Tia chớp xẹt qua như một lưỡi đao phát sáng nơi chân trời âm u, mưa to xối xả như trút nước.
Xung quanh đều là tiếng vang ào ào, khiến cho phòng khách yên tĩnh đến lạ thường.
Màn mưa đổ xuống khắp nơi từ giếng trời, tụ lại trong ao, cá chép vàng óng khuấy động bọt nước, nhao nhao trốn dưới lá sen.
Tạ Khâm được mời vào trong phòng, Bích Vân bưng một chén canh gừng tới cho chàng, Tạ Khâm cầm trong tay uống hai ngụm, sắc mặt trắng bệch không hề có chút sức sống nào.
Chính giữa phòng bày một chiếc bàn dài, Tạ Khâm ngồi ở phía Tây, Thẩm Dao và Lâm Dự ngồi ở phía Đông, ánh mắt Lâm Dự nhìn Tạ Khâm chăm chú, rõ ràng là không có cách nào tưởng tượng được sự thật bức tường vây bị Tạ Khâm đập ra một lỗ hổng.
Việc đã đến nước này rồi thì không còn gì giấu giếm nữa.
Thẩm Dao đứng dậy hành lễ với Lâm Dự, bất đắc dĩ nói:
“Lâm đại ca, có một chuyện mà ta đã giấu huynh.”
Lâm Dự ngước mắt nhìn về phía Thẩm Dao, trong mắt ánh lên một tia sáng.
Thẩm Dao cụp mắt nói: “Lúc trước ta kể với huynh là trượng phu của ta đã qua đời ở biên quan, đó là lời nói dối, người đó chưa chết, người đó vẫn còn sống mà quay về.”
Lâm Dự chấn động, sau đó chuyển ánh mắt về phía Tạ Khâm.
Thẩm Dao nhắm mắt lại, lại nói: “Trước khi ngài ấy xuất chinh đã hòa ly với ta, cho dù ngài ấy quay về, ta và ngài ấy cũng không còn liên quan gì nữa, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta thành hôn.”
Lâm Dự khó khăn làm rõ mạch suy nghĩ, cho nên người thê tử mà Tạ Khâm bỏ rơi chính là Thẩm Dao, bây giờ chàng quay về rồi, muốn nối lại tiền duyên, nhưng Thẩm Dao đã đính ước với hắn, Lâm Dự uống một ngụm trà cố gắng ổn định tâm tình, dù thế nào thì trong chuyện này, Thẩm Dao không hề sai, chết rồi cũng được, còn sống cũng được, đều là chuyện quá khứ rồi, Lâm Dự ổn định tinh thần, nhìn về phía Tạ Khâm, lúc này ánh mắt đã mất đi sự kính sợ và ngưỡng mộ:
“Tạ lục gia, nếu đã hòa ly rồi thì đừng dây dưa không rõ nữa, nếu như mong nàng ấy sống tốt thì nên chúc phúc cho bọn ta, không thể làm nàng ấy tổn thương nữa.”
“Ta và Dao Dao đã nâng đỡ lẫn nhau ba năm, không thể bị lay động dễ dàng được, không phải ngài nói một câu ngài về rồi thì ta sẽ nhường, kính xin ngài thành toàn.” Giọng điệu của Lâm Dự vô cùng khách sáo, ý tứ lại rất kiên định.
Thẩm Dao rất hài lòng, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tạ Khâm.
Tạ Khâm cầm chén trà, ánh mắt cũng không nhìn Thẩm Dao nữa mà là chậm rãi cùng Lâm Dự nhìn nhau, hai mắt chàng đột nhiên trở nên rất sâu thẳm, không còn vẻ ngượng ngùng và xấu hổ vừa rồi:
“Vậy sao? Thật sự không thể bị lay động dễ dàng à?”
Giọng điệu chàng lạnh như băng, so với cơn mưa đầu hạ thì còn lạnh hơn.
Lâm Dự nhìn chàng mà không nói lời nào, hắn thấy, Tạ Khâm đang ngoan cố chống cự.
Tạ Khâm bỗng dưng cười lên, có một loại đẹp đẽ kỳ lạ gần như là ma quái, chàng chậm rãi duỗi người ra sau, đổi sang tư thế thoải mái:
“Nếu đã thật sự coi trọng nàng thì vì sao không mời trưởng bối nói chuyện, không có lệnh của cha mẹ, không có lời của mai mối, chẳng qua là hai người tự định chung thân thôi, có lẽ hai người bằng lòng, nhưng ngươi có cho nàng đủ thể diện không?”
Ngón tay Lâm Dự hơi run lên, ấn đường hơi nhíu lại: “Ta thừa nhận ta có vài chỗ có lỗi với Dao Dao, có điều trước đó ta đã nói rõ với nàng, nàng bằng lòng cùng lên một thuyền với ta, Tạ lục gia, phu thê với nhau thì sẽ đồng cam cộng khổ, ta với ngài khác nhau, nếu như thật sự có chuyện gì, ta sẵn lòng cùng nàng đối mặt.”
Tạ Khâm lại cười: “Muốn nàng cùng ngươi gánh vác, hay là bản lĩnh không đủ, không xử lý được những chuyện trong nhà kia, không thể không khiến nàng tủi thân?”
Lâm Dự nhíu mày sâu hơn, không lên tiếng ngay.
