Chơi game đến mất ngủ, tôi đang dùng một đôi mắt gấu trúc nhìn đâm đâm vào màn hình laptop.
"Aaaa! Lại BE sao??!!!"
Thật bất lực, đây là lần thứ mấy tôi nhận được kết cục này, tôi cũng không muốn nhớ nữa.
Vươn vai, tôi đi đến tủ lạnh lấy nước uống cho hạ hoả.
Cằm ly nước đến trước ban công ngắm trăng, cũng ngẫm nghĩ về nhân sinh để bình tĩnh lại, cay đắng gì cũng vượt qua, cùng lắm là chơi lại.
Bỗng cách đó không xa, trên bầu trời, một bóng người từ trên không xuất hiện, cũng từ trên không rơi tự do xuống.
Tôi cứ tưởng mình chơi game lâu dẫn đến nhoè mắt phải dụi đi dụi lại mấy lần.
Là một người sống trong chủ nghĩa yên bình, tôi muốn tiếp tục duy trì trạng thái đó mà đã né tránh tất tần tật các tình tiết xảy ra của truyện, thậm chí còn hạn chế đến trung tâm thành phố vì sợ lỡ như xui rủi liên quan đến nhân vật quan trọng nào đó.
Tôi lạnh lùng đi vào phòng rồi kéo cửa ban công lại, nằm trên chiếc giường êm ái của mình.
Nhìn đã thấy không bình thường, tốt nhất không để ý.
Nhắm mắt ngủ mới là việc quan trọng mà tôi cần làm ngay lúc này. Sáng mai còn phải lên lớp học, còn phải...
_____
Tôi lại mang đôi mắt gấu trúc lên lớp, lớp học có vẻ ồn ào hơn thường ngày, chắc vì hôm nay nam chính không đến lớp.
Mọi người đang đùa nhau rằng nam chính đã hiểu những lời nói hôm qua của thầy chủ quản, tự động nộp đơn xin nghỉ học rồi.
Tôi chống cằm ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, tư thế khá tương tự nhân vật chính tuy nhiên lúc này tôi không trầm tư hay lơ đãng mà chỉ đơn giản là nghĩ xem trưa nay ăn gì.
Tôi cũng thuộc dạng ít nói, ít tiếp xúc với người khác vì thế từ lúc nhập học đến giờ không lấy một móng bạn. Giờ thì tôi mới cảm thấy hối tiếc khi đồng ý chuyển trường đến đây, nếu không thì chắc hẳn lúc này tôi đang ngồi nói chuyện cùng đám bạn rồi.
Nghĩ đến việc ấy làm tôi có chút buồn, đến kì nghỉ phải về nhà thăm mới được.
Ba mẹ bận quá nên không điện thoại được, vậy mà thằng em trời đánh cũng quên luôn mình.
Thở dài.
Đã qua ngày nam chính lén rời trường đi chinh phạt hầm ngục như trong truyện miêu tả, vì thế tôi quyết định sau giờ học đi trung tâm thành phố mua đồ dùng cá nhân.
Tốt nhất giảm thiểu khả năng lại gặp nam chính.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu reo, giáo viên bước vào lớp, học viên nghiêm túc nghe giảng, một ngày lại trôi qua đơn giản như thế.
_____
Đi bằng tàu cao tốc đến trung tâm Seoul chỉ mất nửa tiếng, thế mới nói công nghệ sau thảm hoạ là một bước nhảy vọt hằng thế kỉ.
Seoul vẫn luôn náo nhiệt như vậy, chỉ khác xưa là bây giờ nơi đây khắp nơi phần đông là những người mang giáp trụ, tay cằm kiếm, khiên hay gậy phép các kiểu như đang lễ hội cosplay thôi.
Tôi mở điện thoại xem bản đồ chỉ dẫn đến trung tâm mua sắm, ban đầu tôi định đặt qua trang web giao hàng trực tiếp tới trường, nhưng nghĩ lại cảm giác đi mua sắm có vẻ vui hơn nên tôi mới lết xác tới đây.
Tuy khoản chi tiêu hằng tháng ba mẹ cho tôi luôn dư dả, có thể còn hơn cả thế nhưng tôi vẫn muốn để dành lại một tí, lựa chọn đi vào những cửa hàng đồ dùng và nội thất tầm trung.
Tốt nhất không cho ba mẹ biết tôi mua những món đồ này, không thì tôi sẽ bị bắt lại về nhà mất.
Đi vòng mấy lượt, đặt mua nhiều thứ hẹn tới cuối tuần giao rồi mang tâm trạng thoải mái chuẩn bị rời trung tâm đi về trường.
Giờ đóng cổng là 11 giờ, nhưng về sớm một chút vẫn tốt hơn.
Nhưng tôi lại có bao giờ làm đúng đâu, sau đó tôi đã đảo thêm mấy vòng mua đồ ăn nữa.
Lúc tôi bước qua cổng trường là 10 giờ 56 phút, may mắn, may mắn rồi.
Tôi vẫn còn mặc đồng phục hôm nay, lưng mang cặp, hai tay lại xách cả hai bọc đồ ăn đang đi từ từ để đến khu ký túc xá. Ít vận động nên nó thế, không thể đi nhanh hơn được.
Trùng hợp hơn, con đường dẫn đến ký túc xá khá gần nơi tối hôm qua tôi thấy bóng người kì lạ xuất hiện.
Tôi nhìn đến rừng cây đen thui kia, vừa quay lưng đi tiếp thì gần rừng cây đó liền phát ra tiếng vật nặng rơi xuống đất.