Đèn đuốc tựa như nổi lên từ trong bóng đêm, uyển chuyển hàm xúc động lòng người.
Thẩm Dao mang theo Bích Vân đi không nhanh không chậm về phía biệt viện, cả đoạn đường nàng đều tính toán xem còn bao nhiêu công việc chưa làm:
“Trên đường về mua hai cuộn vải đay, làm ba bộ đồ mùa thu, hai bộ đồ mùa đông cho Lưu nhị ca, em có nhớ kích thước dáng người của Lưu nhị ca không?”
Vừa rồi Bích Vân được thái giám dúi cho không ít bánh trái, bây giờ rất có tinh thần: “Nhớ ạ.”
Thẩm Dao dặn dò xong chuyện này, chợt thấy trong lòng trống rỗng, hình như ngoại trừ Lưu nhị ca thì không còn người nào hay chuyện gì để lo nghĩ nữa, về phần Thẩm gia… Thôi, lần này đi đến núi cao sông dài, không gặp cũng được.
Người ta hay nói cha mẹ là nguồn cội, đời này nàng không có cội nguồn nên cũng tự do, ví dụ như bây giờ lên kế hoạch rời Kinh, hình như cũng không có gì để nhớ mong.
“Lão thái thái tốt với ta, trước khi đi làm cho bà ấy một cái đai buộc trán…” Lời đến khóe miệng, nàng lại lắc đầu: “Thôi thôi, muốn đi thì đi cho dứt khoát, cần gì để lại đồ khiến người ta nhớ nhung.”
Về phần Tạ Khâm thì nàng càng không cần tặng gì cả, nếu như để cho người mới nhìn thấy thì khó tránh khỏi gây thêm phiền phức cho chàng, chắc là chàng cũng không để ý đâu.
Đời này không có cách nào báo đáp ân tình của chàng được, sau này có nơi đặt chân, nàng sẽ lập một đền sinh từ [1] cho chàng, ngày ngày thắp hương cầu phúc, nguyện chàng sống lâu trăm tuổi.
[1] Sinh từ (生祠): Đền thờ người đang còn sống, nhưng có sự nghiệp lớn lao, giúp ích cho nhiều người.
Trong lúc suy xét thì đã ra khỏi cửa hông của hành cung, lại thấy phía trước có mấy người đứng dưới bức tường, đỏ bạc xanh biếc oanh yến thành đàn, chính là ba mẹ con Đoàn thị cùng một nhóm nô bộc.
Thẩm Dao vừa rồi còn nghĩ đến bọn họ, không ngờ lúc này họ lại chờ nàng ở đây.
Tam tỷ Thẩm Sam nhìn thấy nàng thì tiến lên nghênh đón trước:
“Tứ Tứ…” Nàng ấy dịu dàng kéo ống tay áo nàng, quan sát nàng một phen: “Hôm nay cưỡi ngựa bắn cung không bị thương chứ?”
Khi đưa tay nàng ấy cẩn thận dè dặt, đã sẵn sàng cho việc Thẩm Dao có thể sẽ từ chối, nhưng nằm ngoài dự đoán, Thẩm Dao không làm vậy.
Ánh mắt Thẩm Dao chậm rãi nhìn Đoàn thị, nét mặt mờ mịt của Đoàn thị lập tức như được nhóm lửa: “Tứ Tứ…” Tiếng gọi Tứ Tứ này đã có thêm mấy phần tình cảm thật lòng, cũng mang theo sự thấp thỏm và bất an.
Đứa con gái trước mặt không những gả cho Thủ phụ, hơn nữa còn lọt vào mắt Thánh thượng, vừa rồi Thẩm Lê Đông đã thổi phồng công lao của Thẩm Dao lên tận trời, khiến cho Đoàn thị cũng sinh lòng nghĩ xa.
Đây là con gái ruột thịt của bà ta đấy.
Thẩm Dao lạnh lùng nói: “Có việc gì?”
Lúc muốn mở miệng, không biết Đoàn thị nhớ đến gì đó, ra hiệu cho trưởng nữ lên tiếng, đại tỷ Thẩm Ninh nói một cách ấm áp:
“Ấu đệ về rồi, nó cứ nhắc tới muội mãi, muốn gặp muội, muội xem chọn ngày không bằng gặp ngày, đến sơn trang của Thẩm gia uống ngụm trà lạnh, ngồi một chút được không?”
Thẩm Dao không tin lời này, không có gì khác ngoài việc thấy hôm nay nàng đã có danh tiếng, muốn được thơm lây.
Đợi đến khi rời khỏi Kinh thành thì đời này cũng không gặp được nữa, xem như là lần cuối đi.
“Được.”
Mấy mẹ con mừng rỡ, Đoàn thị đưa mắt ra hiệu cho một nha hoàn, nha hoàn lập tức đi đến hành cung mời Thẩm Lê Đông, Thẩm Dao đi theo đám người Đoàn thị đến sơn trang Thẩm gia.
Sơn trang của Thẩm gia nằm phía sau biệt viện Tạ gia và cách hai căn nhà, cũng không xa, đi một lúc là đến.
Thẩm Sam muốn dẫn Thẩm Dao đến viện của Đoàn thị ngồi, Thẩm Dao không chịu, ngồi trong phòng khách trước, Đoàn thị bèn ngồi vào vị trí phía trên, dặn dò ma ma đi gọi con trai đến. Một lúc sau, nha hoàn tiến lên dâng trà, trước mặt Thẩm Dao bày riêng một chiếc bàn cao, trái cây điểm tâm trà nước, cái gì cần có đều có.
