Thế Hôn

Chương 12



Trời vô cùng xanh, ánh nắng chiếu xuống thành mảng vàng vụn qua cây hòe rậm rạp, ấm áp ôn hòa, Thẩm Dao mang theo Bích Vân đi vòng vào tiền sảnh của Diên Linh Đường, một chùm hoa đào ngoài tường vọt đến trước mặt, mùi hương xông vào mũi, vào ngày xuân trong veo thế này, trong phòng khách lại truyền đến tiếng ồn ào.

Đại gia Tạ Văn Nghĩa u ám giơ tay lên muốn đánh con trai, thiếu niên mặc trường bào xanh ngọc kia sợ tới mức run rẩy trốn sau lưng mẹ, đại nãi nãi Ninh thị công khai bảo vệ con trai sau lưng: “Mới sáng sớm, sao lại vì chút trái cây mà lại làm kinh động nhiều người như vậy chứ?”

Đại gia còn chưa nói xong, một cô nương nhỏ cao gầy giống như cây gậy trúc chải búi tóc song nha đã đứng ra khóc trước:

“Đại bá, đây là đĩa trái cây con vất vả bày biện, đợi lát nữa bắt đầu tiệc sẽ ăn, bây giờ bị đại ca ăn hết sạch rồi…”

Nhị nãi nãi Chu thị nghe thấy vội vàng chạy đến, thấy con gái đang khóc thì lo lắng bịt miệng nàng ấy lại, trầm giọng quát lớn: “Đã dặn con rồi, con quên hôm nay là ngày gì à, không được khóc.”

Nhị tiểu thư hít vào một cái ngừng khóc.

Chu thị dạy dỗ con gái xong thì lập tức chuyển sang cười ôn hòa, nói với đại gia Tạ Văn Nghĩa: “Huynh trưởng chớ có tức giận, không phải chuyện lớn, ta sẽ sắp xếp người đi hái lại, chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không cần phải vì chuyện này mà làm kinh động đến lão tổ tông và lục thẩm thẩm.”

Không nhắc đến lão tổ tông còn đỡ, vừa nhắc đến là đại gia Tạ Văn Nghĩa không nén được lửa giận, cắn răng nhìn con trai chằm chằm:

“Chính bởi vì hôm nay có tiệc nên càng không thể dung túng nó, nó là cháu đích tôn của phủ Quốc công, không tự nêu gương thì thôi, lại còn ngang bướng không chịu nổi, người đâu, đi lấy cây mây, ta phải đánh nó một trận.”

Đại nãi nãi Ninh thị nghe vậy thì biến sắc, nàng ấy quá hiểu tính chồng, không cho phép có người khích tướng, một khi đã nổi nóng thì có chín con trâu cũng không kéo lại được, nàng ấy âm thầm liếc nhìn Chu thị ôn tồn lễ độ, sắc mặt lạnh đi, giữ lấy con trai đang định chạy trốn:

“Hàng Nhi ăn trái cây là do nó không đúng, trách ta không giải thích rõ trước, nếu như chàng vì chuyện này mà đánh con tức là cố ý không nể mặt hai mẹ con chúng ta.”

Nàng ấy không thể nhìn Chu thị lấy danh nghĩa là dàn xếp ổn thỏa để âm thầm châm ngòi ly gián được.

Tạ Văn Nghĩa thấy thê tử ôm hết việc vào người thì có chút bất lực: “Nàng đó, cứ muốn dung túng nó.”

Đại thiếu gia có mẹ làm chỗ dựa, càng cảm thấy yên dạ yên lòng, ánh mắt đen lúng liếng, nhô nửa cái đầu ra từ sau lưng Ninh thị, chỉ vào dĩa trái cây lộn xộn trên bàn:

“Còn hai canh giờ nữa mới đến tiệc trưa, bày ra sớm như vậy không phải là bảo người ta ăn sao ạ? Cho dù lão tổ tông có đến thì cũng không nói là lỗi của con được.”

Nhị tiểu thư bị dáng vẻ vô lại của hắn làm tức điên lên, rưng rưng kéo tay áo của Chu thị: “Mẫu thân, người nhìn xem, đại ca thật sự quá vô liêm sỉ, trái cây này con hái cho thúc tổ mẫu (bà thím) ăn, hôm nay là sinh nhật của thúc tổ mẫu, quà của con cứ như vậy mà bị huynh ấy chà đạp rồi, hu hu hu.”