Đương nhiên là Thẩm Dao nhìn ra được mục đích của Tạ Khâm, chàng muốn ép cho Lâm Dự suy sụp, nàng tiếp lời, lời nói thành khẩn:
“Tạ Khâm, không phải tất cả mọi người đều giống như ngài, mọi chuyện đều suôn sẻ, tất cả đều dựa vào mong muốn của ngài, bọn ta chỉ là người bình thường, mỗi một gia đình đều có chuyện khó giải quyết, chuyện trong gia tộc của huynh ấy đúng là có chút rườm rà, nhưng ta và Triển Nhi sống nương tựa lẫn nhau, gia đình khó khăn cũng là một thiệt thòi, người bình thường bọn ta, thành thân chính là cùng đạt thành tựu cùng giúp đỡ nhau, nào có chuyện gì thập toàn thập mỹ?”
“So với ngài trong lòng chứa đại nghiệp quốc gia, ta càng muốn tìm một chàng rể bình thường, ở nhà sống qua ngày.”
Tạ Khâm hoàn toàn không dám nhìn Thẩm Dao, trước mặt nàng, chàng chính là một mặt kính dễ vỡ, chỉ cần nàng cho một đòn là chàng sẽ tan tành.
Chàng tập trung sức lực công kích vào điểm yếu, tiếp tục nheo mắt nhìn Lâm Dự hỏi: “Biểu muội đó của ngươi lại là chuyện gì vậy? Ngươi thật lòng thật dạ cưới Thẩm Dao sao?”
Lâm Dự nheo mắt, trong lồng ngực trào lên sự tức giận.
“Ngài điều tra ta?”
Thẩm Dao cười khổ, Lâm Dự hoàn toàn không biết địa vị của Tạ Khâm, điều tra hắn quả thật đã cho hắn mặt mũi rồi, Tạ Khâm không nổi điên giết chết Lâm Dự, hoặc là nghĩ cách khác ép Lâm Dự rời đi đã là chàng có lương tâm tốt rồi.
Thẩm Dao thở dài, kéo góc áo Lâm Dự: “Huynh về đi, để ta nói chuyện với ngài ấy.”
Ánh mắt Tạ Khâm rơi trên ngón tay thon dài của Thẩm Dao, cảm giác ghen ghét khó mà ngăn chặn vọt lên đầu, khí chất tàn bạo trong mắt chàng lan tràn, chàng cắt ngang hai người:
“Lâm công tử, trong lòng ngươi có người khác, chứa một người chết không thể nào vượt qua được, chuyện này không công bằng với Thẩm Dao, hôn sự này không phải là kết quả mà Thẩm Dao nên có, ngươi không cho nàng hạnh phúc được, buông tay đi.”
Lâm Dự tức giận đến mức vịn bàn đứng dậy, khuôn mặt luôn dịu dàng hiện đầy vẻ tức giận: “Tạ lục gia, biểu muội ta đã qua đời gần tám năm rồi, muội ấy không thể ảnh hưởng đến tình cảm của ta với Dao Dao được.”
Thẩm Dao thấy Lâm Dự thất thố, nàng tức giận trực tiếp mắng Tạ Khâm:
“Tạ Khâm, ngài đủ rồi đấy, chuyện giữa bọn ta không đến lượt ngài xen vào.”
“Cho dù không có tình cảm nhưng tìm được người thích hợp, sau khi cưới cũng có thể bồi dưỡng ra tình cảm…”
“Nàng có tin không?” Tạ Khâm đột nhiên cười lạnh hỏi, ánh mắt tập trung nhìn Thẩm Dao.
Thẩm Dao ngẩn người.
Tạ Khâm thấy nàng do dự, thừa thắng xông lên: “Tứ Tứ, đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một lựa chọn thích hợp, không có hắn thì nàng vẫn có thể sống tốt, vì sao ba năm trước gặp hắn không gả cho hắn ngay, bởi vì nàng biết rõ Lâm gia không phải là kết quả tốt của nàng, sở dĩ nàng đồng ý, đơn giản là vì nửa năm trước nàng ra khỏi thành đến thư viện Tung Sơn thăm Triển Nhi, hắn đã cứu nàng.”
“Về phần hắn.” Ánh mắt Tạ Khâm sắc bén chuyển sang Lâm Dự, mang theo vẻ lạnh lùng thấy rõ: “Hắn muốn cưới nàng, thứ nhất là thèm muốn sắc đẹp của nàng, thứ hai là tán thưởng cách làm người của nàng, thứ ba là hắn cũng coi trọng tư chất của Triển Nhi, ngóng trông Triển Nhi đỗ đạt cao, sau này có người trong triều, hắn có thể buôn bán vận chuyển thuận lợi, mượn thế của tỷ đệ nàng, nắm giữ gia nghiệp của Lâm gia trong tay, ngồi vững vị trí gia chủ Lâm gia.”
Một mối hôn sự tốt đẹp bị Tạ Khâm vạch ra sự thật đẫm máu.
Sắc mặt Thẩm Dao trở nên cứng đờ.
Thẩm Dao ngây ngốc trong chốc lát, sau đó mỉa mai cười lên:
“Đúng thì sao? Tạ đại nhân, việc này không phải chính là thực tế trong nhân gian sao? Ngài đi hỏi xem có nhà nào thành thân gả con gái đi mà không suy xét lẫn nhau, huynh ấy có ưu điểm mà ta nhìn trúng, ta có chỗ mà huynh ấy cần thì mối hôn nhân này mới có thể dài lâu, vững chắc, không phải sao?”
“Chứ không phải như hôn sự của chúng ta lúc trước, ta chỉ dựa vào một tờ hôn ước để cưỡng cầu ngài, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết cục là bị ngài hòa ly, nếu như gia tộc ta có lợi ích vững chắc, nếu như ta là con gái thế gia Kinh thành thì ngài còn có thể làm như thế sao?”