Đi vào phòng trong thì theo thứ tự vai vế, ở sảnh ngoài thì ngồi theo phẩm cấp cũng không sao.
Thẩm Dao ngồi đầu hàng bên dưới Đoàn thị, Thẩm Sam lại ngồi bên dưới nàng.
Thẩm Sam mời Thẩm Dao dùng trà, Thẩm Dao không động đậy, Đoàn thị lo lắng nàng nói chuyện không thấy hợp sẽ rời đi ngay, bà ta vội vàng mở miệng: “Thật ra mời con đến đây cũng vì có chuyện muốn giải thích.”
Thẩm Dao lạnh lùng nhìn bà ta, nàng chưa bao giờ ở gần Đoàn thị đến vậy, trong thoáng chốc lại tìm được cái bóng của mình trên khuôn mặt đó, nói đến cũng buồn cười, trong bốn người con gái của Đoàn thị, mình lại giống bà ta nhất.
Nếu không phải Đoàn thị vì việc đính hôn của con trai út thì nàng cũng không cần đến Kinh thành tham gia vào vũng nước đục này, có lẽ vẫn còn có thể sống tự do thoải mái ở Nhạc Châu, chứ không phải như bây giờ, bốn biển mênh mông, không đâu là nhà.
Thẩm Dao không muốn lún sâu vào tâm trạng tiêu cực, nhanh chóng xua tan tạp niệm trong lòng, nàng nhạt giọng hỏi:
“Bà nói đi.”
Đoàn thị nói: “Con có biết lai lịch của Ninh Anh xuất hiện hôm nay không?”
Đoàn thị thấy được vẻ hứng thú trong mắt Thẩm Dao, chợt cảm thấy mình đã có chỗ dùng: Advertisement
“Nói đến thì mẫu thân của ta, cũng là ngoại tổ mẫu của con có chút giao tình với Ninh lão thái thái, trong lòng ta biết được ít nhiều chuyện của Ninh Anh, hôm nay nàng ta bỗng nhiên đánh đàn trong hành cung, có lẽ có dụng ý khác.”
“Năm đó nàng ta và Hầu gia có chút tình cảm, thường được người ta lấy ra so sánh với nhau, không biết bao nhiêu người công khai hay ngấm ngầm tác hợp cho hai người họ, đáng tiếc là tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng không thành.”
“Nàng ta xuất thân danh môn, chính là điển hình của khuê tú nhà quyền quý, cho dù về nhà rồi thì số người muốn cưới nàng ta cũng không phải là ít…”
Đoàn thị còn chưa dứt lời, Thẩm Liễu ở bên cạnh đã nói đầy lời trào phúng:
“Điển hình khuê tú quyền quý gì chứ, đừng chọc cười người khác nữa, có khuê tú danh môn nào lại để trượng phu phòng đơn gối chiếc, nàng ta không chịu hầu hạ phu quân cũng không sao, phu nhân qua đời, nàng ta còn chưa để tang đủ một năm là đã về nhà rồi, con thấy ấy, nàng ta nghĩ đến việc Tạ Hầu gia đã cưới thê tử, trong lòng không cam tâm, vội vã về Kinh cướp trượng phu.”
Thẩm Liễu nói xong cũng không có ai phản bác.
Sau khi Ninh lão Thái sư qua đời, không ai có thể trói buộc đứa con gái này nữa, đại lão gia Ninh gia luôn cưng chiều em gái, đón nàng ấy về nhà cũng không quá bất ngờ.
Nói xong, mọi người đều nhìn sắc mặt Thẩm Dao.
Thẩm Dao không có biểu cảm gì, Ninh Anh vốn có ý trung nhân, lại bị người nhà ép gả cho người đàn ông mình không thích, nàng ấy làm như thế cũng không có gì đáng trách.
Đổi lại là nàng, Đoàn thị ép nàng xuất giá, có lẽ nàng cũng muốn phản kháng. Ở thói đời này, nữ tử không có quyền quyết định hôn nhân của mình, chẳng phải là một việc đáng buồn sao.
Đoàn thị nhìn lướt qua, ra hiệu cho tôi tớ lui ra hết, bà ta nhỏ giọng hỏi Thẩm Dao:
“Tứ Tứ, ta hỏi con, Hầu gia đối xử với con thế nào?”
Thật ra Đoàn thị muốn hỏi là chuyện phòng the của phu thê có thường xuyên không, nếu như thường xuyên thì có lẽ Tạ Khâm còn có chút tâm tư với Thẩm Dao, nếu như vậy thì vẫn còn phần thắng, nếu như không, vậy thì có nghĩa trong lòng Tạ Khâm vẫn còn nhớ đến Ninh Anh.
Thẩm Sam lo lắng Thẩm Dao nghe không hiểu nên tới gần nàng, thầm nói vài câu, Thẩm Dao cạn lời:
“Chuyện của ta và Hầu gia ta sẽ tự xử lý.”
Giọng điệu Thẩm Dao lạnh băng, đám người Đoàn thị chỉ có thể cho rằng, tình cảm phu thê hai người không tốt.
Có thể là lúc trước thấy sắc nổi lòng tham, thèm muốn sắc đẹp của Thẩm Dao, bây giờ Ninh Anh quay về, chắc chắn là tình cũ quay lại.
Trong lòng Đoàn thị chán nản, im lặng một lúc, bà ta lấy ra đòn sát thủ của mình, giao đơn thuốc mình đã cất giấu rất lâu đưa cho nha hoàn, ra hiệu cho nha hoàn đưa cho Bích Vân cất.
Bích Vân không dám nhận.
Đoàn thị bèn nói: “Đây là phương thuốc cầu con bí truyền mà ta tìm cho con, ba vị tỷ tỷ của con ăn vào đều rất tốt, bây giờ con cũng thử xem, chỉ cần sớm ngày sinh hạ trưởng tử cho Hầu gia thì địa vị sẽ ổn định, con là người được thánh chỉ ban hôn, có trưởng tử rồi, trừ phi Ninh Anh muốn làm thiếp, nếu không thì nàng ta chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ đó thôi.”
Nói đến đây, Đoàn thị lo lắng nhìn lướt qua bụng dưới của nàng:
“Phu thê các con thành hôn cũng được vài tháng rồi, sao bụng vẫn chưa có gì? Mẫu thân nói cho con nghe, vào thời gian giữa hai kỳ kinh nguyệt là dễ có thai nhất, lúc đó chung chăn gối với trượng phu, ít thì nửa tháng, nhiều thì hai mươi ngày, nếu như nôn mửa hoặc kinh nguyệt đến trễ thì tám chín phần là có rồi.”
Trong lòng Thẩm Dao hoảng hốt.
Nàng và Tạ Khâm từng chung chăn gối, thời gian vào mùng sáu tháng Sáu, đúng lúc là thời gian giữa kỳ kinh nguyệt. Advertisement
Nhưng tuyệt đối không thể nào.
Bàn tay dưới tay áo của Thẩm Dao nắm chặt lại, nàng âm thầm khuyên bảo chính mình, có thai sẽ không dễ dàng như thế, nếu không thì đâu có nhiều người đi chùa miếu lạy Phật cầu con như vậy.
Đừng tự mình dọa mình.
Trong lòng Thẩm Dao có tâm sự, nàng thuận miệng ứng phó: “Ta biết rồi.”
Giọng nói của nàng không còn lạnh lùng như trước nữa, Đoàn thị chỉ có thể xem là mình nói trúng điểm quan trọng rồi, đã bảo mà, đợi đến khi nàng xuất giá, cảm nhận được nguy cơ ở nhà chồng thì vẫn sẽ cần đến người nhà mẹ đẻ.
“Chuyện của Ninh Anh, một khi ta có tin tức thì sẽ sai người đến nói cho con biết, có một số việc con không tiện làm, cứ sai phía Bích Vân hồi phủ báo.” Ánh mắt Đoàn thị rơi trên người Bích Vân, tiểu nha hoàn có đôi mắt như quả nho, rất linh hoạt nhưng không đủ chín chắn trưởng thành:
“Nói đến thì ban đầu là do lỗi của ta, không sắp xếp người cho con dùng, nếu như con cần người thì cứ nói với ta bất cứ lúc nào.”
Thật ra lúc trước Thẩm gia muốn đưa nha hoàn, Thẩm Dao không chịu nhận, Đoàn thị ăn nói cẩn thận như vậy cũng vì sợ mạo phạm Thẩm Dao, khiến nàng tức giận.
Thẩm Dao nghe mà có chút mất kiên nhẫn, giọng điệu cứng rắn:
“Không cần.”
Đoàn thị biết việc dừng lại đúng lúc.
Vào lúc này, trước viện truyền đến một tiếng cười trong sáng, một thiếu niên sải bước nhảy lên bậc thềm, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Dao:
“Tứ tỷ, tỷ về rồi.”
Giọng điệu Thẩm Triển rất thân thiết, giống như Thẩm Dao vốn chính là tứ tỷ của hắn vậy.
Thẩm Dao nhìn chăm chú vào người tới, dáng người thiếu niên không cao lắm nhưng lại cực kỳ tuấn tú, bộ dáng lại giống nàng đến sáu phần, chỉ là hắn cười toét miệng khoa trương, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, mí mắt mỏng, vừa nhìn là biết công tử bột lớn lên trong nhung gấm.
Khi còn nhỏ có lẽ Thẩm Dao từng gặp người đệ đệ ruột này, chỉ là đã không còn ấn tượng, thấy hắn hùng hổ xông về phía mình, nàng chậm rãi đứng dậy, nhắc đến thì cũng không biết do Đoàn thị nuông chiều hắn, hay bản thân Thẩm Triển ngả ngớn vô lễ như vậy, hắn vào phòng mà chẳng hành lễ với mẫu thân và ba người tỷ tỷ còn lại.
Đây chính là nhi tử ngoan do Đoàn thị nuôi à?
Thẩm Dao nhàn nhạt gật đầu xem như đáp lễ.
Thẩm Triển đương nhiên là nhận ra được sự xa cách của tỷ tỷ, hắn cũng không giận, đá một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh sang, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dao: “Tỷ tỷ, hôm nay công phu của tỷ cực kỳ giỏi, tỷ có thể dạy đệ không?”
Đoàn thị vội vàng ngăn lại: “Con là người sẽ thi cử, việc học rất nặng, nào có thời gian học cái khác?”
Thẩm Triển thiếu kiên nhẫn phản bác:
“Mẫu thân, con đã nói với người rồi, nhi tử không phải người đọc sách, người cứ ép con đến thư viện Tùng Sơn, nhi tử chỉ muốn đi theo tỷ tỷ tập võ thôi.” Lại quay sang trông mong nhìn Thẩm Dao: “Tứ tỷ, tỷ có đồng ý dạy đệ không?”
Nói đến bản lĩnh của Thẩm Dao thì cũng có công lao của Lưu lão gia ở nhà bên cạnh, Lưu lão gia là lính già nổi tiếng, đầu gối bị thương nên mới rút lui khỏi biên quan, Lưu đại ca đã học được hết võ thuật từ ông ấy, nàng và Lưu nhị ca thì được Lưu lão gia cầm tay chỉ dạy bản lĩnh bắn cung, Thẩm Dao quả thật cực kỳ có thiên phú, nàng thường xuyên tập luyện, lại thường cùng cha con Lưu gia lên núi đi săn, kỹ thuật càng ngày càng tinh xảo.