Chu thị thấy nàng ta lại khóc thì cuống lên: “Đừng khóc đừng khóc, sinh nhật của thúc tổ mẫu mà con khóc là điềm xấu, cẩn thận cha con nhìn thấy lại đánh con đấy.”

Nàng ấy vừa dứt lời, Tạ đại gia ném ánh mắt như dao thẳng về phía con trai, bước chân muốn đi bắt lấy hắn.

Đại thiếu gia chỉ lo nhìn nhị tiểu thư khóc, nhất thời bị cha bắt lấy cổ tay, hắn đau đến mức thét lên, tay kia ôm lấy mẹ không buông, miệng kêu cứu, Ninh thị cuống đến mức trán đổ mồ hôi, trong lòng hận Chu thị đến mức nghiến răng nghiến lợi, khuyên can đủ đường, mềm giọng cầu xin chồng thu tay lại.

Trong sảnh ngang quả thật như gà bay chó sủa.

Thẩm Dao nhìn thấy từ xa, đứng ở chỗ cây cột không hề đến gần.

Xem ra lão thái quân biết hôm nay là sinh nhật của nàng, muốn mừng sinh nhật cho nàng, trong lòng nàng nhất thời đủ loại cảm giác lẫn lộn, nàng vừa đến Tạ gia mấy ngày, lão thái thái đã bày biện phô trương lãng phí như vậy, nàng nhận thì thấy ngại.

Bích Vân thấy phòng khách nhốn nháo loạn cả lên thì nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, người muốn đi qua đó khuyên can không?”

Thẩm Dao lắc đầu, nàng xem như đã hiểu, bề ngoài là hai đứa nhỏ ầm ĩ, thật ra lại liên quan đến sự đấu đá âm thầm của hai chi, rõ ràng là vợ của đại gia là Ninh thị và vợ của nhị gia là Chu thị không hợp nhau, một người là con dâu trưởng của đích tôn, một người là con dâu trưởng của chi hai, bình thường nhất định là mũi nhọn đấu với đao sắc.

Nàng không hiểu rõ tình hình của Tạ gia, tùy tiện mở miệng thì sẽ đắc tội với người ta.

Cần gì phải đi tham gia náo nhiệt.

Nàng tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện nhà của Tạ gia.

Tuy nói như thế, Thẩm Dao lại không tránh, chỉ đứng bất động ở phía xa.

Chốc lát sau, cuối cùng cũng có người phát hiện ra nàng, vở kịch khôi hài đến đoạn kết.

Thẩm Dao không nhanh không chậm đi vào sảnh ngang, mọi người dồn dập hành lễ với nàng, đám trẻ nhỏ vai cháu cũng quỳ gối dập đầu với nàng dưới sự dặn dò của cha mẹ, Thẩm Dao nén ý cười tự mình đỡ bọn trẻ dậy.

Sắc mặt Ninh thị không dễ nhìn lắm, nàng ấy ngượng ngùng xin lỗi: “Đã làm thẩm thẩm khó chịu rồi, lát nữa con nhất định sẽ quở mắng.”

Chu thị mang theo nụ cười áy náy: “Hôm nay là sinh nhật của thẩm thẩm, mấy đứa nhỏ vui quá, vẫn xin thẩm thẩm tha lỗi.”

Hai người lại âm thầm liếc lên nhìn Thẩm Dao, vừa rồi huyên náo ầm ĩ như thế, đổi lại người khác thì nhất định sẽ tới hòa giải, hoặc nói vài lời lý lẽ dẹp loạn, Thẩm Dao cứ im hơi lặng tiếng nhìn bọn họ ầm ĩ, giữ được bình tĩnh như vậy không giống như cô nương mười mấy tuổi.

Thẩm Dao không hề nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ khách sáo nói: “Vất vả cho các cháu rồi, tâm ý lần này ta nhận.”