Khí thế toàn thân Tạ Khâm bị Thẩm Dao đập nát, môi chàng run rẩy, trong lòng tựa như có sự cay đắng trào lên, cảm giác không thể nói ra được, chàng ngước mắt nhìn Thẩm Dao, lẩm bẩm nói:
“Tứ Tứ, chính vì nàng không phải con gái thế gia, ta mới muốn cho nàng tự do, không hy vọng nàng bị ta làm liên lụy, dự tính ban đầu của ta là vậy, nàng không thể vì vậy mà công kích ta, nói ta phụ lòng nàng được, ta thừa nhận ta đã làm sai trước, nhưng từ khi cưới nàng, ta không có ý định muốn người phụ nữ thứ hai, điều này cả đời sẽ không thay đổi.”
Khuôn mặt Thẩm Dao cong lên: “Giữ những lời này lại nói với người khác đi. Tạ đại nhân, không còn sớm nữa, ngài nên về rồi.”
Tạ Khâm thất bại thì Lâm Dự cũng đừng hòng có kết cục tốt.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Tạ Khâm hiểu rõ Thẩm Dao không thể bị công phá như thế, nhưng trước khi đánh hạ Thẩm Dao, chàng phải ném củ khoai bỏng tay Lâm Dự này đi, chàng lạnh lùng nheo mắt nhìn Lâm Dự nói:
“Lâm công tử, mượn một bước nói chuyện.”
Thẩm Dao biến sắc: “Tạ Khâm, ngài làm gì vậy?”
Tạ Khâm không để ý đến nàng, mà là đứng dậy trước một bước, đi dọc theo hành lang bên phải ra khỏi cửa.
Lâm Dự chống hai tay trên bàn dài, ánh mắt nhìn theo Tạ Khâm, Thẩm Dao cuống lên, kéo cánh tay Lâm Dự:
“Lâm đại ca, chuyện của ngài ấy ta sẽ xử lý, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý tốt.”
Lâm Dự lắc đầu bật cười, vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Dao, ra hiệu cho nàng buông tay: “Chuyện của đàn ông thì nên để bọn ta tự xử lý.”
Lâm Dự đi theo sau Tạ Khâm ra ngoài.
Thẩm Dao tức giận đến mức đầu óc phình lên, nàng đỡ trán giậm chân, Bích Vân đi qua kéo nàng lại:
“Cô nương, người cứ để bọn họ tự giày vò nhau đi, người và Lâm công tử vẫn chưa thành thân, Tạ đại nhân muốn theo đuổi người thì Lâm công tử cũng không cản được, thay vì trốn tránh thì chi bằng cứ thẳng thắn giải quyết.”
Thẩm Dao đau đầu: “Em không hiểu.”
Lâm Dự hoàn toàn không phải là đối thủ của Tạ Khâm.
Ngoài cửa, mưa to như trút nước.
Tạ Khâm và Lâm Dự đứng song song dưới hành lang nhìn màn mưa phía trước.
Sắc mặt của hai người cũng khôi phục lại như ban đầu, một dịu dàng như ngọc, một chín chắn như xưa.
Đứng một lúc, Tạ Khâm xoay người lại, xúc động hành lễ với Lâm Dự trước:
“Lâm công tử, Tạ mỗ đắc tội rồi.” Chàng ngẩng mặt lên, nói một cách ấm áp:
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Tạ mỗ đã nghe ngóng một phen, biết được thuyền vận chuyển dưới trướng Lâm công tử xảy ra sự cố, hai chiếc thuyền hàng vào Kinh thành bị thủy quan giữ lại, có phải thế không?”
Lần này Lâm Dự không duy trì sự lạnh nhạt được nữa, hắn gần như nói thất thanh: “Rốt cuộc ngài là ai?” Lại tra xét rõ ràng chuyện của hắn dễ dàng như vậy.
Tạ Khâm đứng chắp tay: “Ta còn nói cho ngươi biết, hai chiếc thuyền ở Kinh thành này là chuyện nhỏ, thuyền muối của các ngươi vận chuyển từ Hoài Nam đến Tứ Xuyên Tây Tạng mới thật sự là chuyện lớn.”
Lâm Dự chợt lùi lại hai bước, khuôn mặt thoáng cái trắng bệch.
Mấy năm nay Lâm gia âm thầm liên kết với trong triều, bí mật lấy muối ở Hoài Nam bán cho Ô Tư Tạng [1] ở phía Tây Ích Châu, từ đó kiếm được lợi nhuận kếch xù, lợi nhuận bán muối gần như được chia cho nhà buôn và một vài gia tộc lớn ở địa phương. Nhưng sau khi chiến sự kết thúc, trọng tâm triều chính chuyển từ biên quan sang đối nội, trong đó lại nhấn mạnh điều tra muối, thái giám phụ trách ban đầu bị cách chức, một Chuyển vận sứ và thái giám đóng quân mới được phái đến, con đường trước đó bị phá hỏng, dẫn đến thuyền hàng của Lâm gia nhiều lần gặp khó khăn.
[1] Ô Tư Tạng (乌斯藏): Ü-Tsang, hay Tsang-Ü, là một trong tỉnh truyền thống của Tây Tạng, hai tỉnh kia là Amdo và Kham. Về mặt địa lý, Ü-Tsang nằm ở phía Tây và Trung Bộ của vùng văn hóa Tây Tạng, gồm lưu vực sông Tsang-po, các khu vực xung quanh và vùng kéo dài của núi Kailash, và cao nguyên Chang Tang về phía Bắc.
Lần này Lâm Dự nhìn Tạ Khâm không chỉ còn vẻ tức giận nữa, nhiều hơn hết là e ngại.
Chàng giống như một tấm lưới trời, thái độ hòa nhã nhưng không bỏ sót điều gì, trong nháy mắt đã có thể quyết định sống chết của người ta.
Không, chỉ cần Tạ Khâm báo lên việc này, toàn bộ Lâm gia chắc chắn phải chết.
Lồng ngực Lâm Dự phập phồng kịch liệt, suýt nữa không duy trì được sự bình tĩnh.
Tạ Khâm liếc mắt đã nhìn thấu sự sợ hãi của hắn, nhạt giọng nói: “Lâm công tử, trước khi Tạ mỗ đến đã thay Lâm công tử dọn dẹp dấu vết rồi, Lâm gia không phải lo nữa.”
Lâm Dự ngẩng phắt đầu, hai mắt kinh hãi, không thể tin được mà lẩm bẩm: “Ngài… làm sao có thể?”
Chuyện lớn như vậy, chàng lại nói dọn dẹp là dọn dẹp?
Rốt cuộc người đàn ông này là thần thánh phương nào.
Nếu như Tạ Khâm làm tất cả việc này là để đổi lấy việc hắn từ bỏ Thẩm Dao thì Lâm Dự không làm, đây không phải là chuyện mà một người đàn ông có trách nhiệm làm ra.
Sắc mặt Lâm Dự xanh đỏ đan xen, hắn chống hai tay lên cột trụ hành lang, quật cường không nói lời nào.
Tạ Khâm không tự cao tự đại, vẫn duy trì tư thái khom người, trên khuôn mặt chàng chứa vẻ thành khẩn: “Ta làm những thứ này, là vì cảm ơn ngươi khi đó đã cứu giúp Tứ Tứ, việc này Tạ Khâm ghi tạc trong lòng, cả đời không quên.”
Lâm Dự nhếch nhác quay mặt đi chỗ khác: “Ta cứu nàng là chuyện của bọn ta, không liên quan đến Tạ đại nhân.”
“Nếu Tạ đại nhân dùng cách cứu viện Lâm gia để đổi lấy việc ta hủy hôn, Lâm Dự ta sẽ không chấp nhận.”
Tạ Khâm cũng không buồn bực, thẳng người lên cười nói: “Lâm công tử, việc đã đến nước này, ngươi cũng không thể tránh né được, ta đã quay về rồi thì sẽ không thể nào ngồi yên.”
Lâm Dự hoàn toàn không là gì trong mắt chàng, chàng có một trăm cách để đuổi Lâm Dự đi, nhưng chàng không làm, làm vậy thì Thẩm Dao sẽ chỉ hận chàng thôi, chàng muốn khiến Lâm Dự tự rời đi.
“Lâm Dự, ngươi thích nàng, ta cũng thích nàng, từ nay về sau, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Chàng nói xong lời này thì xoay người bước vào trong mưa gió, vòng qua con hổ đá về nhà ở bên cạnh.
Bình Lăng thấy thế thì vội vàng cầm ô giấy dầu đến che mưa cho Tạ Khâm, đón chàng vào cửa.
Ánh mắt Lâm Dự nhìn hành lang trống trơn ở sát vách, thật lâu không lên tiếng.
Tạ Khâm vào trong phòng tắm rửa, thay sang quần áo sạch sẽ rồi đi ra, Bình Lăng đã sai người bày bữa tối ở phòng phụ, Tạ Khâm nhìn đồ ăn ngon rực rỡ muôn màu, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Chàng đã suy nghĩ rõ ràng rồi.
Bất kể Thẩm Dao đi đâu, bất kể Thẩm Dao có chấp nhận chàng hay không, chàng cũng sẽ không rời không bỏ.
Sau khi đi bước này, trái tim chàng sáng tỏ thông suốt, sự tê liệt ban đầu không còn nữa, chỉ còn lại nỗi mong chờ tràn đầy.
Vừa nghĩ đến cả đời này đều không cần rời xa Thẩm Dao, Tạ Khâm cảm thấy thoải mái, chàng vô cùng vui vẻ nâng bát đũa lên, ăn liên tục mấy chén cơm.
Tạ Thanh Chấp chàng một khi đã quyết định thì không ai ngăn được.
Lâm Dự không thể làm tổn hại đến chàng.
Sau lưng Lâm Dự còn có toàn bộ Lâm gia, không thể nào mặc kệ được.
Chàng thì khác, quyết định mọi việc trong triều, không ai cản tay chàng, nếu như chàng thực hành cải cách thì chỉ cần dặn dò, tự có đám người thay chàng làm việc, mong muốn duy nhất trên đời này của chàng chính là Thẩm Dao, chỉ có một người thôi.
Chàng muốn nàng.
*
Đương nhiên Thẩm Dao đã nghe rõ đoạn đối thoại của hai người.
Nàng cũng không biết Lâm gia xảy ra chuyện lớn như thế, không ngờ trong một đêm đã được Tạ Khâm giải quyết, nếu như Tạ Khâm đối phó Lâm Dự, nghĩ trăm phương ngàn kế ngáng chân Lâm Dự, nàng và Lâm Dự đều sẽ không cam lòng, nhưng bây giờ người ta không rên một tiếng mà giải quyết sự việc.
Kể từ đó, Lâm Dự trái lại càng dễ dao động.
Thẩm Dao giận mà không có chỗ trút.
“Tạ Thanh Chấp này, thấy cô nương sắp thành thân rồi, ngài ấy cứ phải chen một chân vào!”
Bích Vân lại ở bên cạnh cười: “Quá tốt, cứ để hai người họ giày vò nhau, là xấu hay tốt tự nhiên sẽ rõ, nô tỳ cũng thấy Lâm gia nhiều chuyện, không phải là mối hôn sự tốt, đúng lúc dùng việc này để xem tâm tính của Lâm công tử, nếu như hắn có thể kiên định không thay đổi, không phải người thì không cưới, Tạ đại nhân cũng xem như đã giúp người rèn luyện sự kiên định.”
Thẩm Dao tức giận đến bật cười, ngồi trên giường đá Bích Vân mấy cái thật mạnh: “Con nhóc nhà em chỉ toàn học cái hư, ta và Lâm đại ca đã đính ước thì không thể sửa đổi nữa, hôn ước là cam kết, há có thể nói bỏ là bỏ, dù thế nào thì ta cũng sẽ không để mặc Tạ Thanh Chấp làm ẩu đâu.”
Bích Vân ôm sọt kim khâu né tránh sang một bên:
“Bây giờ không phải là chuyện người có thay đổi hay không, phải xem Lâm công tử có chống đỡ được thế tấn công của Tạ đại nhân hay không, nếu như Lâm công tử chủ động lùi bước, người còn có thể quấn lấy hắn đòi gả hay sao?”
Thẩm Dao thở dài một hơi.
Căn nguyên nằm trên người Tạ Khâm, nàng phải nghĩ cách ép mối tai họa này rời đi.
Lâm Dự trằn trọc cả đêm, một mặt biết được chuyện thuyền vận chuyển đã được giải quyết, tảng đá đè ép trên người đã được tháo gỡ, một mặt lại bị Tạ Khâm làm cho vô cùng căm tức, nhìn dáng vẻ chàng không cần tốn sức đã cứu được gia tộc hắn, phải chăng cũng có nghĩa là một khi chàng cương quyết, Tạ Khâm cũng có thể búng ngón tay bóp chết hắn.
Loại cảm giác uất ức như bị người ta trói trong túi lưới không thể động đậy được quanh quẩn mãi trong lòng hắn.
Không phải Lâm Dự không cân nhắc đến, dù sao hắn cũng là một nam tử, bị Tạ Khâm ép cho rời đi như thế, cả đời này hắn cũng sẽ xem thường chính mình.
Hôm sau trời quang mây tạnh, Lâm Dự vội vàng khoác thêm áo ngoài rồi trực tiếp gõ cửa nhà Thẩm Dao, tự mình đến sân sau chồng lên từng viên gạch của bức tường bị Tạ Khâm đập vỡ, dù sao hắn cũng đã ở vùng này mấy năm, cũng quen biết thợ, nhanh chóng gọi hai người thợ đến xây lại bức tường một cách chặt chẽ vững vàng.
Thẩm Dao rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Dự, nếu như người đàn ông này nhanh chóng khuất phục như vậy thì thật uổng công ba năm quen biết.
Sáng sớm, Tạ Khâm thay một bộ áo rộng rãi trắng tinh đứng trong đình lặng lẽ nhìn, chàng đứng đó một lúc lâu rồi xoay người thay triều phục quay về hoàng cung.
Cả ngày hôm đó Lâm Dự giúp đỡ Thẩm Dao thủ trong cửa hàng, hai người vô cùng ăn ý không nói đến chuyện ngày hôm qua, cứ trôi qua một ngày, đến ngày thứ ba, khu làm việc trong thành đưa thông tin cho hắn bảo hắn qua đó, Lâm Dự tận mắt nhìn thấy quan viên mấy ngày trước bỏ mặc hắn, hôm nay lại khách sáo đưa cho hắn hướng dẫn qua cửa tàu thuyền, Lâm Dự cầm lấy tờ hướng dẫn kia, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đi xã giao với quan viên của khu làm việc trong thành xong, đi một chuyến đến thủy quan gọi các huynh đệ lên bờ uống rượu, vào lúc chạng vạng tối, khi ráng chiều đầy trời, hắn quay về hẻm Cửu Dương, kết quả liếc thấy có một đám người tụ lại trước cửa hàng của Thẩm Dao, hắn lập tức đẩy đám người ra chen lấn đi vào thì thấy một nam tử mập lùn mặc áo gấm, trong tay cầm một bức thư nhà đứng trước mặt mọi người, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Thẩm Dao:
“Lâm gia ta mặc dù không phải nhà quyền quý nhưng cũng là số một ở Hoàng Châu, đại ca của ta chính là con trai trưởng của phụ thân, tương lai phải thừa kế gia nghiệp.”
“Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, trong nhà đã định ra một mối hôn nhân cho huynh trưởng, huynh ấy lại tự tìm ở bên ngoài, phụ thân ta biết được thì đã ngã bệnh nằm trên giường.”
“Thẩm nương tử, ngươi tài mạo song toàn, chẳng lẽ muốn làm ngoại thất cho ca ca ta sao?”
“Trong thư cha mẹ ta đã nói rõ, tuyệt đối không đồng ý để một quả phụ làm con dâu trưởng của Lâm gia chúng ta.”
Bích Vân bị làm cho tức chết, nàng ấy lấy một chén nước nóng còn lại của lồng hấp hắt lên người nam tử kia:
“Nhà nghèo xuống dốc ở đâu ra, nương tử nhà ta không thèm đâu, còn nữa, nương tử nhà ta không phải quả phụ, nàng ấy…” Bích Vân muốn nói thẳng thì lại bị Thẩm Dao bịt miệng.
Đám người phần lớn là hàng xóm, bình thường qua lại thân thiết với Thẩm Dao, cũng đau lòng cho một nữ tử như nàng gầy dựng sự nghiệp không dễ, chỉ là trong mối hôn sự này chỉ có Lý trưởng mai mối, quả thật không thấy bóng dáng cha mẹ Lâm gia đâu, không phải không có ai thầm lên án, cũng có người từng hỏi Lâm Dự, Lâm Dự chỉ nói cha mẹ già nua, không thể tới Kinh, sau này sẽ bổ sung tiệc cưới của Hoàng Châu nên việc này cũng cho qua.
