Giang Vũ Phi nhíu chặt mày: “Tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh về chuyện này.”
Cằm cô đột nhiên bị nắm lấy, Nguyễn Thiên Lăng xoay đầu cô lại, anh nhìn cô với ánh mắt hết sức âm trầm.
“Nói, nửa tháng đó, em đã làm gì?”
Giang Vũ Phi không hiểu vì sao anh lại phát điên, cô dùng sức kéo tay anh ra, gương mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt nói: “Tôi làm gì cũng không liên quan gì tới anh, anh là gì của tôi, tại sao tôi phải nói cho anh biết chuyện chứ!”
“Anh là người đàn ông của em!” Nguyễn Thiên Lăng tuyên bố một cách ngang tàn, giống như lời tuyên bố “tôi là chủ nhân của cô” vậy, không ai sánh được.
Giang Vũ Phi lạnh lùng cười với anh, mím chặt môi không muốn nói chuyện với anh nữa.
Tài xế phát hiện ra không khí trong xe có chút ngột ngạt, sớm đã nâng vách ngăn bằng kính ở giữa lên.
Không nhận được sự đáp lại của cô, Nguyễn Thiên Lăng càng tức giận: “Sao em không nói chuyện! Em đừng tưởng rằng em không nói cho anh biết thì anh sẽ không tra ra! Nếu anh tra ra được gì, xem anh xử lý em như thế nào!”
Giang Vũ Phi cười chế giễu: “Vậy anh điều tra đi, anh thích điều tra cái gì thì tùy.”
Cô không làm gì hết, cô không sợ anh điều tra. Cho dù thực sự làm cô cũng không hề sợ.
Người phụ nữ đáng ghét, cô không nói anh biết, anh có biện pháp điều tra ra, bây giờ cô mạnh miệng như vậy, chờ anh điều tra ra xem cô còn dám nói dối nữa không!
Nguyễn Thiên Lăng trầm mặc không nói suốt đoạn đường đi, toàn thân tỏa ra hơi lạnh gần như có thể khiến không khí đông cứng lại.
Giang Vũ Phi lại hoàn toàn phớt lờ anh, anh không nói chuyện cô lại cảm thấy vui mừng vì được yên tĩnh.
---
Xe không đi tới khách sạn mà đi đến khu biệt thự ở lưng chừng núi.
Ở đây không có nhiều biệt thự, tuy nhiên mỗi một biệt thự đều có phong cách riêng, một màu xanh thẳm trên núi tạo nên phong cảnh hữu tình.
Xe chầm chậm đi đến một biệt thự nhỏ phong cách châu Âu thì dừng lại.
Nguyễn Thiên Lăng mở cửa xuống xe, mặc kệ Giang Vũ Phi, một mình đi vào biệt thự.
Tài xế lấy hành lý ra, cung kính đưa Giang Vũ Phi vào biệt thự, anh ta đi theo phía sau.
“Đây là đâu?” Giang Vũ Phi vào phòng khách, lạnh nhạt hỏi Nguyễn Thiên Lăng.
“Đây là biệt thự anh thuê, vài ngày tới chúng ta sẽ ở đây.” Nguyễn Thiên Lăng nói với cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô, đưa cô lên lầu.
Cầu thang ở đây được làm bằng gỗ, quét sơn màu trắng ngà, vừa cổ điển vừa thời thượng.
Đi lên tầng hai, Nguyễn Thiên Lăng mở cửa phòng ngủ ra, đưa cô ra ban công.
Ban công rất rộng, phía ngoài lan can treo rất nhiều chậu hoa, trong chậu hoa trồng rất nhiều loại hoa, có cúc trắng và cúc vàng.
Hoa cúc đang nở rộ, gió thổi làm đóa hoa lay động trước gió, đẹp vô cùng.
Nguyễn Thiên Lăng ôm lấy cô từ phía sau, nhìn ra xa thì thấy hai biệt thự mang phong cách châu Âu, còn có thể nhìn thấy trên núi trồng hoa đỗ quyên và rất nhiều hoa hồng trắng hoặc hoa hồng nhung đóa lớn.
“Phong cảnh ở đây rất đẹp phải không?” Anh mỉm cười áp mặt vào mặt cô và hỏi.
Anh không còn tức giận mà lại đưa cô đến đây ngắm cảnh.
Giang Vũ Phi hít một hơi thật sâu, cảm thấy không khí ở đây rất trong lành.
Cô kéo cánh tay của Nguyễn Thiên Lăng đang ôm lưng cô ra, bước vài bước, cách xa anh: “Tôi nghĩ anh đến đây để công tác.”
Cô giữ khoảng cách khiến sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống.
Hai tay anh chống vào lan can: “Anh đến đây để công tác.”
“Thế sao tôi lại cảm giác như là anh đi du lịch vậy.”
“Bây giờ em đang có thai, cần tĩnh dưỡng, nơi này rất phù hợp với em.” Anh vì cô mà cố gắng tìm nơi này