Giang Vũ Phi chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái, ánh mắt không chút dao động.
“Không cần, cổ phần ông nội cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ chuyển nhượng lại cho anh. Còn mười triệu đó tôi cũng sẽ để lại cho anh, anh giấu ông nội chuyện này giúp tôi.”
Cô không cần bất cứ thứ gì cả, là do quá tự cao, hay là căn bản không thèm đồ của anh?
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên cảm thấy rất tức giận.
Anh nhét tờ chi phiếu vào tay cô: “Cô bắt buộc phải cầm, tôi không muốn người ngoài nói Nguyễn gia chúng tôi nhỏ mọn, keo kiệt.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không nói gì đâu, anh cầm chi phiếu lại đi, tôi không cần.” Cô lại đặt chi phiếu lên giường, xách va li định xuống lầu.
“Cô!” Nguyễn Thiên Lăng tức giận đến tái mặt.
Người đàn bà đáng chết này, họ đã đến mức ly hôn rồi, sao cô không biết thỏa hiệp một lần!
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Anh cầm chi phiếu lên, nghiêm nghị hét gọi cô.
Giang Vũ Phi làm lơ, xách va li ra khỏi phòng, quay người đi xuống lầu.
Cô đi xuống lầu, chú Trung tiến lên cung kính hỏi: “Thiếu phu nhân, cần giúp gì không?”
“Chú Trung, sau này chú gọi cháu là Vũ Phi đi, cháu không phải thiếu phu nhân của Nguyễn gia.”
“Vậy được, gọi cô là Giang tiểu thư đi.” Chú Trung vẫn ôn hòa, bình dị, gần gũi như trước, không có thái độ gió chiều nào theo chiều ấy.
Giang Vũ Phi cảm động, chú Trung có thể ở bên ông nội hầu hạ mấy chục năm, cho dù thân là quản gia, nhưng có được sự tôn trọng của tất cả mọi người, quả nhiên là có chút bản lĩnh.
Cô cười cười, cảm kích trả lời chú: “Cháu không cần giúp gì đâu, chú Trung, sau này cháu đi rồi, phiền chú chăm sóc tốt cho ông nội, còn nữa, chú cũng phải giữ gìn sức khỏe đó.”
“Giang tiểu thư, cô cũng vậy nhé, ráng giữ gìn sức khỏe.” Chú Trung dịu dàng cười nói.
“Dạ.” Giang Vũ Phi cười gật đầu.
Nguyễn Thiên Lăng đứng ở trên lầu thấy cô và chú Trung lưu luyến từ biệt, lại nhớ tới thái độ của cô với anh lúc nãy, trong lòng anh càng thêm tức giận.
Nhưng trên mặt anh không để lộ ra điều đó, chỉ lặng lẽ chậm rãi bước xuống lầu.
Chú Trung nhìn về phía anh, gọi một tiếng thiếu gia, liền đi làm việc của mình.
Giang Vũ Phi căn bản xem như anh không có mặt ở đó, mang va li đến trước ghế sofa ngồi xuống.
Cô đang đợi luật sư Hoàng Phủ mang giấy xác nhận ly hôn đến, có nó trong tay, cô sẽ lập tức rời khỏi Nguyễn gia.
“Bộp!” Một thứ đồ được ném lên bàn trà trước mặt cô, đó là sổ tiết kiệm của cô.
Nguyễn Thiên Lăng bình thản nói: “Nếu đã không cần gì thì mang đồ của cô đi đi, đừng để lại chút tiền này của cô ở lại Nguyễn gia, Nguyễn gia chúng tôi cũng không thèm chút tiền này của cô.
Giang Vũ Phi nhìn cuốn sổ tiết kiệm một chút, không nói gì, cất nó đi.
Bên trong có bốn triệu, hai triệu là ông nội cho cô tiêu vặt, hai triệu còn lại là cô tự kiếm.
Nguyễn Thiên Lăng đã không cần thì cô mang đi là được, dù sao số tiền này cũng không phải là của anh.
Thấy cô nhận sổ tiết kiệm, sắc mặt người đàn ông dễ coi hơn một chút.
Anh ngồi đối diện với cô, mắt nhìn vào bộ đồ pha trà, đột nhiên nói: “Cô đi pha giúp tôi ly trà, tôi cho cô một ngàn.”
Giang Vũ Phi ngẩn người một hồi mới hiểu ra tại sao anh lại nói như vậy.
Cô đã từng nói với anh, muốn uống trà cô pha, thì phải trả một ly một ngàn đồng.
Việc này cô đã quên từ lâu, không ngờ anh vẫn còn nhớ.
“Tôi không lấy tiền anh.” Cô đứng dậy đi xuống nhà bếp, lấy Thiết Quan Âm loại tốt nhất, pha một ly trà.