Chẳng qua Thẩm Dao không nói chuyện này, nàng châm chọc khiêu khích: “Bảo cha mẹ đệ ném đệ đến thôn trang Nhạc Châu mười năm thì đệ sẽ biết thôi.”
Thẩm Lê Đông nghe tin chạy tới đúng lúc nghe được câu này, khuôn mặt già đỏ au đột nhiên cứng đờ.
Cũng may ông ta mặt dày, lúng túng trong phút chốc rồi cũng không để ý đến, trái lại thản nhiên cười nói:
“Tứ Tứ, về rồi à.” Y như một người cha hiền.
Gia chủ quay về, mọi người đều đứng dậy chào.
Thẩm Lê Đông ngồi bên cạnh Đoàn thị, nhìn lướt qua chiếc bàn cao trước mặt Thẩm Dao, thấy chưa bị động vào thì hỏi ma ma bên cạnh:
“Đã đến lúc nên ăn khuya rồi, chuẩn bị tổ yến đi.”
Ma ma đương nhiên biết có nghĩa là gì:
“Lão nô đi đến bếp mang tới ngay.”
Thẩm Dao không có lòng dạ nào hàn huyên với bọn họ, đứng dậy nói:
“Không còn sớm nữa, ta phải về rồi.”
Thẩm Lê Đông vội la nên: “Này này này, chẳng phải vừa ngồi thôi sao.” Đoàn thị ở bên cạnh vội vàng kéo tay áo ông ta.
Tuy Thẩm Lê Đông có chút thất vọng nhưng vẫn không ép nàng ở lại:
“Đúng rồi, trước khi đến hành cung ta đã gặp Lưu nhị một lần, hắn rất tốt, con yên tâm, vi phụ nhất định sẽ quan tâm đến hắn.”
Thẩm Dao thầm nghĩ, mình rời đi, người mình không yên tâm nhất chính là Lưu nhị ca, Thẩm gia không đáng để mong đợi, vẫn phải nhờ vả Tạ Khâm, chắc hẳn Tạ Khâm sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ này.
Đi tới trước bậc thềm, gió mát phả vào mặt, bầu trời đêm lấp lánh đầy sao, chiếu sáng trên khoảng không, đêm nay là đêm trăng tròn.
Khi nàng ở Nhạc Châu, mỗi lần nhìn thấy vầng trăng tròn này thì sẽ nghĩ, liệu có ngày nào đó có thể đoàn viên với cha mẹ hay không.
Hôm nay rất hợp với tình hình.
Trong lòng nàng nhất thời không thể nói được là cảm giác gì, nàng quay người lại, ánh mắt đảo qua từng người Thẩm gia:
“Bảo trọng.”
Sau đó nhanh chân rời đi mà không quay đầu lại.
Thẩm Triển nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một lúc, nhân lúc Thẩm Lê Đông chưa lấy lại tinh thần, hắn đuổi theo nhanh như chớp.
“Tứ tỷ, chờ đệ với, để đệ đưa tỷ về.”
Thẩm Liễu nhìn bóng lưng hắn, tức giận nói: “Nó càng lớn càng không chú trọng lý lẽ, bỏ lại đám tỷ tỷ ruột thịt này không cần, cứ muốn đi nhìn sắc mặt thối của người ta.”
Từ khi đi vào Thẩm Dao không nhìn Thẩm Liễu lấy một cái, trong lòng Thẩm Liễu hơi tức giận.
Thẩm Ninh ngược lại hiểu rất rõ: “Nó và chúng ta không có tình cảm khi cùng nhau lớn lên, muội cần gì phải trông mong?”
Thẩm Sam sợ Thẩm Liễu oán trách không dừng thì vội vàng hòa giải: “Nhị tỷ, Tứ Tứ là muội muội ruột của chúng ta mà.”
Thẩm Liễu liếc nàng ấy rồi hừ một tiếng, không hành lễ với hai người Đoàn thị:
“Phụ thân, mẫu thân, con về đây.”
Sau đó ba đứa con gái lần lượt cáo từ, Thẩm Lê Đông đợi sau khi người đi hết thì hỏi Đoàn thị: “Dặn dò hết những gì nên nói chưa?”
“Dặn hết rồi.”
“Thế nào?”
Trong lòng Đoàn thị đã có dự tính, bà ta nói: “Ta thấy nó vô cùng kiêng kỵ Ninh Anh, chỉ là không biểu lộ ra mà thôi, ông chờ đi, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ có bước ngoặt, chỉ là tính nó kiêu ngạo, sẽ không chủ động tới cầu xin ta đâu, ông yên tâm, ta sẽ nhân cơ hội giúp đỡ nó một chút, trong lòng nó sẽ biết ít nhiều.”
Thẩm Lê Đông yên tâm, ông ta vẫn tin phục thủ đoạn của thê tử, kéo bà ta đi nhanh về phía hậu viện:
“Bà không biết đâu, tối nay bệ hạ khen con gái chúng ta mấy lần, đứa trẻ này ngược lại cực kỳ có duyên với quý nhân…”
Thẩm Lê Đông giống như người không liên quan, Đoàn thị vẫn không đến mức mặt dày như vậy, bà ta cũng kỳ vọng hòa hoãn quan hệ với Thẩm Dao, nhưng tốt nhất là vào lúc Thẩm Dao cần bà ta.
