới xuống máy bay ngày hôm qua, vừa kịp tham dự đám cưới. Qua lời giới thiệu nhiệt tình của hai đứa trẻ này, cuối cùng Triệu Khải Bình cũng biết hóa ra ngôi nhà này không phải là bản sao của ngôi nhà cũ mà là ngôi nhà cũ hàng thật giá thật, từng viên gạch, miếng ngói ở đây đều được Đàm Tông Minh chuyển từ vị trí ban đầu đến nơi này, trùng tu lại như cũ, ngay cả đám cây cỏ trong sân cũng đã được chuyển đến đây. Ban đầu ngôi nhà cũ vẫn luôn trì hoãn chuyện phá dỡ là vì ông cụ bệnh nặng, bên phía lãnh đạo vẫn giữ thể diện cho lão thủ trưởng. Ông cụ đi rồi, Đàm Tông Minh cũng không muốn làm người ta khó xử, nhưng anh có một yêu cầu, đó là nhất định phải để anh tự mình phá dỡ ngôi nhà, kết quả anh bỏ tiền ra tìm một đội trùng tu xây dựng kiến trúc cũ chuyên nghiệp đến phục chế lại toàn bộ căn nhà như hiện tại, chi phí phải bỏ ra đắt hơn nhiều so với việc xây lại một ngôi nhà mới với quy cách tương tự, nhưng Đàm Tông Minh sẵn sàng chi tiền để bảo tồn kỷ niệm này.
Mấy tháng nay Đàm Tông Minh trốn ở đây làm nhà, ông cụ đã yêu cầu anh giữ lại căn nhà này, anh phải giữ lời hứa. Phòng bếp vẫn là cách bài trí và dụng cụ quen thuộc, Lý Nguyên xung phong đỡ thang, Triệu Khải Bình cầm bóng đèn mới, lắp vào đế, cậu ra hiệu cho Đàm Tông Minh thử bật công tắc, ánh đèn lại sáng lên, Triệu Khải Bình cười vô cùng đắc ý. Dáng người cậu cao, chân lại dài, trực tiếp nhảy từ trên thang xuống, bỗng nhiên cậu cuộn tròn trên mặt đất. Mọi người có mặt ở đó đều giật mình, Đàm Tông Minh không chút nghĩ ngợi, vội vàng chạy tới đỡ lấy vai cậu, liên tục gọi: “Triệu Khải Bình, Triệu Khải Bình, em không sao chứ?”
Triệu Khải Bình ngẩng mặt lên từ giữa hai cánh tay của mình, trên khuôn mặt là biểu hiện tinh nghịch.
“Đàm Tông Minh, em đói rồi, làm món gì cho em ăn đi.”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm sao Đàm Tông Minh có thể nghĩ tới Triệu Khải Bình lại chơi trò trẻ con kiểu này với mình, anh còn chưa kịp tổ chức lại ngôn ngữ thì Triệu Khải Bình đã nắm lấy tay anh, mượn sức đứng lên. Ngón tay của Triệu Khải Bình sờ đến chỗ hổ khẩu của anh, cười đến mức lộ ra hàm răng trắng: “Ồ, chủ tịch Đàm, chỗ này là do ai cắn anh thế?”
Đàm Tông Minh lại nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười, anh nói: “Là chó con cắn người.”
Lý Nguyên là một đứa trẻ thật thà, cậu thực sự tìm thấy một miếng bánh kem, chuẩn bị đưa cho Triệu Khải Bình, nhưng lại bị bầu không khí liếc mắt đưa tình trước mắt làm cho chấn động. Minh Chỉ che miệng cậu lại, kéo đi: “Đi thôi, đi thôi, phi lễ chớ nhìn.”
Đám cưới này thực chất là một bữa tiệc dành cho bạn bè, nhưng vẫn phải có nghi thức, người chủ hôn yêu cầu cặp đôi tuyên thệ, trao nhẫn cho nhau, bạn bè phía bên dưới đồng loạt la hét: “Ném hoa đi! Ném hoa đi!” Cặp đôi trẻ Lý Nguyên và Minh Chỉ háo hức hòa vào đám đông, Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình cũng đi ra khỏi phòng bếp, đứng ở khu vực phía ngoài của bãi cỏ, bầu không khí ban nãy quá dính, cũng khiến hai người họ ngượng ngùng, hiện tại ăn ý tách ra một khoảng.
