Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 371: Việc này cứ giao cho em xử lý



“Trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, tôi định về nhà một chuyến, cho nên tạm thời phải gián đoạn việc trị liệu cho cô, cùng lắm thì tôi giới thiệu cho cô một bác sĩ tâm lý giỏi khác, để cô ấy tới giúp cô tiếp tục trị liệu.”

Thực ra Giang Vũ Phi không thích đổi bác sĩ tâm lý trong quá trình trị liệu.

Mà bác sĩ tâm lý cũng rõ, sau khi bắt đầu trị liệu cho một bệnh nhân, không thể để bệnh nhân đổi bác sĩ trong quá trình trị liệu, nếu không những cố gắng trước đó sẽ như kiếm củi ba năm đốt một giờ (1). 

Song Mã Tinh không còn mặt mũi nào để tiếp tục đối mặt với Giang Vũ Phi, cô chột dạ, sợ hãi, không muốn sống cuộc sống căng thẳng như vậy.

“Cô Giang, nếu như cô không muốn đổi bác sĩ thì có thể chờ tôi trở về tiếp tục trị liệu cho cô.” Mã Tinh thăm dò.

Giang Vũ Phi khẽ cười nói: “Không cần, bây giờ tôi đã tốt hơn nhiều rồi, nếu như tiếp tục phải điều trị, tôi sẽ tìm một bác sĩ tâm lý mới. Mã Tinh, cô không cần phải cảm thấy áy náy, trong nhà cô nhất định là có chuyện gấp, nếu không cô cũng sẽ không bỏ dở việc trị liệu.” 

“Xin lỗi...”

“Không sao, ngày mai cô không đến cũng được. Tôi sẽ giải thích với Nguyễn Thiên Lăng, cô đừng lo lắng.” Giang Vũ Phi mỉm cười ôn hòa, nhưng Mã Tinh lại không thể đối mặt với sự lương thiện của cô.

Cô ấy chỉ hi vọng, sau khi đối phương biết được tình trạng của Giang Vũ Phi, sẽ không lợi dụng bệnh tâm lý của cô mà làm ra chuyện gì thiên thương hại lí. 

---

“Cô ta nói Giang Vũ Phi bị trầm cảm, não bộ không thể khống chế nổi suy nghĩ nên xuất hiện ý nghĩ nhảy lầu tự tử. Duyệt Duyệt, thật sự là báo ứng, Giang Vũ Phi thực sự đã mắc loại bệnh tâm lý này.” Hứa Mạn cười nói vô cùng đắc ý.

Khóe miệng Nhan Duyệt hơi cong lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ lạnh băng đắc ý. 

“Duyệt Duyệt, chị nói xem chúng ta có cần lợi dụng điểm này để đối phó với Giang Vũ Phi không? Ví dụ như để cô ta nhảy lầu tự sát?”

Nhan Duyệt lập tức ấm ức nói: “Khỏi cần, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, Lăng sẽ đau lòng buồn bã.”

Hứa Mạn liền nổi giận: “Đến lúc nào rồi mà chị còn suy nghĩ chuyện này! Duyệt Duyệt, chị quá ngốc, quá lương thiện nên mới bị Giang Vũ Phi khinh thường đến mức này. Đây chính là một cơ hội tốt để diệt trừ cô ta, ngàn năm cũng khó gặp, nếu bỏ qua cơ hội này sẽ rất đáng tiếc!” 

“Mạn Mạn, chị biết là em muốn tốt cho chị, nhưng mà...” Nhan Duyệt khó xử không nói tiếp được.

Hứa Mạn vỗ vỗ bả vai cô ta, khí khái nói: “Chị yên tâm đi, việc này cứ giao cho em xử lý, chúng ta không thể để cho con tiện nhân kia tiếp tục đắc ý.”

“Mạn Mạn, em đừng làm chuyện điên rồ.” 

“Yên tâm đi, em sẽ biết chừng mực.”

Đúng lúc này, Lưu Thiến Thiến đẩy cửa bước vào, trong tay cô ta ôm một bó hoa tươi: “Duyệt Duyệt, chúc mừng chị hôm nay ra viện.”

Ánh mắt Nhan Duyệt hơi sáng lên, cười nói: “Tại sao em lại đến?” 

“Xin lỗi, em đi ra ngoài muộn, chỉ sợ chị đã ra viện, vừa rồi vẫn cứ chạy tới.” Lưu Thiến Thiến mỉm cười, đưa hoa ra phía trước cho Nhan Duyệt, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, rõ ràng vừa mới vận động mạnh.

Một lát sau, Nguyễn Thiên Lăng cũng tới. Hôm nay anh tới đón Nhan Duyệt ra viện. Ba mẹ Nhan Duyệt không tới, vui vẻ giao chuyện này cho Nguyễn Thiên Lăng.

Tiễn Nhan Duyệt lên xe, nhìn xe đi chạy đi, Hứa Mạn ôm cánh tay Lưu Thiến Thiến cuời nói. 

“Từ nhỏ chúng ta đã chờ đợi Nguyễn đại ca và Nhan Duyệt sau khi lớn lên có thể ở bên nhau, trở thành vợ chồng. Thiến Thiến, cậu nói xem, nếu hai người bọn họ không thể ở bên nhau, có phải là rất đáng tiếc không.”

Lưu Thiến Thiến giống như đang nghĩ đến điều gì, che miệng cười nói: “Tớ còn nhớ lúc nhỏ, có một lần tham gia tiệc gặp mặt gia đình, trong mắt cậu chỉ nhìn thấy Nguyễn đại ca, còn kéo anh ấy nói rằng sau này lớn lên muốn làm cô dâu của anh ấy mà.”

***

(1) Kiếm củi ba năm đốt một giờ: Chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề.