Thê Nô

Chương 1: Tiết tử



– Mày vì sao không thể giống như các anh mày, nghe lời của tao? – người đàn ông trung niên tóc vàng nổi trận lôi đình lên, quát lớn.

Người thiếu niên tóc đen, mắt đen thì nhàm chán nhún nhún vai.

– Nếu như tất cả bọn con đều giống như nhau, vậy chẳng có ý nghĩa gì hết. Rõ ràng là có ba người con, lại giống như chỉ có một.

– Im miệng! – người đàn ông trung niên rít gào.

– Cho dù mày không muốn giống các anh học quản lí hay kinh tế, cũng có thể chọn chính trị hoặc pháp luật! Vì sao lại đi chọn vật lý, sinh hóa, toán học, còn có cái vũ trụ quỷ quái gì đó nữa! Shit*! Lại còn dám giấu diếm tao như vậy!

– Con thích mà. – thiếu niên vẫn mang vẻ mặt bất cần.

– Hỗn xược!

Người đàn ông trung niên rống giận:

– Chuyển khoa! Mày lập tức chuyển khoa cho tao!

– Nhưng mấy tháng sau con sẽ tốt nghiệp mà cha! – Thiếu niên bất mãn kêu lên.

– Hiện tại nếu chuyển khoa rất không hợp đạo lý, nên con mới không….

– Vậy chọn một trong hai khoa kinh tế hoặc pháp luật, tiếp tục học.

Người đàn ông trung niên đỏ mặt tía tai, đánh gãy lời thiếu niên đang nói.

– Nếu không làm, mày liền cút ra ngoài cho tao!

– Thật xin lỗi cha. Mặc kệ là khoa kinh tế hay pháp luật, con cũng không có hứng thú.

Thiếu niên lại nhún nhún vai, tỏ vẻ bất cần.

– Vậy còn đành phải dọn ra ngoài thôi!

Hắn miễn cướng xoay người sang chỗ khác, đi ra khỏi thư phòng, thuận tay đóng cửa lại. Mặc kệ “phụ thân đại nhân” đang quát tháo bên trong, đem tiếng mắng mỏ điên cuồng nhốt lại trong thư phòng.

Vừa đi ra khỏi phòng, đã thấy hai người anh đang tựa vào tay vịn, buồn cười lắc lắc đầu nhìn hắn.

– Thực sự muốn dọn ra ngoài sao?

– Đương nhiên.

– Tự do nha! Trời cao biển rộng mình ta ngao du, thật tốt đẹp a!

Anh hai hắn có mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh lục, đang nghênh ngang đi tới cạnh hắn, yêu thương giữ chặt lấy vai hắn.

– Thằng nhóc này khá lắm, dám có cái gan chống đối lại cha!

Người anh cả với mái tóc màu nâu cùng đôi mắt xanh lục giống hết người anh thứ hai, sủng ái xoa xoa mái tóc giống như ca sĩ hát nhạc punk của em trai mình – mái tóc đen ngắn, ở phía sau phun đủ các loại màu sắc.

– Yên tâm, bọn anh sẽ âm thầm trợ giúp chú.

– Không cần. – con ngươi đen của hắn toát lên vẻ bướng bỉnh, chớp chớp mắt nhìn hai người anh.

– Em có học bổng. Giáo sư muốn em đến nhà ông ấy. Ông ấy đã chuẩn bị thay cho em, vừa làm vừa học ở phòng thí nghiệm của trợ lý. Cho nên, tất cả đều ok!

– Đều ok?

Người anh cả không cho là đúng, lắc đầu.

– Còn mẹ thì sao? Chú dự tính sẽ nói thế nào với mẹ? Em mới ba mươi tuổi mà thôi, em cho rằng mẹ sẽ đáp ứng cho em rời nhà sao?

– Bên mẹ à? – thiếu niên bỗng chốc nhếch miệng cười.

– Còn chưa biết nữa. Chờ khi chuyển chỗ ở xong em sẽ gọi cho mẹ.

– Tiền trảm hậu tấu(1) sao? Tiểu tử! – anh hai dùng sức ấn đầu của hắn xuống.