Nhưng hôm nay người nhà Lâm Dự đến, mang theo thư của trưởng bối, cho thấy không hài lòng về mối hôn sự này, chuyện này đối với Thẩm Dao là đả kích rất lớn.
Lâm Dự nghe vậy thì thẹn quá hóa giận, xông qua đấm cho em trai kế ngã nhào:
“Cái thứ hỗn hào, chuyện của ta từ khi nào lại đến lượt ngươi xen vào, cái gì mà định cho ta một mối hôn sự chứ, đó là cháu gái trong nhà mẫu thân ngươi, hận không thể trói ta lên thuyền của các ngươi, lúc mẫu thân ta còn sống, mẫu thân các ngươi đã lén lút với nhau, bây giờ thấy ta tìm được người như ý thì lại muốn đến phá hoại thanh danh của nàng ấy, đám người vô liêm sỉ các ngươi đều đáng chết!”
Lâm Dự vô cùng tức giận, vốn dĩ đã kìm nén lửa giận đầy bụng, bây giờ thì phát tiết hết lên người em trai kế, nam tử kia trong nháy mắt bị hắn đánh đến mức mặt mũi bầm dập, mọi người bèn vội vàng tiến lên tách Lâm Dự ra, Lâm nhị công tử đó bị đánh một trận, càng tức giận hơn, hắn ta lớn tiếng ồn ào, cảnh tượng như gà bay chó sủa.
Nếu nói đến người duy nhất bình tĩnh thì chính là Thẩm Dao.
Lâm Dự chặn lại trước mặt Thẩm Dao, cơ thể run rẩy, hắn dường như không thể tự kiềm chế được, nghiêng đầu sang chỗ khác, nở một nụ cười khổ chua xót với Thẩm Dao: “Xin lỗi Dao Dao, là ta không xử lý tốt việc nhà, khiến muội uất ức rồi, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Thẩm Dao không phải không biết chuyện của Lâm gia, nàng cũng không có ý định cùng Lâm Dự về Hoàng Châu sống, chỉ dự định về Hoàng Châu một chuyến, xem như là cho trọn thể diện, về phần Lâm gia thế nào thì nàng không hề để trong lòng, sau này nàng vẫn sẽ xây dựng gia đình ở Kinh thành, vì Triển Nhi sẽ đọc sách ở Kinh thành.
Nàng lại cười nói: “Đừng khổ sở, ta không sao.”
Vừa nói xong thì một bóng dáng thon dài đột ngột đứng trong đám người, có lẽ là cảm nhận được khí thế của người vừa tới bức người, mọi người không tự chủ được mà nhường ra một con đường.
Ánh mắt Tạ Khâm lạnh lùng nhìn nam tử còn đang nằm rạp gào khóc trên mặt đất, kêu la gì mà quả phụ khắc phu.
Lâm Dự nhìn thấy Tạ Khâm xuất hiện, sắc mặt lập tức xanh xám, hắn chỉ vào em trai kế, tức giận nói với Tạ Khâm:
“Chỉ vì ép ta rời đi mà ngài đưa một người như vậy tới để khiến Dao Dao khó coi sao? Ngài có chiêu gì thì cứ nhắm vào ta, đừng làm tổn thương Dao Dao!”
Tạ Khâm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không muốn giải thích với hắn, chàng thà đâm một nhát dao vào người mình chứ không thể nào làm Thẩm Dao tổn thương được, chàng ngước mắt nhìn nam tử kia, dặn dò thị vệ bên cạnh:
“Ném người này đến bãi tha ma ngoài thành cho chó ăn.”
Hai tên thị vệ tiến lên, một người đỡ hắn ta, người còn lại vỗ một cái vào gáy hắn ta, nam tử kia lập tức nhắm mắt ngất xỉu.
Đám người đột nhiên không rét mà run.
Trong hẻm Cửu Dương toàn là dân thường, mặc dù có vài tên lưu manh du côn đi qua nhưng cũng rất ít người dám công khai kêu đánh kêu giết, một người như vậy, dáng vẻ khôi ngô, cực kỳ tuấn tú, vừa xuất hiện là giết người, trong lòng mọi người lo sợ mà rối rít tránh đi mấy bước, lại thỉnh thoảng liếc mắt dò xét Thẩm Dao.
Lâm Dự cũng ngây dại, hắn cũng đoán được là Tạ Khâm có thủ đoạn, lại không biết chàng độc ác tàn nhẫn như thế, nói giết người là giết.
Nhưng đó là em trai kế của hắn, quay về làm sao giải thích với cha mẹ đây.
Lâm Dự cũng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Tạ Khâm nhìn thấu tâm tư hắn, nhạt giọng nói:
“Chuyện này ta tự có sắp xếp, không liên quan đến ngươi.”
Đoàn người quay về đến trước nhà Thẩm Dao, Lâm Dự có chút mất hồn mất vía, hai tay chống lên cột trụ hành lang, rõ ràng đã bị dọa không nhẹ.
Tạ Khâm chắp tay đứng sau lưng Thẩm Dao, mím môi không nói gì.
Ánh hoàng hôn kéo cái bóng của ba người ra rất dài, đan xen vào nhau.
Thẩm Dao muốn đi an ủi Lâm Dự nhưng lại không biết nên nói gì, vào lúc sự yên lặng kéo dài thì một giọng nói khàn khàn truyền đến từ đầu hẻm phía trước:
“Thẩm nương tử, lâu rồi nương tử không đến cửa hàng sách, ta còn tưởng nương tử xảy ra chuyện gì nên cố ý đến xem sao.”
