Đặt ly xuống, cô bụm miệng nói: "Thật xin lỗi, tôi đi toilet một chút."
Vừa lao ra khỏi phòng, Giang Vũ Phi nhanh chóng chạy vào toilet, ói hết phân nửa chỗ bia vừa uống. Cô khó chịu ghé vào bồn rửa tay, thở dốc một hồi lâu mới thấy đỡ hơn một chút.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của mình trong gương, cô mở vòi nước ra, dùng nước rửa mặt. Nước lạnh buốt chỉ làm cho cô tỉnh táo một chút, nhưng cô vẫn rất chóng mặt.
Tửu lượng của cô quá kém, mới uống một chút bia như vậy đã chóng mặt rồi.
Giang Vũ Phi rửa tay, quay trở về phòng ăn lần nữa.
"Em gái không sao chứ?" Phó cục Hoàng thấy cô đi vào, cười tủm tỉm hỏi cô, vẻ mặt quan tâm, giống như hai người có quan hệ rất thân quen vậy.
"Không sao." Giang Vũ Phi lắc đầu, cô không lập tức ngồi xuống, mà cầm lấy túi xách nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi có chút không thoải mái, muốn về trước."
"Cô muốn về? Ngồi xuống ngồi xuống, thời gian còn sớm, đừng vội đi." Ông chủ nhiệt tình giữ cô lại, cô vẫn kiên quyết muốn đi.
Phó cục Hoàng thò tay giữ ông chủ, nói đỡ lời cho cô: "Tôi thấy em gái thực sự không thoải mái, ông nên thông cảm cho nhân viên, để cô ấy trở về nghỉ ngơi sớm một chút mới đúng."
Có phó cục Hoàng nói giúp cô, đương nhiên ông chủ không dám lại giữ cô.
Giang Vũ Phi cảm kích liếc mắt nhìn phó cục Hoàng, phó cục Hoàng lại còn nói thêm: "Em gái, trước khi đi em hãy uống hết đã, chúng tôi không có thói quen để thừa rượu. Ở đây còn nửa ly nữa, uống đi, uống rồi để ông chủ của em tiễn em về."
Đàn ông trên bàn nhậu, đều là cá mè một lứa, có những lời nói, có những ám thị chỉ có chính bọn họ hiểu.
Mấy người rất ôn tồn nhiệt tình khuyên Giang Vũ Phi uống rượu, để rời khỏi sớm một chút, cô đành phải bưng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Giang Vũ Phi đặt ly xuống, đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt.Nửa ly mà thôi, chắc có lẽ sẽ không say được.
"Cô đi ngồi nghỉ ngơi một chút, tôi nói hai câu với phó cục Hoàng rồi sẽ đưa cô về." Ông chủ chỉ chỉ vào ghế Sofa ở một bên, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện với phó cục Hoàng.
Giang Vũ Phi muốn nói với ông chủ là cô có thể về một mình, không cần đưa cô về. Thế nhưng mà ông chủ không để ý đến cô, cô lại không dám tự tiện bỏ đi.
Cô đi đến trước Sofa ngồi xuống, bóng đèn sáng loáng trên đỉnh đầu chiếu vào làm cô hoa mắt. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy đầu rất nặng, rất chóng mặt.
Tửu lượng thật kém cỏi, chỉ uống có nửa ly bia thôi mà cô cũng say.
Giang Vũ Phi dựa vào ghế, dùng tay đỡ trán, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Mấy người đàn ông rốt cục cũng nói xong, hết sức thoải mái. Ông chủ của Giang Vũ Phi quay đầu thấy cô đang ngủ, không khỏi cười nói: "Vậy mà cũng ngủ được, tửu lượng cũng kém quá."
Phó cục Hoàng rất tốt bụng nói: "Thuê cho cô ấy một phòng đi, bộ dạng cô ấy như vậy đoán chừng cũng không nói ra được nhà mình ở đâu."
"Ai da, đột nhiên nhớ ra tôi còn một số việc gấp cần phải xử lý, bằng không thì xin nhờ phó cục Hoàng lo chuyện thuê phòng giúp cô ấy. Phó cục Hoàng, tôi có việc gấp đi trước một bước, phiền anh chăm sóc nhân viên của tôi nhé, vô cùng cảm kích."
"Được, được, anh cứ đi đi. Tôi với Tiểu Giang có duyên, sẽ giúp anh chăm sóc cô ấy lần này, có điều lần sau anh phải mời tôi ăn cơm đấy nhé." Phó cục Hoàng vẻ mặt rất đứng đắn, rất giống người hiền lành, nhưng trong mắt hắn ta có sự ham muốn bỉ ổi không đè nén được.
Ông chủ đó cũng là người khôn ngoan, hôm nay mang Giang Vũ Phi đến cũng là hi vọng cô có thể có được một chút hữu dụng.