Vương Hải Châu quay lưng về phía đám đông, hét lên: “Tớ ném đây!” hai tay hất lên, bó hoa bay thành hình vòng cung trên không trung. Sức lực của cô ấy không nhỏ, bó hoa đúng lúc rơi vào vòng tay của Đàm Tông Minh ở khu vực phía ngoài, Đàm Tông Minh nhất thời không kịp phản ứng lại, bó hoa suýt chút nữa rơi xuống đất, Triệu Khải Bình nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo Đàm Tông Minh, vững vàng giữ được bó hoa giữa hai tay.
Mọi người có mặt ở đó bắt đầu ồn ào, dù là một người có da mặt dày như chủ tịch Đàm cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Anh khẽ di chuyển cánh tay, thì thầm: “Bình Bình.”
Triệu Khải Bình lùi lại nửa bước, ép bó hoa vào ngực Đàm Tông Minh, nháy mắt: “Này, cầm lấy đi. Vận may của ngày hôm nay đều là của anh, chủ tịch Đàm có tính mua vé số không?”
Đàm Tông Minh mỉm cười không nói gì. Ruy băng và giấy kim tuyến nổ tung trên đầu hai người, bệnh ưa sạch sẽ của bác sĩ Triệu lại nổi lên, vội vàng lấy tay che đầu để bảo vệ kiểu tóc, sau đó bị đám người Lý Nguyên lôi kéo gia nhập đám người đang khiêu vũ. Đàm Tông Minh cúi đầu nhìn bó hoa trong tay mình, bông hoa hướng dương ngu ngốc nở nụ cười xán lạn với anh.
Mấy ngày sau, Triệu Khải Bình sắp xếp một ngày nghỉ luân phiên, được cha yêu cầu đến thăm dượng ở Hàng Châu. Sức khỏe của dượng đang hồi phục rất tốt, đã có thể đi lại bằng nạng. Dì Tiểu Cố chăm sóc dượng là họ hàng xa của nhà dượng, dì ấy luôn khiến Triệu Khải Bình nhớ về chị Đàm, cả hai đều có khuôn mặt tròn như nhau, đều là giọng nói mang theo ý cười, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn, trong mắt chỉ có công việc. Khi cậu đến nhà, dượng đang dựa vào ghế sô pha để xem vở Kinh kịch “Bạch Xà truyện”, dượng thích xem tuồng, Côn khúc, Kinh kịch, Việt kịch, trước đây dượng không có thời gian để xem, nhưng bây giờ ông đã có thể xem cho đủ vốn. Lúc này Triệu Khải Bình mới phát hiện hóa ra dượng đã sưu tập rất nhiều đĩa hí kịch, khi còn nhỏ, lúc ở nhà cô, cậu đã từng nghe thấy dượng khẽ ngâm mấy câu hát, chẳng hạn như “Lúc cuộc đời lầm lỡ, tôi nhớ về cuộc sống huy hoàng ở Ngũ Lăng”, sau này, công việc của dượng bận rộn, trong nhà có nhiều việc, Dương Dương còn phải đi học, vì vậy dượng cũng không còn hát nữa.
Trên TV, Bạch nương tử đang hát: “Trên đường Lạc Dương đúng lúc gặp được Phan An! Trái tim này vốn ngàn năm chẳng rung động, nhưng sao hôm nay bỗng nhiên dâng trào mãnh liệt!” Điện thoại di động của Triệu Khải Bình vang lên, là tin nhắn từ Lý Nguyên, nói Đàm Tông Minh dẫn hai đứa đi dạo quanh Tây Hồ, hỏi Triệu Khải Bình có đến không. Triệu Khải Bình muốn ở lại chơi với dượng nhiều hơn, nhưng dượng lại cười bảo cậu đừng lo lắng: “Bạn bè bảo cháu ra ngoài chơi à? Vậy cứ đi đi, dượng ngồi xem kịch một mình cũng vui mà. Nhớ về nhà ăn cơm tối là được, dẫn theo bạn bè về đây luôn. Tiểu Cố làm món cá vược hấp rất ngon, cháu nhất định phải nếm thử.”