Lại gật đầu ra hiệu với đại gia, nàng lướt qua sảnh ngang đi đến phòng chính thỉnh an lão thái thái, quả nhiên lão thái thái biết rõ hôm nay là sinh nhật của nàng:

“Ta vốn muốn mừng sinh nhật cho con, nhưng nghĩ tới đại hôn vừa diễn ra không lâu, mời khách đến nữa thì sợ người ta nói Tạ gia quá rêu rao, cứ ở nhà mấy chi ăn cơm vui vẻ, chỉ là thiệt thòi cho con rồi.”

Thẩm Dao vô cùng xấu hổ: “Người nói như vậy, con dâu thật sự phải độn thổ mất, lúc con ở quê chưa từng có ai nhớ đến sinh nhật của con, vừa làm con dâu của người, được người ghi nhớ trong lòng là phúc của con.”

Lão thái thái càng đau lòng cho nàng: “Con ngoan, sau này con chính là người Tạ gia chúng ta, cùng Khâm Nhi sinh ra mấy đứa con là có tổ ấm của mình rồi.”

Thẩm Dao nghe thấy lời này thì hơi ngẩn ra, giả vờ thẹn thùng rũ mắt không tiếp lời.

Trong phòng ngoại trừ lão thái thái thì còn có mấy nàng dâu và cô nương trẻ tuổi, trong đó có thê tử của tam gia là Lý thị, thê tử tứ gia Liễu thị, và thê tử ngũ gia Thôi thị, còn có mấy cháu gái đã gả đi, trong đó phải kể đến cháu gái Tạ Văn Linh thân thiện với nàng nhất, mọi người khách sáo gọi nàng một tiếng thẩm thẩm, lại có một cô nương cực kỳ hoạt bát sáng sủa gọi nàng là thúc tổ mẫu, Thẩm Dao biết được nàng ấy là con gái trưởng của đại gia Tạ Văn Nghĩa và Ninh thị, Tạ Kinh.

Lão thái thái nghe Tạ Kinh gọi một tiếng thúc tổ mẫu thì vui vẻ cười không ngừng: “Mặc dù nàng ấy có vai vế cao nhưng tuổi tác xấp xỉ các con, bình thường đừng gọi thẩm thẩm tổ mẫu, cứ gọi là Dao Dao đi.”

Tạ Kinh mở to đôi mắt long lanh hỏi Thẩm Dao: “Được không ạ?”

Thẩm Dao cầu còn không được: “Cứ gọi tên của ta đi, ta cũng thấy thoải mái.”

Người trong phòng đều cười.

Lão thái thái giục các nàng ấy dẫn Thẩm Dao đi đến phòng khách ở phía trước chơi.

Đợi Thẩm Dao vừa đi, lão thái thái gọi ma ma tới: “Nhanh đi nói với Nghĩa Nhi, bảo nó đích thân đến nha môn một chuyến nói cho Tạ Khâm biết, hôm nay mừng sinh nhật thê tử nó, bảo nó dù thế nào cũng phải bớt thời gian về ăn cơm trưa.”

Ma ma nghe lệnh rời đi.

Trong phòng khách náo nhiệt sôi nổi, đều là các nàng dâu và các cô nương trẻ tuổi của Tạ gia, có con dòng chính, cũng có con thứ, Thẩm Dao sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.

“Chúng ta bày cái bàn dài chơi phạt rượu đi, thua thì phạt một chén rượu không nói, làm thêm một bài thơ mừng sinh nhật thẩm thẩm.”

“Ý kiến này hay, làm thơ không được thì vẽ tranh cũng được, chỉ là nếu như vẽ không đẹp thì thúc tổ mẫu đừng để bụng.”

Không biết có ai lầm bầm một tiếng: “Cũng không biết xem có hiểu không… Sao lại để bụng chứ.”

Nàng ta đè giọng nói xuống rất thấp nhưng vẫn bị người để ý nghe thấy.

Cháu gái Tạ Văn Linh lập tức nâng cao giọng chuyển chủ đề, áp giọng nói đột ngột này xuống, chỉ là không ai dám nhắc đến chuyện ngâm thơ vẽ tranh nữa, bọn họ dồn dập vắt hết óc tìm chút trò chơi Thẩm Dao có thể sẽ biết.

Thẩm Dao giả vờ như không nghe thấy, yên lặng cười một tiếng, thậm chí cũng không nhìn xem là ai nói lời này.

Sau đó Tạ Kinh gọi người chuyển bình đồng đến:

“Dao Dao, người biết ném thẻ không?”