Thẩm Dao ngoái nhìn, thì ra chính là ông chủ Lưu của cửa hàng sách, trong tay ông ôm một bao đồ, xem ra là sách vở chuẩn bị cho Thẩm Triển, đầu đội châu tử cân [2], cười hiền hòa đi đến.
[2] Châu tử cân (周子巾): Một loại mũ đội đầu của đàn ông thời xưa.
undefined
Đúng lúc này, Tạ Khâm cũng xoay người lại, ông chủ Lưu và chàng nhìn nhau.
Thoáng cái, khuỷu tay ông chủ Lưu run lên, bao đồ rơi xuống đất từ dưới nách, ông khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Tạ Khâm, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc:
“Đại đô đốc?”
Ông hoàn toàn không dám tin lại nhìn thấy Tạ Khâm ở đây.
Nghi ngờ mình bị hoa mắt, ông vô thức dụi mắt, một lần nữa nhìn chăm chú, không sai, khí chất trong trẻo lạnh lùng, tướng mạo xuất chúng, hàng mi dài nhàn nhạt đảo qua, mang theo chút cảm giác sắc bén xa cách, chính là Tạ Khâm mà ông nhìn thấy ở đường cái Chính Dương Môn hôm đó.
Ông quỳ phịch xuống hành đại lễ với Tạ Khâm, kích động đến mức nói năng lộn xộn:
“Học trò khấu kiến Đại đô đốc.”
Lâm Dự bỗng nhiên xoay người, ánh mắt mang theo vẻ gần như là sợ hãi nhìn bên sườn mặt của Tạ Khâm.
Trước đó không lâu hắn vừa từ biên cương Tây Bắc về Kinh, trên đoạn đường đó, thứ hắn nghe được nhiều nhất là truyền thuyết về Đại đô đốc, danh vọng của chàng trong dân gian cao đến mức nào, Lâm Dự tận mắt nhìn thấy, nơi nào cũng tôn thờ chàng như thần linh, mà Đại Tấn chỉ có một Đại đô đốc chinh chiến phía Bắc chính là Thủ phụ đương triều, Tạ… đúng, là Tạ Khâm.
Trước đó nghe thấy Thẩm Dao luôn miệng gọi thẳng tên, hắn không hề liên tưởng Tạ Khâm này với Tạ Khâm đó, lại nhìn phong thái uy thế của người này, làm việc tàn độc nhưng lại có vẻ nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, hóa ra là chàng.
Lâm Dự lảo đảo va vào cây cột phía sau, ánh sáng trong mắt gần như tắt hẳn.
Hắn chưa bao giờ muốn làm kẻ nhu nhược, hắn thậm chí còn dám chỉ vào mũi Tạ Khâm mà mắng, nhưng cũng không thể không sinh ra cảm giác vô lực như đang lấy trứng chọi đá.
Lấy tài sản tính mệnh và toàn bộ Lâm gia ra để chặn Tạ Khâm lại sao?
Lâm Dự hít vào một hơi khí lạnh thật sâu, thất hồn lạc phách quay về nhà mình.
Thẩm Dao mời ông chủ Lưu vào nhà, Tạ Khâm mặt dày ngồi bên cạnh, ông chủ Lưu thấy Tạ Khâm bị vứt bỏ ở trong góc mà như ngồi trên bàn chông, mấy lần muốn nhắc nhở Thẩm Dao ở đó còn có một người, Thẩm Dao lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lo tươi cười bàn bạc với ông về chuyện của Thẩm Triển.
“Nửa tháng nữa là nó về rồi, đúng rồi, khoa khảo được quyết định vào ngày nào, ông đã nghe ngóng cho ta chưa?”
Ông chủ Lưu liếc nhìn qua chính chủ phóng khoáng tự do ở trong góc, nhỏ giọng nói: “Mấy năm trước đều tổ chức vào đầu tháng Hai, năm nay bởi vì Đại đô đốc thắng lợi trở về mà đặc biệt hoãn lại, danh sách cũng nhiều lên gấp đôi, nghe nói là vào khoảng đầu tháng Năm, ý của ta là để Triển Nhi về sớm một chút, lại đến Quốc Tử Giám học nửa tháng thì vẫn còn kịp để thi.”
“Được, đợi lát nữa ta viết thư cho nó, để nó nhanh chóng về Kinh.”
Ông chủ Lưu gật đầu: “Nhanh đi viết đi, đúng lúc ngày mai có xe ngựa đến thư viện Tung Sơn, ta mang đi giúp nương tử.”
Thẩm Dao đáp một tiếng rồi vội vàng dặn dò Bích Vân chuẩn bị bút mực giấy nghiên.
Tạ Khâm ở bên này nhìn Thẩm Dao bận rộn, rất muốn nói cho nàng biết rằng chàng sai người đưa tin là được, trong triều ngày nào cũng có ngựa lui tới giữa Tung Sơn và Kinh thành, so với xe trạm dịch trong dân gian của ông chủ Lưu thì chắc chắn nhanh hơn, thấy Thẩm Dao xem chàng như người vô hình, cuối cùng chàng cũng không làm nàng không vui.
Thẩm Dao tiễn ông chủ Lưu đi, Tạ Khâm cũng biết điều quay về nhà ở sát vách, đêm nay trong lòng Thẩm Dao bất an, khi thức dậy thì mang đôi mắt đen thui như gấu mèo, Bích Vân cười: “Người đang lo lắng gì vậy?”
“Ta đang lo cho Lâm đại ca.”
Thẩm Dao không để ý tới việc dùng bữa sáng, dự định đi sang bên cạnh tìm Lâm Dự.
Vừa đứng dậy thì một bóng người bước vào cửa.
Chính là Lâm Dự.