– Định tính không từ mà biệt sao, như vậy có ác quá không?

– Này, anh hai. Cái này gọi là bo bo giữ mình, không phải là ác. Tự mình đi ra khỏi nhà còn tốt hơn là nhìn thấy nước mắt của mẹ đi?

Thiếu niên không chịu nổi nữa, trừng mắt nói.

– Thực không hiểu mẹ nhỏ người như thế, sao có thể khóc nhiều tới vậy cơ chứ? Thật muốn hỏi mẹ lúc không cần thì mẹ cất ở đâu.

Hắn chậc chậc hai tiếng, nói tiếp:

– Có lẽ nên bảo ba mang mẹ đi đến Arab đi. Có mẹ ở đó, còn hơn cả một tòa ốc đảo đó!

Anh cả nghe vậy không nhịn được, bật cười.

– Chú nói lời này nếu để mẹ nghe thấy, nhất định sẽ khóc không ngừng cho xem. Em đừng quên, em chính là bảo bối của mẹ đó.

– Lấy thùng đựng nước mắt cho bà đi.

Thiếu niên nói xong, bắt đầu bước lên cầu thang. Anh cả cùng anh hai đều đi theo lên.

– Thế nào? Hiện tại đi thu dọn hành lý? Sao vội quá vậy?

Thiếu niên quay đầu hướng bọn họ, chớp mắt mấy cái, hồn nhiên đáp.

– Thừa dịp mẹ không có ở đây thì nên chạy nhanh a! Bằng không bà sẽ giống như Mạnh Khương Nữ khóc trên Vạn Lý Trường Thành, lúc đó em muốn đi cũng không được!

Hai người anh đồng thời lắc đầu cười cười, vẫn cứ đi theo em trai đi lên phòng của hắn.

– Kỳ thật em cũng biết, nếu để mẹ đi nói với cha, cha nhất định sẽ thỏa hiệp. Vì sao nhất định phải rời đi?

– No, no, em muốn độc lập!

– Liệu đã đủ độc lập? – anh cả lẩm bẩm nói.

– Còn muốn đi đến từng góc của thế giới – hắn không quay đầu lại, hướng phòng ngủ mà đi.

– Mỗi lần nghỉ phép đi du lịch, chú lại không đi – anh hai than thở.

Hắn lúc này mới quay đầu lại, lên tiếng phản biện:

– Đây là hai việc bất đồng. Em muốn dùng đôi mắt mình để nhìn thật kỹ, dùng thân mình để cảm thụ, dùng tâm linh để xâm nhập tìm hiểu. Đó không phải là du ngoạn như kiểu cưỡi ngựa xem hoa.

– Thật sự là thâm ảo! – người anh thứ hai lầm bẩm nói, anh cả lại nhíu mày.

– Vậy chuyên ngành của em thì sao?

– Yên tâm, em sẽ kết thúc chuyên ngành trước. – hắn nói xong, lại quay lại trước tủ quần áo.

– Kỳ thực, chỉ cần là đam mê của mình thì dù có học bài cũng có hứng thú.

Người anh thứ hai không cho là đùng, trừng mắt nhìn em trai.

– Thú vị?

– Sau đó em sẽ kiếm việc lo lộ phí, hoặc là….

Hắn suy tư nhíu mi lại, trên tay động tác vẫn không dừng lại.

– Vừa đi công tác vừa du lịch hẳn là cũng có thể đi…

– Được rồi.

Anh cả thở dài một hơi, nói:

– Anh mặc kệ việc sau này chú làm, nhưng ít nhất sau khi tốt nghiệp, hẳn là có thể về nhà?

Thiếu niên cũng không quay đầu lại, đáp:

– Trở về để cho ba ép em vào công ty?

– Vậy chú dự tính khi nào muốn trở về?

Hắn chậm rãi xoay người lại, nhướn cao lông mày.

– Các anh có nghe nói qua chim bay rời tổ còn quay trở về sao?

Đại dương mênh mông.

Bầu trời tự do.

Ta sải đôi cánh lớn, vô ưu bay lượn.

Thả hồn mình vào gió.

Để có thể nhìn ngắm muôn màu muôn vẻ khắp thế gian.