Thẩm Dao cười nói: “Các cháu chơi đi, ta xem.”

Tạ Kinh bèn chia hai nhóm thi đấu, Thẩm Dao phát hiện ra kỹ thuật ném thẻ của Tạ Kinh không tệ, trúng “quán nhĩ”, “liên trung” mấy lần, độ chính xác rất tốt, Thẩm Dao dặn dò Lê ma ma tặng thưởng.

Sau đó nữa Thẩm Dao cũng tham gia một tay, khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Nàng quả thật không thạo thi từ ca phú, nhưng cưỡi ngựa ném bình thì nàng biết.

Mặt trời dần trở nên gay gắt, mọi người chơi một lúc bèn chuyển đến phòng chính nghỉ ngơi, lúc Thẩm Dao vào trong, sắc mặt lão thái thái hình như không dễ nhìn lắm, chỉ là nhìn thấy nàng thì lập tức nở nụ cười.

Sau đó Thẩm Dao mới biết được là lão thái thái trách Tạ Khâm không về, Thẩm Dao dở khóc dở cười, Tạ Khâm không về, nàng còn có thể chơi thoải mái hơn một chút.

Bữa trưa đều là sơn hào hải vị, Thẩm Dao ăn rất thỏa mãn, buổi chiều lại bị mấy nàng dâu trẻ tuổi lôi kéo đi đánh bài hoa, Thẩm Dao từ chối nói mình không biết, lão thái thái hào phóng dúi cho nàng một nắm bạc vụn lớn, cứ muốn nàng thả lỏng vui vẻ, Thẩm Dao không dám làm trái ý tốt của lão thái thái, bèn lên bàn.

Ngày hôm nay vận may đúng là không tệ, thắng liên tục hai mươi lượng bạc, đây đối với Thẩm Dao mà nói là một số tiền lớn, trước kia ở Thẩm gia, mỗi tháng cũng chỉ có một lượng bạc, dường như quản sự đã cắt xén một ít, đến tay nàng cũng chỉ còn tám trăm đồng.

Thẩm Dao thưởng cho vãn bối mỗi nhà.

Chơi ném thẻ nửa ngày, đánh bài mấy ván, quen thuộc rồi, quan hệ cũng thân thiết hơn.

Bầu không khí ngày càng hòa hợp.

Mắt thấy ánh tà dương dần lặn mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Tạ Khâm đâu, lão thái thái không đè nén cơn giận, nghiêm mặt mắng vài câu, lại an ủi Thẩm Dao:

“Không sao, chờ nó về mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho con.”

Những người khác nhìn Thẩm Dao bằng ánh mắt đồng tình.

Thẩm Dao cảm thấy mọi người làm quá lên rồi: “Mẫu thân, chàng là Thủ phụ của Nội các, có việc nào trong tay mà không liên quan đến sự yên bình của bách tính, nếu như vì con mà làm chậm trễ triều chính thì chẳng phải là tội lỗi à, bây giờ chàng nghiêm chỉnh làm thêm mấy việc mới là thay con tích phúc đó.”

Lão thái thái bị nàng nói đến mức cảm xúc dâng trào: “Con ngoan của ta, Khâm Nhi tu luyện phúc khí mấy đời mới có được người thê tử như con, ở độ tuổi của con, ta không sánh được với tấm lòng của con đâu.”

Có được lời này, lão thái thái mới bằng lòng vui vẻ dùng bữa tối, Thẩm Dao đã mệt mỏi cả ngày, tạm biệt lão thái thái quay về nghỉ ngơi.

Lão thái thái thấy nàng đi ra khỏi bậc cửa thì thu lại ý cười, lộ ra vẻ lạnh lùng:

“Người đâu, đi đến cửa chờ, Tạ Khâm về thì bảo nó đến viện của ta trước.”

Cả ngày nay Tạ Khâm chủ trì tam ti hội thẩm, xem xét một đại án liên quan đến tham nhũng vận chuyển đường thủy, bữa trưa cũng dùng trên công đường, đại án cỡ này người bình thường không vào được, cho nên đại gia Tạ Văn Nghĩa vào cung đi tìm chàng hoàn toàn không tìm được, không dễ gì mới tìm được cơ hội đưa thông tin vào thì đã là giờ Thân buổi chiều rồi.