“Không vội.” Triệu Khải Bình cắt quả lê trên tay thành từng miếng, đặt lên đĩa đưa cho dượng, dượng nhận ra sự do dự trong ánh mắt của cậu, ông cắn một miếng lê: “Bình Bình sao thế? Cháu có điều gì muốn hỏi à.”
Triệu Khải Bình ngồi thẳng người, nhìn về phía dượng: “Dượng ơi, bây giờ dượng có vui vẻ không?”
“Vui vẻ chứ.” Dượng khẽ cười: “Cháu muốn hỏi dượng có hối hận vì đã ly hôn với cô của cháu có đúng không? Nhóc láu cá.”
Triệu Khải Bình bị ông nhìn thấu tâm tư, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, dứt khoát thuận theo lời của dượng: “Vậy dượng có hối hận không ạ?” Cậu nhanh chóng bổ sung: “Không phải là cháu muốn hỏi đâu, là ba mẹ bắt cháu phải hỏi, bọn họ cũng muốn biết dượng sống có tốt không, bên cạnh có thiếu người hỏi han ân cần không…”
“Được rồi, dượng hiểu rồi.” Dượng không hề cảm thấy bị xúc phạm, trên mặt vẫn nở một nụ cười bình thản: “Cả dượng và cô của cháu đều không phải là người biết hối hận. Điều duy nhất mà dượng hối hận, đó là dượng vẫn chưa đủ tốt với cô của cháu khi cả hai còn chung sống.”
Trong lòng Triệu Khải Bình cảm khái: Dượng còn chưa đủ tốt sao, đã đủ để bình chọn mẫu chồng điển hình rồi.
Dường như dượng đoán được cậu đang nghĩ gì, lắc đầu cười nói: “Không phải đâu, Bình Bình à. Thật ra, dượng cũng không hiểu cô của cháu, nhiều lúc đều tự cho rằng mình đã đối xử tốt với bà ấy, để tìm một sự yên tâm mà thôi.”
Triệu Khải Bình sửng sốt, dượng nhìn vào mắt cậu rồi nói: “Dượng và cô cháu tách ra là bởi vì chúng ta đã già, không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa. Dượng không có gì tốt để cho bà ấy, nhưng dượng không thể lừa dối bà ấy cả đời. Cho dù có đến sa mạc Sahara thì cô của cháu vẫn có thể sống rất hạnh phúc, vui vẻ.”
Triệu Khải Bình nắm tay dượng, trong lòng cảm thấy ê ẩm. Hóa ra có đôi khi sự ngăn cách giữa những người yêu nhau còn sâu hơn những người không yêu nhau. Ai chẳng giấu đi phần đại dương của mình để yêu đối phương.
“Nhìn dượng lải nhải dông dài này, Bình Bình à, cháu cứ đi chơi với bạn bè đi, dẫn bọn họ đi dạo Tây Hồ.” Dượng mỉm cười vỗ tay cậu: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, vui vẻ mới quan trọng!”
Tây Hồ xanh mướt, ngập tràn sắc vàng của hoa quế. Triệu Khải Bình nhìn khách du lịch nhộn nhịp trên đường, thầm nghĩ có lẽ hạnh phúc của thế gian chính là như thế này. Đám người Lý Nguyên đã mua vé tàu, đang đợi Triệu Khải Bình ở Tiểu Độ Khẩu, vẫn luôn vẫy tay với cậu.
Thời tiết mùa hè thay đổi đột ngột, lúc Triệu Khải Bình chạy tới ngã tư chỉ còn cách vài bước thì gió bắt đầu nổi lên, người lái đò nói tiếng Hàng Châu: “Trời đổ mưa to rồi, còn có ai à? Hay là đợi chuyến sau nhé!” Vừa nói xong đã tháo dây thừng, muốn chạy đua với thời gian để kiếm tiền chuyến cuối cùng này. Cuộc thương lượng của Lý Nguyên và Minh Chỉ không có kết quả, người lái thuyền khuyên hai đứa ngồi xuống, sau đó hét lên với Triệu Khải Bình vừa vội vàng chạy đến bờ sông: “Nhóc đẹp trai, không kịp rồi, hay là cậu đợi chuyến sau-” Ông ấy vừa nói xong thì chuẩn bị chèo thuyền đi, bỗng nhiên đuôi thuyền chấn động, vào giây phút cuối cùng, Đàm Tông Minh giẫm lên bàn đạp, nhảy trở lại bờ. Người lái thuyền bị anh làm cho giật mình: “Làm gì thế, không để ý an toàn gì cả!” Đàm Tông Minh cười xin lỗi, nói với Lý Nguyên và Minh Chỉ: “Hai người chơi trước đi.”
