“Vậy sao? Vậy anh sẽ chủ động vì cô ta, muốn tôi bỏ đứa bé sao?” Giang Vũ Phi theo dõi từng cử động của anh, từng bước ép hỏi.
Đối mặt với đôi mắt trong veo của cô, Nguyễn Thiên Lăng định cất lời nhưng chẳng thể nói ra hai từ “không phải.”
Đáp án đã rất rõ ràng.
Bản tính, đúng là sẽ không thay đổi.
Cho dù cô đã có kinh nghiệm chết thảm đầy đau khổ ở kiếp trước, kiếp này cũng không có cách nào nhẫn tâm tuyệt tình được. Chỉ có điều thay đổi duy nhât chính là cô không bao giờ yêu anh nữa, thề sống chết phải cho bản thân mình một cuộc đời tự do hạnh phúc.
Nhưng nếu bảo cô trả thù họ vì những đau khổ của kiếp trước, hãm hại họ thì cô lại không thể làm được.
Cô còn không thể thay đổi bản tính, huống chi là anh.
Anh chưa từng trải qua chuyện gì, không giống cô, gặp phải biến cố lớn như vậy nên mới phải thay đổi chính mình.
Nếu anh vẫn là anh của ban đầu, vậy thì tất nhiên trái tim anh chỉ giành cho Nhan Duyệt, sẽ suy nghĩ cho Nhan Duyệt.
Kiếp trước anh làm cho cô mất đi đứa con vì Nhan Duyệt, kiếp này anh cũng có thể để cô sinh đứa nhỏ vì Nhan Duyệt.
Nghĩ đến những chuyện này, Giang Vũ Phi bỗng cảm thấy bi thương.
Nguyễn Thiên Lăng, tôi đã thiếu nợ anh cái gì, tại sao cả hai kiếp sống anh đều làm tổn thương tôi đến tận cùng như vậy!
Trầm mặc một lúc, Nguyễn Thiên Lăng mới tức giận quát nhỏ: “Tôi có nói muốn cô bỏ đứa nhỏ vì cô ấy sao? Không phải tôi đã nói có thì sinh ư, tôi cũng không nói không cần đứa nhỏ này!”
Giang Vũ Phi không nhịn được lại cười lạnh: “Anh định để cho tôi sinh con ra, nhưng vấn đề là anh có yêu nó không?”
Đồng tử Nguyễn Thiên Lăng hơi co lại.
Sắc mặt anh trở nên tái mét, túm chặt tay Giang Vũ Phi, nghiến răng nghiến lợi quát nhỏ: “Cô nói đủ chưa! Rốt cuộc cô có mang thai hay không? Cô đừng đứng ở đây nói mấy chuyện vô căn cứ nữa đi.”
“Không phải vô căn cứ...” Giang Vũ Phi thấp giọng lẩm bẩm: “Nguyễn Thiên Lăng, chuyện này không phải vô căn cứ.”
Cô sẽ không nói oan cho anh, cô không phải là người chuyên đi nói xấu người khác.Cô nói những chuyện này, đều là bản thân cô đã từng trải qua.
“Cô…” Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, như bị nói trúng tim đen liền chột dạ. Cô biết cái gì sao, tại sao lại nói những lời đó với anh?
Anh cau mày, thâm tâm vô cùng bực bội, rất không thoải mái.
Anh ghét người khác suy đoán tâm tư của anh, anh không thích những thứ không chịu sự khống chế của anh, mà Giang Vũ Phi trở nên càng ngày càng vượt khỏi sự kiểm soát của anh.
Không chỉ có vậy, cô còn có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh. Anh nhìn vào mắt cô, phát hiện raanh mắt cô trong veo sáng ngời, chẳng hiểu sao, anh lại không dám nhìn thẳng vào cô.
Giang Vũ Phi lẳng lặng nhìn anh một lúc, uất ức trong lòng cũng đã được giải tỏa không ít.
Cô rút tay về, lấy ra tờ giấy xét nghiệm lạnh nhạt đưa cho anh, nói đầy ẩn ý: “Đáng tiếc, tôi không mang thai như anh nghĩ, giờ thì anh có thể hết hi vọng rồi nhỉ.”
Mặt Nguyễn Thiên Lăng biến sắc, tay nắm chặt kết quả xét nghiệm, toàn thân căng cứng, giống như cố gắng đang ngăn không cho cảm xúc bùng nổ.
Giang Vũ Phi nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, bỗng nhiên nảy sinh ý định trả thù.
Cô nhếch môi cười lạnh nói: “Tôi nghĩ nguyên nhân anh cho phép tôi sinh con, cũng là vì Nhan Duyệt chứ gì. Ông nội sẽ không chấp nhận Nhan Duyệt, là bởi vì sức khỏe của cô ta đúng không? Nguyễn gia lại không thể có một thiếu phu nhân mắc bệnh nan y, càng không thể để người phụ nữ như vậy sinh con nói dõi tông đường cho Nguyễn gia. Nhưng nếu anh có một đứa con khỏe mạnh, việc lấy cô ta sẽ dễ dàng hơn. Vì muốn cưới được cô ta, anh cũng tốn biết bao công sức nhỉ.”