Tạ Khâm không thoát ra được, cũng không thể vì sinh nhật nho nhỏ mà làm chậm trễ công việc trong triều, chỉ là chàng vẫn vội vàng chạy về phủ sau khi kết thúc.

Đại gia Tạ gia chờ chàng ở cửa ra vào một mạch nghênh đón chàng vào Diên Linh Đường.

Lúc Tạ Khâm đi vào, liếc qua đồng lậu[1] ở trong góc thì đã là giờ Tuất ba khắc, chàng đi qua tấm bình phong thì thấy ba huynh trưởng trong nhà và tẩu tẩu đều ngồi bên cạnh lão thái thái, xem ra đã đợi lâu rồi, mọi người thấy chàng thì cùng nhìn qua, lão thái thái hừ nhẹ một tiếng, thậm chí còn mang theo chút trào phúng:

“Ồ, Thủ phụ về rồi.”

[1] Đồng lậu (铜漏): hay còn gọi là đồng hồ lậu khắc, nghĩa là cái hồ bằng đồng phía trên có cắm phù tiễn 浮箭 (que dài hình mũi tên có Khắc 刻 vạch nổi trên mặt nước trong hồ), và vòi Lậu 漏 (tức là rỉ nước tỉ lệ với thời gian). Khi nước trong hồ đồng vơi dần do thẩm lậu ra ngoài thì số khắc trên que chỉ thị cũng giảm dần. Đếm số khắc sẽ biết giờ giấc.

Tạ Khâm nghe ra được cơn giận dữ của mẫu thân, nét mặt không hề thay đổi, chàng nâng tay áo hành lễ, sau đó ngồi ở phía dưới.

Lão thái thái bắt đầu chất vấn: “Mới cưới được mấy ngày mà đã đi sớm về trễ không thấy tăm hơi, chẳng lẽ phu thê giận nhau à?”

Tạ Khâm im lặng, chàng và Thẩm Dao cũng không nói với nhau được mấy câu, sao mà giận dỗi được?

“Mẫu thân hiểu lầm rồi, con và nàng không hề lục đục.”

“Vậy con có biết hôm nay là sinh nhật của thê tử con không?”

“Biết ạ.”

“Bữa trưa không rảnh, bữa tối cũng không thể bớt thời gian à?”

Tạ Khâm đặt hai tay lên đầu gối, mím môi không nói.

Bây giờ giải thích đã không còn ý nghĩa gì: “Là con sơ sót, xin người trách phạt.”

Lão thái thái thấy thái độ nhận lỗi của chàng tốt, như đánh vào bông, trái lại không giận được nữa:

“Con đừng trách bà già này quản rộng, nó mới đến, lại có xuất thân như thế, ở thôn trang không có ai mừng sinh nhật cho nó, hôm nay nhiều trẻ con vây quanh nó như vậy, nó vui lắm, chỉ là chúng ta nhiều người thế này có thể sánh được với một mình con sao?”

Tạ Khâm nghe được lời này, đôi mắt đen nhánh co lại, lại không có gì để nói.

Chàng có thể hiểu được tấm lòng người mẹ của lão thái thái, chỉ là bà quả thật đã lo lắng quá rồi.

Thẩm Dao đâu có cần chàng mừng sinh nhật cho nàng, sợ là nàng còn ước gì chàng không có mặt.

Lời như vậy đương nhiên không thể nói rõ, Tạ Khâm dứt khoát nhận lỗi:

“Vậy con đi hỏi thăm nàng ngay.”

“Vậy sao? Rảnh để đi à?” Lão thái thái liếc nhìn chàng cười lạnh.

Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Khâm cũng hiện lên chút bất đắc dĩ.

“Lúc chưa cưới thì ngàn tốt vạn tốt, vừa qua cửa là ném ra sau đầu, đàn ông ai cũng cùng một tính, có được rồi là không biết trân trọng.”

Ba nàng dâu rất tán thành, đại phu nhân còn cong môi đưa mắt ra hiệu với đại lão gia, đại lão gia giả vờ như không nhìn thấy, xoa xoa đầu gối nghiêng mặt đi. Nhị phu nhân thích nghe nhất là lão thái thái mỉa mai mấy người con trai, nàng ấy mím môi cười khẽ, tam phu nhân không dám lên tiếng.