Triệu Khải Bình dừng lại, thở hổn hển nhìn Đàm Tông Minh. Hai người nhìn nhau rồi bất giác bật cười. Cơn mưa nặng hạt bất chợt trút xuống trong tiếng cười, mưa lớn đến mức hạt mưa rơi xuống rồi lập tức bắn lên cao. Đàm Tông Minh cởi áo khoác, choàng lên đầu Triệu Khải Bình, hai người tay trong tay chạy dưới màn mưa, cuối cùng cũng tìm được một mái hiên của cửa hàng nhỏ có thể trú mưa, toàn thân cả hai đều ướt sũng.
Đàm Tông Minh không quan tâm đến việc chỉnh sửa cho bản thân, trước tiên hỏi mua mấy gọi khăn giấy từ chủ quán để lau mặt cho Triệu Khải Bình.
Nước mưa theo ngọn tóc chảy từ khóe mắt đến quai hàm, Triệu Khải Bình nhìn anh chằm chằm, lúc này mới cẩn thận quan sát người đàn ông đang vô cùng chật vật này.
Đàm Tông Minh hỏi: “Sao vậy?”
Triệu Khải Bình từ từ gục đầu vào ngực anh.
“Không có gì. Chỉ là em cảm thấy anh rất yêu em.”
Cậu cảm nhận được lồng ngực của Đàm Tông Minh nhảy lên một cái, cậu ngẩng đầu lên, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mưa trên mặt Đàm Tông Minh.
Cậu mỉm cười, chớp mắt lau đi những giọt nước trên mi: “Đừng sợ. Em cũng rất thích anh.”
Có rất nhiều người đứng xung quanh để tranh mưa, nhưng dường như Đàm Tông Minh không nhìn thấy những người khác, anh cũng không nói một lời, chỉ đưa tay ra kéo Triệu Khải Bình vào ngực mình, ôm lấy cậu bằng tất cả sự dịu dàng của mình.
“Bên hồ này mưa to gió lớn, chúng ta dùng chung một chiếc ô đi.”
Cho đến khi tạnh mưa ngừng gió, ánh nắng mặt trời rực rỡ, soi sáng thế gian.
Vĩ thanh
Cáp Nhĩ Tân bước vào mùa thu, thời tiết rất tốt. Chị Đàm đang ở trong bếp trộn nhân sủi cảo, làm sủi cảo dưa cải chua cho cháu gái, đó là món cháu gái yêu thích nhất. Kiến Thanh đang đứng trong sân ở dưới lầu hét lên: “Mẹ ơi, mẹ xuống đây xem này! Ai gửi cái này đến thế?”
“Đứa nhỏ này cả ngày lớn tiếng như vậy, không hề ổn trọng chút nào.” Chị Đàm lau tay trên tạp dề, thay giày rồi đi xuống lầu.
Giữa sân ở dưới lầu có một cái thùng to, cỡ một cái nhà nhỏ để đựng xe điện. Các tấm gỗ được lắp ráp chặt chẽ, còn được bọc lớp chống va đập. Những người hàng xóm cũng ra xem náo nhiệt, bàn tán xôn xao xem món đồ được gửi từ Thượng Hải về là cái gì.
Người giao hàng xác nhận tên với chị Đàm, hỏi chị: “Chị có mở ra không?” Chị Đàm gật đầu, mấy thanh niên bắt đầu vung búa nhỏ khui thùng.
Sau khi mấy tấm ván được gỡ bỏ, Kiến Thanh tiến lên xé xốp chống va đập ra. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chiếc đàn piano nắp đen sáng bóng lấp lánh trong ánh nắng mùa thu.
Chị Đàm bước từng bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên nắp đàn.
Chị nheo mắt lại, mỉm cười nhìn lên bầu trời.
Chị cảm thấy tự hào. Chị đã nắm giữ bí mật lớn nhất trên thế giới này.