Sắc mặt hắn rất tiều tuỵ, xem ra cả đêm không ngủ, trên môi hắn là nụ cười yếu ớt, hắn đi đến trước mặt Thẩm Dao.
“Dao Dao, ngồi đi, ta có lời muốn nói với muội.”
Thẩm Dao bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt chậm rãi hiện lên một tầng hơi nước, nàng đứng bất động: “Ta không muốn nghe.”
Lâm Dự lộ ra mấy phần bi thương đau xót, ngồi xuống đối diện bàn dài, hai tay đỡ trán, khổ sở nói không thành lời, lồng ngực lăn lộn hồi lâu, hắn mới chậm rãi nghiêm mặt nói:
“Hai chiếc thuyền hàng lớn nhất của nhà ta bị giữ lại ở Ích Châu, mặc dù Tạ đại nhân đã giúp ta giải quyết việc khó nhưng dù sao cũng phải do ta đi xử lý dấu vết, phụ thân ta vì vậy mà triền miên trên giường bệnh, cả tộc bất an, Dao Nhi, ta quả thật có lỗi với muội, đúng như lời ngài ấy nói, ta không thể xử lý tốt việc nhà, khiến muội hổ thẹn theo ta.”
Đôi mắt Thẩm Dao đen láy, không nói một lời.
Lâm Dự nhớ đến tư thái làm việc của Tạ Khâm, hắn lộ ra vẻ thất bại: “So với ngài ấy, ta vẫn kém quá nhiều, Dao Dao, đột nhiên ta không có lòng tin rằng có thể chăm sóc tốt cho muội cả đời…” Nước mắt Lâm Dự rơi như mưa: “Muội coi như ta hèn nhát, muội hận ta đi.”
Trượng phu cũ của nàng là Thủ phụ đương triều, Lâm Dự hắn chỉ là một thương nhân, làm sao xứng với nàng.
Trong ba năm Thẩm Dao không hề đồng ý với hắn, trong nửa năm này mới thả lỏng, chỉ là cảm động vì hắn đã cứu nàng thôi, trong lòng nàng thật sự ái mộ hắn sao, không hẳn vậy, Lâm Dự cũng không muốn bị Thẩm Dao thầm lấy ra so sánh với Tạ Khâm, hắn kém hơn, hắn chung quy cũng có lòng tự trọng của đàn ông, hy vọng trong mắt người phụ nữ, hắn là lớn nhất.
Lâm Dự rời khỏi, lại cố ý đến nhà Lý chính một chuyến, nói rõ chuyện mình và Thẩm Dao đã từ hôn, ôm hết sai lầm vào người mình, nào biết được Lý chính lại cười ha hả trả lời:
“Ngươi cũng đừng tự trách, bọn ta biết mà, hóa ra trượng phu của Thẩm nương tử chưa qua đời, hắn từ biên quan trở về rồi, vậy thì người ta vẫn là phu thê, dù sao cũng là quân nhân chinh chiến vì đất nước, ngươi nhượng bộ cũng là bình thường, ta thấy ba năm nay Thẩm nương tử cũng không chịu hứa hôn, nói không chừng trong lòng vẫn còn nhớ người đàn ông đó, ngươi tác thành cho bọn họ là đúng.”
Lâm Dự ngạc nhiên, đoán được Tạ Khâm ra tay vì danh dự của Thẩm Dao, xóa đi cái danh quả phụ của nàng.
Tin tức như vậy đương nhiên cũng truyền đến tai Thẩm Dao, nàng tức giận đến mức ăn không ngon, cả ngày hôm đó nàng không đến cửa hàng, nằm trong phòng ngủ một giấc, nhưng trong lòng vẫn khó mà yên tĩnh được, từ khi nhị công tử của Lâm gia xuất hiện, Thẩm Dao đã biết được mối hôn sự này không tiến hành được nữa, mặc dù biết chuyện không liên quan đến Tạ Khâm nhưng trong lòng vẫn oán hận chàng vì đã chen một chân vào.
Ngủ trưa dậy, nàng đột nhiên nghĩ, vì sao nàng phải vì Tạ Khâm mà khổ sở chứ, nàng cứ như bình thường, nên làm gì thì làm, thế là lại giữ vững tinh thần đến cửa hàng bán đậu hũ cay, cửa hàng đậu hũ của Thẩm Dao buổi sáng bán đậu hũ non, buổi chiều bán đậu hũ cay, trong cửa hàng đã tuyển hai người làm, lúc nàng qua đó thì người đã đứng đầy, là thời điểm náo nhiệt nhất.
Bận rộn hai canh giờ rồi về nhà, ánh chiều tà le lói, khói bếp lượn lờ, chủ tớ Thẩm Dao cùng vào phòng bếp nấu ăn, vừa bước ra khỏi hành lang hậu viện thì lại thấy bức tường ở giữa đã bị san bằng.
Người đàn ông thân thể như ngọc đó thoải mái nhàn nhã bước đi, chỉ vào một bàn đầy món ngon trong đình:
“Tứ Tứ, đói bụng chưa, ta sai người chuẩn bị một bàn đồ ăn cho nàng rồi, chúng ta ăn lúc còn nóng đi.”
Thẩm Dao khiếp sợ nhìn sân nhà mình cứ như vậy mà bị Tạ Khâm nhập vào Tạ phủ rộng lớn đó, Tạ phủ cách đó một trượng có đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, mà bên phía nàng thì cứ như một sân bếp tồi tàn của Tạ phủ.
Nàng ép buộc chính mình không mắng chửi tại chỗ, không bị lay động mà vén tóc, xoay người đi ra ngoài:
“Không cần đâu, Lưu thẩm ở bên cạnh để lại cơm cho ta rồi, ta qua phủ thẩm ấy ăn.”