Thẩm Dao bên này đi ra khỏi cửa chính biệt viện Thẩm gia, Thẩm Triển đuổi theo, hắn cứ muốn đưa nàng về, Thẩm Dao không để ý đến hắn, cả đoạn đường Thẩm Triển cứ lải nhải:
“Tỷ tỷ, đệ đã nhiều lần cố gắng chạy ra khỏi thư viện Tung Sơn đến Nhạc Châu tìm tỷ, đáng tiếc cuối cùng đều bị hộ vệ cha sắp xếp bắt về.”
“Tỷ tỷ, bao năm qua tỷ sống tốt không? Tỷ vẫn đang giận cha mẹ sao? Bọn họ quả thật đáng ghê tởm, hay là đệ trút giận giúp tỷ nhé?”
Thẩm Dao nghe đến đây thì vừa bực mình vừa buồn cười, nàng dừng chân lại nhìn hắn: “Cha mẹ đệ biết đệ nói những lời này không?”
Đứa trẻ này không tim không phổi như vậy, nàng không biết có nên nói là báo ứng của Đoàn thị hay không.
Thẩm Triển gãi sau gáy, cười nói: “Thật ra đệ rất hâm mộ tỷ, nếu như bọn họ chịu ném đệ đến thôn trang Nhạc Châu, đệ sẵn lòng ở đó mười năm hay tám năm, tỷ tỷ, bọn họ phiền lắm, chuyện gì cũng muốn quản đệ…”
“Nếu như bình thường đệ nói một câu với nha hoàn nào đó, ngày hôm sau chắc chắn sẽ không thấy bóng dáng nàng ta đâu, đến cuối cùng trong viện của đệ toàn là ma ma già hầu hạ, tỷ nói xem đệ và mấy mụ già đó có gì mà nói, đệ buồn chết mất, cho nên đệ không muốn về, mấy ngày trước cha đón đệ về, muốn để đệ gặp tỷ.”
“Sau khi đệ vào Kinh thành thì đi đường tắt chạy ra ngoài, tỷ tỷ, tỷ biết đệ đi đâu không? Đệ đến sòng bạc ở thành Tây, hì hì, đệ thắng được ba ngàn lượng ngân phiếu đó.” Dứt lời, hắn kiêu ngạo lấy ra một chiếc túi thơm từ trong tay áo, kiên quyết nhét vào tay Thẩm Dao:
“Này, cho tỷ giữ đấy, tỷ có thể dùng, nếu như đệ cần bạc thì sẽ tới tìm tỷ, được chứ?”
Thẩm Dao nhìn thiếu niên trợn hai mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tư trước mặt, im lặng nghẹn lời.
Nàng ngây ra một lúc rồi ném túi thơm lại cho hắn: “Ta cầm bạc của đệ làm gì?”
Thẩm Triển sợ chọc giận nàng, lại một lần nữa nhét vào túi, tiếp tục dông dài với nàng:
“Lại nói đến ba người tỷ tỷ kia, ôi trời ơi, họ chính là ba bà mẹ, tuy nói hay làm ít trang phục vớ giày đưa đến cho đệ nhưng đệ không cần, thiếu gia đệ đây có nhiều bạc mua đồ mà.”
“Các tỷ ấy tốt với đệ, đệ vốn nên cảm kích, nhưng thật ra các tỷ ấy đang giúp đỡ cha mẹ dạy dỗ đệ, trước đây đệ còn có thể thắng nhiều hơn, tỷ có biết chuyện gì không? Đại tỷ kia bèn sai đại tỷ phu bắt đệ về…” Nói đến đây, Thẩm Triển hít thở sâu một hơi, hơi ngạt thở, cuối cùng hắn chống nạnh thở dài nói:
“Tỷ tỷ, đệ có thể ở Tạ gia của tỷ mấy ngày không, tỷ thu nhận đệ đi, đệ ở Thẩm gia thật sự bực mình lắm.”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến cửa biệt viện Tạ gia.
Dưới ánh đèn vàng ấm, Thẩm Dao ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn người đệ đệ xa lạ này:
“Không, có, cửa, đâu.”
Thẩm Triển tủi thân, đưa mắt nhìn Thẩm Dao nghênh ngang vào cửa chính Tạ gia, xám xịt quay về Thẩm gia.
Vào Đông Uyển, Hạnh Nhi ra đón:
“Phu nhân, vừa rồi Bình Lăng tới nói là đêm hay Hầu gia không về.”
Bích Vân nghe vậy thì sắc mặt cũng có chút không đúng, Thẩm Dao không thấy bất ngờ, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon.
“Ừm, em đi nghỉ ngơi đi.”
Chắc hẳn Hạnh Nhi cũng biết được chút ít về sự việc, ấp úng giải thích với Thẩm Dao:
“Phu nhân, tối nay Hầu gia phải cùng mấy vị đại thần Nội các quyết định khế ước đàm phán hòa bình.”
Thẩm Dao bật cười nói: “Được rồi, ta biết rồi, em đã mệt cả buổi tối rồi, đi nghỉ ngơi đi, đêm nay không cần canh gác đâu.”
Hạnh Nhi tạ ơn rồi quay về dãy nhà sau nghỉ ngơi.
Bích Vân bên này hầu hạ Thẩm Dao vào trong tắm rửa, phồng má lên nói nhỏ:
“Cô nương, người nói xem không phải Hầu gia đi gặp vị Ninh cô nương kia chứ.”
Thẩm Dao dựa vào thùng tắm nhắm mắt nghỉ ngơi:
“Vô tình gặp thì có thể, nếu nói ngài ấy gặp riêng Ninh thị thì chắc là không đâu, ngài ấy coi trọng danh dự, cho dù thật sự có tâm tư đó thì cũng phải hòa ly với ta đã rồi mới đi.”