Lão thái thái nhìn chằm chằm vào Tạ Khâm: “Nhớ ngày đó khi ta gả cho phụ thân con, ông ấy từng lạnh nhạt với ta thế nào, mẫu thân của con đến bây giờ còn chưa bao giờ động vào kim chỉ, con lại về sờ lòng bàn tay của thê tử con xem, đừng thấy nó bình thường nũng nịu nhưng đã chịu khổ không ít đấy.”

Tạ Khâm nghe thấy mà ấn đường khẽ động đậy.

Lão thái thái nhạy bén nhận ra vẻ mặt chàng khác thường: “Thế nào, con vẫn chưa biết sao? Lúc sờ nó trong lòng con không biết à?”

Lời này đã khiến mấy vị lão gia ho dữ dội.

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Khâm ửng hồng.

Lão thái thái mặc kệ chàng ngại, châm chọc khiêu khích: “Điểm nào con cũng mạnh hơn phụ thân của con, sao lại thua ông ấy ở chuyện này chứ?”

“Trước khi thành hôn cô nương gia thích ở bên hoa dưới ánh trăng, sau khi thành hôn thì phụ nữ thích sự chân thực,” Lão thái thái cũng đã suy nghĩ kỹ thay chàng rồi: “Con giao chìa khóa phòng kho cho nó, giao phó vốn liếng vào tay nó sẽ tốt hơn bất cứ món quà nào.”

Dặn dò xong bà bèn đuổi Tạ Khâm ra ngoài.

Tạ Khâm quan sát bóng đêm đen đặc như mực, chậm rãi lắc đầu.

Thẩm Dao không xem chàng là phu quân, sao có thể nhận tài sản của chàng chứ.

Đi tay không quả thật không được, Tạ Khâm đi về phía Cố Ngâm Đường, cân nhắc dặn dò ám vệ: “Lấy một đoạn trúc già đến đây.”

Đêm dài gió mát, ánh đèn ấm áp chiếu ra từ cửa sổ, lối đi bên dưới hàng hiên tràn đầy ánh sáng.

Bước chân Tạ Khâm chầm chậm đi vào Cố Ngâm Đường, trong viện yên tĩnh, mơ hồ có người đi lại trong phòng.

Bước lên bậc thềm, đi dọc theo hành lang vòng quanh đến phòng chính, lập tức có tiểu nha hoàn canh cửa đi thông báo.

Lê ma ma ra đón, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Khâm với khuôn mặt lạnh lùng đứng dưới hành lang, ánh sáng loang lổ lưu chuyển trên bố tử tiên hạc nhất phẩm, làm nổi bật thân hình của chàng vô cùng thẳng tắp.

Trong tay chàng hình như đang cầm cái gì đó, Lê ma ma không dám nhìn kỹ, rũ mắt xuống nơm nớp lo sợ hành lễ:

“Thỉnh an Hầu gia, phu nhân ở hậu viện.”

Tạ Khâm nhíu mày gật đầu, đi từ giáp đạo của hành lang vòng về phía hậu viện, hoa lê trong sân mang theo giọt mưa, rơi rì rào như tuyết bay, dưới cây treo một chiếc xích đu, một cô nương mặc y phục màu xanh đang lắc lư theo xích đu, tóc của nàng được búi lên hết, để lộ khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, cái cổ thon dài trắng trẻo, không hề kém hơn hoa lê, không biết tay nàng đang chơi cái gì, trong ánh mắt lộ ra sự hăng hái lanh lợi tích cực.

Tạ Khâm thấy rõ tay nàng cầm nan tre, lại nhìn đồ trong tay mình.

Thật là trùng hợp…

Bích Vân nhìn thấy Tạ Khâm đến thì lặng lẽ đẩy Thẩm Dao ngồi trên xích đu.

Thẩm Dao bỗng nhiên ngước mắt, va vào trong ánh mắt ánh mắt sâu thẳm.

Sao chàng lại tới đây?

Thẩm Dao hoảng hốt trượt xuống …

Tôi tớ xung quanh đều im lặng lui xuống, để lại hai vị chủ nhân đưa mắt nhìn nhau.
— QUẢNG CÁO —