Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 252: Chúng tôi không có ác ý



Nguyễn Thiên Lăng quả thực có dự định này, Nhan Duyệt chính là người phụ nữ anh yêu nhất. 

Cô ta làm bạn với anh từ nhỏ, lúc thiếu niên và cả tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của anh. 

Anh làm sao có thể nhẫn tâm thấy cô ta đau lòng cơ chứ. 

Cô ta đau lòng như vậy, anh cũng cảm thấy xót xa. 

Ngồi vào xe, Nguyễn Thiên Lăng khởi động xe, chạy về phía biệt thự riêng của anh. Nhan Duyệt nghiêng đầu tựa vào người anh, cong môi cười tươi đầy hạnh phúc. 

Xe đi được nửa đường thì điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng vang lên. 

Anh lấy điện thoại ra, Nhan Duyệt nhạy cảm nhìn sang, nhưng là một dãy số lạ, chứ không phải của Giang Vũ Phi, cô ta thở phào nhẹ nhõm. 

Nguyễn Thiên Lăng không nghe máy ngay mà do dự một lúc mới bắt máy. 

“Thiếu gia, cô Giang vẫn ở trong nhà Tiêu Lang không trở về, hiện tại bọn họ đã tắt đèn.” 

Anh nhíu chặt mày, trong mắt ánh lên tia sắc lạnh. 

“Tôi biết rồi, giao cho các người xử lý, tôi tới ngay.” 

“Vâng!” 

Nhan Duyệt ngẩng đầu lên, bất an nhìn anh. 

Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu vuốt tóc cô ta, cười nói: “Bây giờ anh đưa em về nghỉ ngơi, về tới nhà thì ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ lung tung nữa, biết không?” 

Nhan Duyệt ấm ức cắn môi, trong lòng khó chịu. 

Tưởng rằng đêm nay sẽ thành công, vậy mà giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim! 

Người đàn ông nghiêng người hôn lên môi cô ta, dịu dàng nói: “Ngoan, nghe lời anh.” 

“Vâng.” Cô ta một lần nữa lại tựa lên người anh, buồn bực, nũng nịu đáp lại. 

Cô ta ân cần và đáng yêu như vậy, vẫn luôn là người anh thích nhất. Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng. 

Chỉ là vừa nghĩ tới Giang Vũ Phi ngủ lại ở nhà Tiêu Lang, tâm trạng đang tốt đẹp của anh lập tức biến mất. 

Giang Vũ Phi vừa nằm ngủ không lâu thì nghe có người bấm chuông cửa. 

Không biết vì sao, trong đêm tối tĩnh lặng, nghe thấy tiếng chuông đột ngột kia, lòng cô lại cảm thấy thấp thỏm. 

Cô nghe thấy tiếng Tiêu Lang đi ra mở cửa, cô cũng đứng dậy, xỏ dép lê, mở cửa đi ra ngoài. 

“Mấy người là ai?” Tiêu Lang đứng ở cửa ra vào, lạnh lùng hỏi ba người đàn ông lạ mặt trước mắt. 

Ba người đàn ông đều mặc âu phục màu đen thẳng thớm, bọn họ không nói gì cả, ngang nhiên bước vào trong, tiện tay đóng cửa lại. 

“Các người…” Tiêu Lang nheo mắt lại, một người đàn ông rút khẩu súng ra, dí vào eo anh. 

“Yên lặng đi, chúng tôi không có ác ý.” 

Cầm súng đột nhập vào nhà người khác, còn nói là không có ác ý sao? 

Tiêu Lang nhếch mép, đôi mắt đen láy sắc lạnh, không chút sợ hãi. 

Đúng lúc này, Giang Vũ Phi đi đến, trong nhà đột nhiên có thêm ba người đàn ông cao lớn xa lạ, cô liền cảm thấy hơi sợ hãi. 

Người đàn ông cầm súng đứng phía sau lưng Tiêu Lang, Giang Vũ Phi không phát hiện ra sự nguy hiểm đó. 

“Bọn họ là…?” Cô lo lắng nhìn Tiêu Lang, tìm kiếm câu trả lời. 

Tiêu Lang không thèm để ý đến khẩu súng ngắn đang ở sau lưng, nhấc chân đi về phía cô, anh mỉm cười như muốn an ủi cô. 

“Bọn họ tới tìm anh, em trở về phòng nghỉ ngơi đi.” 

Người đàn ông cầm súng nhanh chóng cất khẩu súng đi, đi theo sau mỉm cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đến tìm Tiêu tiên sinh có một chút việc. Vị tiểu thư này, ở đây không có việc của cô đâu, mời cô đi nghỉ ngơi đi.” 

Giang Vũ Phi đâu có ngốc như vậy, bọn họ có dáng vẻ bất lương, có thể sẽ gây hấn với Tiêu Lang chăng. 

Cô lo lắng nhìn Tiêu Lang, anh nắm lấy bả vai cô, xoay người cô lại, nhẹ nhàng đẩy cô đi về phía phòng ngủ: “Đừng lo lắng, anh sẽ không sao.”