Chẳng biết tại sao, nàng lại tin tưởng vào nhân phẩm của Tạ Khâm.
Bích Vân lẩm bẩm hỏi: “Vậy người có tính toán gì?”
Thẩm Dao mở mắt ra, nghiêm túc nhìn nàng ấy: “Ta dự định mấy ngày tới sẽ rời Kinh.”
Bích Vân nghe xong thì hoảng hốt lo sợ: “Chúng ta đi đâu?” Nước mắt cũng rơi xuống theo.
Mấy tháng nay ở Tạ gia, nàng ấy sống rất tốt, nàng ấy cực kỳ hy vọng Thẩm Dao có thể ở lại sống yên ổn với Tạ Khâm.
Thẩm Dao cười xoa mi tâm nàng ấy:
“Cô nương ngốc, không phải việc này đã bàn từ trước rồi hay sao? Em xem hôm nay ta lập được công, bệ hạ sẽ thưởng cho ta một thôn trang, đây quả thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, ta sẽ đổi chút ít bạc với Hầu gia, chúng ta có tiền thì đến đâu mà chẳng thể sống.”
Bích Vân nghẹn ngào:
“Cô nương, thành hôn sinh con mới vững chân, không về Nhạc Châu được nữa, vậy thì chúng ta có thể đi đâu đây?”
Sao trong lòng Thẩm Dao lại không bi thương chứ, chỉ là nàng không có tư cách để hèn yếu, nàng miễn cưỡng vui cười: “Chọn một thôn trang có nước có non, trồng vài mẫu cây ăn trái, Bích Vân à, cho dù ta không tìm được người trong sạch thì em có thể mà, ta sẽ tìm một người thành thật cho em gả, em có nhà thì ta sẽ có nhà.”
Bích Vân ôm Thẩm Dao khóc lên.
Nàng ấy chưa từng buồn bã thế này, trước kia ở Nhạc Châu tất cả đều tốt đẹp, về Kinh bị người ta ngấp nghé, chuyển từ chỗ này đến chỗ khác, mãi không có nơi dừng chân, như một cô nhi không có nhà để về, Bích Vân khổ sở thì khổ sở nhưng tính nàng ấy cũng dứt khoát:
“Được, em nghe theo người hết, chúng ta sống nương tựa vào nhau, đi đến đâu hay đến đấy.”
Thẩm Dao lau nước mắt cho nàng ấy: “Người khác muốn bốn bể là nhà mà còn chưa có cái phúc này đâu, chúng ta cứ du sơn ngoạn thủy cả đoạn đường không phải cũng rất tốt à, đợi đến khi Hầu gia có thời gian, ta sẽ bàn bạc với ngài ấy về chuyện này, dù thế nào cũng cần có ngài ấy giúp đỡ mới được.”
Đợi Thẩm Dao thay xiêm y mặc ở nhà xong lên giường, bên ngoài có một ma ma tới, nói là có người tìm Bích Vân, khuôn mặt Bích Vân tràn đầy nghi ngờ: “Tìm ta làm gì?”
“Là tiểu thiếu gia của Thẩm gia.”
Bích Vân cau mày, quay đầu nói với Thẩm Dao: “Vậy nô tỳ đi một lát nhé?”
“Ừm.”
Bích Vân đi theo ma ma đến cửa, quả nhiên thấy Thẩm Triển khoanh hai tay dửng dưng đứng ở ngoài cửa.
Tốt xấu gì cũng là một vị thiếu gia, Bích Vân bèn nói với ma ma: “Sao không mời vào uống trà?”
Ma ma cười khổ: “Mời rồi, Thẩm thiếu gia nói lục phu nhân của chúng ta không thích hắn, hắn không dám vào.”
Bích Vân dở khóc dở cười, đến trước mặt Thẩm Triển hành lễ, Thẩm Triển chỉ nói với nàng ấy một câu:
“Vừa rồi ta nhìn thấy tứ tỷ phu ở hành lang thông đến điện Càn Khôn, nói chuyện với vị cô nãi nãi Ninh gia kia.”
Bích Vân không hề bất ngờ: “Đa tạ ngài, nô tỳ đi nói cho cô nương biết ngay.”
Tiễn Thẩm Triển đi, Bích Vân quay vào phòng nói cho Thẩm Dao biết, sắc mặt Thẩm Dao không hề thay đổi.
“Nhiều chuyện.”
Bích Vân cười.
Thẩm Dao nói: “Phòng nhỏ nhiều muỗi, đêm nay Hầu gia không ở đây, em lên giường ngủ cùng ta đi.”
Bích Vân cầu còn không được, bò lên giường một cách trơn tru.
Tạ Khâm bận rộn đến đêm khuya, trong lòng vẫn nhớ đến Thẩm Dao, vội quay về Đông Uyển trước bình minh, chàng lặng lẽ vén màn lên, lại thấy Thẩm Dao ôm cánh tay Bích Vân ngủ say, giờ phút này trái tim như bị tạt một chậu nước lạnh.
Tạ Khâm dựa vào ghế bành chợp mắt một lúc, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, thầm nghĩ chi bằng chạy về Kinh thành trước, làm xong việc rồi lại đến với Thẩm Dao.
Thẩm Dao đã có lòng muốn rời đi thì không cần phải ở lại hành cung nữa, hôm sau ngày mười lăm tháng Sáu, nàng tạ lỗi với hai vị Quý phi rồi mang theo Bích Vân thu dọn hành lý quay về Kinh vào giờ Thân buổi chiều.
Thẩm Dao và Bích Vân cưỡi ngựa ở đằng trước, Hạnh Nhi ngồi xe ngựa chở hòm xiểng đi theo phía sau.
Sau khi vào thành, chủ tớ Thẩm Dao rẽ sang đường Đồng La mua vải, thị vệ đưa tin cho Tạ Khâm, Tạ Khâm thầm nghĩ nhất định là nàng ngại ngủ cùng giường ở hành cung mất tự nhiên nên về phủ sớm, đúng lúc mấy ngày nay phải vào cung tiến hành đàm phán chuyện thông thương, đang là lúc bận rộn nhất, Tạ Khâm cũng không rảnh nghĩ nhiều.
Thẩm Dao và Bích Vân mua hai cuộn vải quay về Cố Ngâm Đường.
Lê ma ma đang dọn hòm xiểng vào phòng, vừa châm trà cho Thẩm Dao vừa hỏi nàng:
“Sao người về sớm vậy?”
Thẩm Dao uống một ngụm trà lạnh xua tan sự nóng bức trong lòng, cười trả lời: “Ở hành cung chán nên về.”
Thẩm Dao nghỉ ngơi một lúc rồi đến nhà trên thỉnh an lão thái thái trước, lão thái thái chỉ cho là nàng nhớ Tạ Khâm, bà vô cùng vui vẻ: “Ta nghe nói hôm qua con ở hành cung đã thắng Quận chúa Mông Ngột kia, con à, con đã tạo thêm uy phong rất lớn cho Tạ gia chúng ta đó, nếu như cha chồng của con còn sống thì không biết sẽ vui đến mức nào, ông ấy chỉ thích các cô nương khí thế hừng hực, dám làm dám chịu, Kinh Nhi cũng học theo tính của ông ấy đó.”
Nhắc tới Tạ Kinh, sắc mặt bà cụ nhạt đi, đau lòng nói: “Cũng không biết con bé đó sao rồi? Biệt viện mát mẻ, để nó dưỡng thương thêm một thời gian rồi về.” Thẩm Dao thấy bà nghẹn ngào thì vội vàng khuyên nhủ, buổi tối đó nàng ở lại chỗ của lão thái thái dùng bữa.
Về phòng, sau khi tắm rửa thay quần áo, nàng bắt đầu cắt may vải vóc.
Tạ Khâm về phủ vào đầu giờ Hợi, đứng ở dưới hành lang, nhìn qua cửa sổ có rèm có thể thấy được Thẩm Dao và Bích Vân đang bận rộn.
Chẳng lẽ đang may đồ cho chàng?
Nghĩ đến lúc ở hành cung Thẩm Dao cầu chàng, nàng đã hứa sẽ tự mình xuống bếp, may đồ cho chàng các thứ, chàng bèn tin vào suy đoán của mình.
Sợ ép nàng quá, đêm nay chàng không ngủ ở Cố Ngâm Đường.
Hoàng đế và sứ đoàn về thành vào ngày mười sáu tháng Sáu, Tạ Khâm đàm phán ba ngày liên tục không hồi phủ, Thẩm Dao yên tâm làm mấy bộ đồ cho Lưu Đoan, định đợi Tạ Khâm về sẽ xin chàng giúp đỡ đưa tin tức, nàng muốn gặp mặt Lưu Đoan trước khi rời đi.
Cuối cùng cũng đợi được Tạ Khâm vào chạng vạng tối ngày hai mươi tháng Sáu.
Dưới ánh đèn, nét mặt Tạ Khâm hơi khác với trước kia, đến gần thì hình như còn ngửi thấy mùi rượu.
“Hầu gia uống rượu à?”
Tạ Khâm hơi thu nét mặt lại, thậm chí còn mang theo sự áy náy: “Hôm nay kết thúc đàm phán, sứ thần Mông Ngột và Nữ Chân đều mời một chén, ta không từ chối được nên đã uống hai chén rồi về.” Lại sợ khiến Thẩm Dao bị ngạt: “Ta đi tắm trước rồi nói chuyện với nàng sau.”
Nói xong thì vén rèm đi về phía phòng tắm.
Tạ Khâm rất ít khi tắm ở Cố Ngâm Đường, lúc này bỗng dưng muốn tắm ở đây, Thẩm Dao cứ cảm thấy là lạ.
Đây dù sao cũng là viện của chàng, nàng không tiện đuổi người ta đi nên dặn dò Lê ma ma: “Bà đến thư phòng lấy đồ của gia đến đây đi.”
Lê ma ma sửng sốt: “Không phải hai ngày nay người làm quần áo mới cho gia sao?” Lúc đó bà không nhìn kỹ kích thước, chỉ nhìn ra được là đồ của đàn ông, vậy thì chắc chắn là của Tạ Khâm.
Thẩm Dao lúng túng nói: “Cái đó là làm cho huynh đệ trong nhà, bà mau đi lấy đi.”
Lúc này Lê ma ma mới nhớ ra Thẩm gia có một em trai, chẳng lẽ là làm cho Thẩm thiếu gia, chốc lát sau bà đi đến thư phòng lấy quần áo đến, định để Thẩm Dao đưa vào, kết quả là Thẩm Dao trốn vào phòng trong, Lê ma ma đành phải tự mình đi vào phòng tắm.
Không bao lâu sau Tạ Khâm tắm rửa sạch sẽ đi ra, chàng mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt bình thường, có thêm chút vẻ thanh nhàn so với thường ngày, chàng bình thản ngồi vào chiếc ghế bành bên bức bình phong uống trà, Thẩm Dao ngồi trên giường La Hán, chân không đeo tất đi giày, trắng trẻo lắc lư dưới giường.
Ánh mắt Tạ Khâm vô tình liếc thấy trên giường La Hán đặt một bao đồ, nét mặt hơi chăm chú:
“Đây là gì vậy?”
Thẩm Dao giải thích: “Đúng rồi, đang muốn xin ngài giúp đỡ một việc, Lưu nhị ca vừa tới Kinh thành, không nơi nương tựa, ta chuẩn bị mấy bộ đồ, muốn đưa cho huynh ấy, có thể xin Hầu gia giúp ta đưa tin được không, ta muốn gặp huynh ấy.”
Tạ Khâm đặt chén trà xuống, sắc mặt thoáng xanh, cho nên y phục mà chàng đã chờ năm ngày lại là được làm cho người ngoài.
Thẩm Dao thấy Tạ Khâm nhìn chằm chằm vào bao đồ không nhúc nhích, thật lâu không trả lời, nàng nhỏ giọng gọi:
“Hầu gia?”
Tạ Khâm chậm rãi lấy lại tinh thần, trong lòng đau buồn.
Cũng đúng, chàng và nàng chỉ là phu thê được mấy tháng, đâu có bằng tình cảm thanh mai trúc mã mười năm với Lưu Đoan.
Tạ Khâm xoa ấn đường, ép mình ổn định tâm trạng:
“Được.”
Thẩm Dao yên tâm, lại hỏi: “Hầu gia, khi nào thì bệ hạ ban thánh chỉ?”
Đợi mấy ngày rồi mà ý chỉ của Hoàng đế chưa tới, Thẩm Dao hơi lo lắng.
Tạ Khâm ngước mắt, nhìn đôi mắt long lanh như sao lại vô cùng xinh đẹp đó, sắc mặt chàng vẫn dịu lại:
“Mấy ngày nay bận đàm phán, chuyện ban thưởng hơi chậm trễ, chắc là trong hai ngày tới đây thôi. Ý của bệ hạ là để ta thay nàng chọn một chỗ trong số thôn trang hoàng thất, nàng có đặc biệt thích chỗ nào không?”
Sau đó lại trầm ngâm nói: “Thông Châu gần biển, phong cảnh hợp lòng người, lại thích hợp trồng trọt, gần Kinh thành, nàng rảnh thì cũng có thể ở đó.”
Thẩm Dao chống hai tay lên giường La Hán, cười lắc đầu:
“Ý của ta là, ta lấy thôn trang này ra đổi chút bạc với ngài, đợi ta rời khỏi Kinh thành thì sẽ đi sắp xếp xử lý thôn trang.”
Trái tim Tạ Khâm trĩu xuống mà không hề có điềm báo trước, cả người đều như phủ lên một tầng khói xanh, khiến người ta không rét mà run.
Bích Vân đang ở trong phòng hầu hạ trà nước thấy vậy, vô thức trốn đến bên cạnh Thẩm Dao.
Thẩm Dao còn chưa kịp bảo vệ nàng ấy thì đã nghe thấy Tạ Khâm phun ra hai chữ lạnh như băng:
“Ra ngoài.”
Bích Vân không dám, dáng vẻ này của Tạ Khâm quá đáng sợ, nàng ấy không dám để Thẩm Dao ở lại một mình, trong lòng Thẩm Dao hơi sợ hãi, lại lo lắng Tạ Khâm nổi giận với Bích Vân, nàng ra hiệu cho Bích Vân ra ngoài.
Bích Vân cắn răng, lại lần nữa ngập ngừng.
Tạ Khâm tức giận không có chỗ trút, đứng dậy, chàng vốn đã cao lớn, vừa đứng dậy như vậy, áp lực như núi đè kéo tới.
Thẩm Dao quyết tâm, đẩy Bích Vân ra ngoài tấm rèm châu, sau đó đứng thẳng người, hắng giọng nói:
“Tạ đại nhân, Thái tử bị thương nặng, không rảnh nhìn ta chằm chằm nữa, đang là thời cơ tốt nhất, ngài giúp ta tạo ra cảnh giả bệnh nặng, hoặc là nói ta tập cưỡi ngựa không cẩn thận bị té, thật sự không được thì nói bị người ta ám hại cũng được, tóm lại là tìm một cái cớ hợp lý, nhân lúc này đưa ta rời đi…”
Nàng lắp bắp nói xong những lời này, lại phát hiện ra đôi mắt Tạ Khâm như hồ sâu, khí lạnh trong đó như muốn xông ra, nàng lùi về sau hai bước theo bản năng, va phải giường bạt bộ.
Tạ Khâm đi đến hai bước, ép đến trước mắt, Thẩm Dao cứng đờ người, sờ ra sau, níu chặt lấy thành giường bạt bộ, giọng nói cũng run rẩy:
“Tạ Khâm, có phải ngài uống say rồi không?”
Đôi mắt chàng hơi đỏ, khác rất rõ với vẻ bình tĩnh thường ngày, Thẩm Dao sợ hãi.
Tạ Khâm cũng biết chắc chắn sắc mặt mình vô cùng kém, nhưng chàng thật sự không kiềm chế được, nghe thấy nàng nói lời như vậy, cảm giác hung ác từ trong xương cốt trào lên:
“Bây giờ đã muốn đi rồi à?”
“Phải…” Thẩm Dao gật đầu như giã tỏi, bởi vì căng thẳng mà ngực phập phồng dữ dội ngay cả ánh sáng trong mắt cũng chập chờn, trong lúc không hay không biết đã quyến rũ người ta.
Màu đỏ tươi trong mắt Tạ Khâm lan tràn, chàng đè hai vai nàng đẩy mạnh.
Màn trướng sau lưng bay phần phật, ánh nến cũng bị làm cho tối đi.