Trời tờ mờ sáng, Vân Điệp liền tỉnh, nhưng cô không dám có bất cứ hànhđộng gì vì sợ đánh thức Vu Kiệt, người đang ôm chặt cô ngủ.
Ý nghĩ thứ hai của cô là, tiết học đêm qua thật sự rất thú vị!
Tuy rằng lúc mới bắt đầu rất đau nhưng Vu Kiệt đã cam đoan với cô là về sau tuyệt đối sẽ không còn đau nữa nha.
Cô tin anh cho nên bọn họ liên tục chơi 3 lần.
Thật sự về sau cũng không còn đau như trước!
Hơn nữa, cảm giác mỗi lần làm xong thật sung sướng nha!
Nhưng là cô cũng cảm thấy thật mệt mỏi, hai tay hai chân đều không cònsức, cổ mỏi, eo cũng mỏi, miệng càng mỏi…toàn thân đều thật mệt!
Bất quá…cô vẫn là rất thích tiết học này, còn thú vị hơn cả máy tính.
Không biết anh có thể hay không thường xuyên dạy cô “tiết học” này?
Cô lặng lẽ ngửa đầu chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, ôn hòathanh thản, ngũ quan tuấn tú lúc này càng để lộ ra nét trẻ con, so vớingười con trai đêm qua có hơi thở nam tính hoàn toàn khác nhau.
Cô không khỏi vụng trộm nở nụ cười, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Có lẽ cô có thể chủ động kêu anh dạy lại “tiết học” này chăng?
Nói không chừng anh còn khen cô là học sinh ham học hỏi nữa đó! Hi hi hi. Quyết định như vậy đi!
Về sau buổi tối cô đều sẽ yêu cầu anh “ôn tập” lại tiết học đêm qua.
***
Tiết học của Vu Kiệt đều là vào buổi sáng, nhưng ở trường anh thật sựrất được hoan nghênh, luôn bị cầm chân cho đến tận buổi chiều mới tìm đủ mọi cách thoát thân được.
Tất cả là do tiết học của anh luôn luôn thú vị cùng với ngoại hình tuấntú đẹp trai, cộng với tính cách hài hước vui vẻ cho nên mỗi một lần lênlớp, anh đều bị đám người vây quanh cơ hồ không thể di chuyển ngườiđược.
Từ học sinh cho đến giáo viên, từ giáo sư cho đến tiến sĩ, cùng ngànhkhác ngành, còn có học sinh của các trường đại học khác, muôn hình muônvẻ, cái gì cần có đều có.
Vấn đề chân chính còn có thể dễ dàng từ chối nhưng là đối với mấy việcnhư vũ hội, hoạt động đoàn, thậm chí là nhận được lời mời từ một ngườinào đó cũng đủ khiến cho con người ta đau đầu.
Tuy rằng ngày đầu tiên anh đã thể hiện rõ ý tứ của mình:
Đó là chỉ tham gia hoạt động đoàn thể của trường, cái khác sẽ tìm mọicách để từ chối khéo léo nhưng mà không có ai nghe anh nói, luôn sẽ cóngười đến làm phiền anh, hơn nữa còn hết người này đến người khác, nốiliền không dứt.
Nghĩ lại, nếu anh chấp nhận lời mời của bọn họ chắc anh sẽ không bị mắng thê thảm đến như vậy.
Đủ loại tạo dáng tạo hình xuất hiện ở trước mặt anh, có người nhờ bạnlàm mối, có người âm thầm gửi thư , còn có người tìm anh trực tiếp tỏtình, cũng có người cùng nhau tranh giành, quả thực là xảy ra đủ mọitình huống, đúng là không còn gì thảm hơn!
May mắn duy nhất chính là tình huống này chỉ xảy ra ở trong trường.
Sớm biết như thế thì lúc ký hợp đồng cộng tác, anh đã thêm vào một điềukhoản đặc biệt là nếu như có người quấy rầy cuộc sống cá nhân của anh,anh sẽ lập tức rời khỏi trường.
Thật là, chỉ cần một điều như vậy thôi cũng đủ làm cho không có một ai dám quấn quýt lấy anh.
Điều khoản đặc biệt hạng nhất này nên được lưu truyền nội bộ ở cáctrường đại học nhằm cảnh cáo những nữ sinh có ý nghĩ muốn biến thànhphượng hoàng.
Đó là, người còn ở thì còn có hy vọng, ngàn vạn lần không nên ép người ta phải bỏ đi!
Trường học sẽ không tiết lộ ra địa chỉ nhà của anh cho nên anh cũngkhông sợ việc có bị ai theo dõi hoặc là cái gì khác hay không.
Bởi vì lúc ở Singapore, từng có một học sinh theo dõi anh.
Mà anh, không nói hai lời, cách một ngày liền rời khỏi Singapore.
Chuyện này trường đại học T cũng biết cho nên đã đem điều khoản đặc biệt này công bố ra ngoài cho mọi người biết.
Vì vậy, anh chỉ cần nghĩ cách thoát ra tới cổng trường là tốt rồi.
Nhưng nói thì dễ, làm thì khó.
Mỗi lần nghĩ cách thoát ra càng trở nên khó khăn hơn.
Xui xẻo luôn nằm ở trên người anh.
Nhóm phượng hoàng không biết tại sao luôn có sự đồng ý ngầm là, ngàn vạn lần đừng để cho Vu Kiệt chạy ra đến cổng trường, chỉ cần anh vẫn còn ởtrong trường, Vu Kiệt chính là của các cô!
Ha ha ha.
Cho nên, mặc kệ tình hình chiến đấu có bao nhiêu to lớn, thua có baonhiêu thảm thì chỉ cần là việc ngăn cản Vu Kiệt ra khỏi cổng trường,địch hay bạn đều sẽ cùng nhau đoàn kết, tay giơ lên cao, vòng một ưỡnra, môi đỏ chót chu về phía trước…
Ý tứ không nói cũng rõ: Đến đây! Em ôm!
Ai! Thật là loại mỹ nhân khó “tiêu thụ” mà!
Đáng thương cho một thế hệ thiên tài, nếu hơi vô ý một chút thôi, nói không chừng sẽ chết dưới những đôi môi ấy.
Hơn 4 giờ chiều, Vu Kiệt rốt cuộc từ trong vòng vây nguy hiểm vọt vào trong văn phòng hiệu trưởng tức giận la to:
– Tôi nói cho ông biết, nếu ông không thể làm cho tôi bình an vô sự rađến cổng trường, mỗi lần tôi đều giống như đánh trận khó khăn lắm mớithoát ra được, học kỳ sau, tôi sẽ không cộng tác với trường này nữa đâu!
Học kỳ sau?
Cậu ta còn muốn tiếp tục cộng tác vào học kỳ sau?
Vì thế, hiệu trưởng Lý lập tức tự mình đưa đại giáo sư ra tới cổng trường.
Mới bước ra thang máy, Vu Kiệt lập tức nhìn thấy Cảnh Vân Nghê đang đứng ở trước nhà anh, mày nhíu lại.
Cảnh Vân Nghê liền vội vàng nói:
– Tôi là đến tìm Vân Điệp chứ không phải tìm anh.
Vu Kiệt tất nhiên là biết cô ta đang nói dối, nhưng lại không biết nênnói cái gì, đành phải giả vờ như không thấy cô ta mà trực tiếp tiến lênmở cửa.
Lúc anh đang muốn đóng cửa lại, Cảnh Vân Nghê vội vàng đè cánh cửa lại.
– Tôi có thể vào trong đợi không? – Cô ta năn nỉ nói.
– Không thể.
Vu Kiệt cứng nhắc từ chối:
– Không được thích hợp cho lắm.
Cảnh Vân Nghê chưa từ bỏ ý muốn, lại nói:
– Tôi chỉ im lặng ngồi chờ, tuyệt đối sẽ làm ồn đến anh.
– Không được thích hợp. – Vu Kiệt lạnh lùng nói.
– Nhưng là…
– Không được thích hợp.
Vu Kiệt đang muốn dùng sức đóng cửa lại thì cửa thang máy mở ra, Vân Điệp bước ra ngạc nhiên nhìn hai người.
– Chị hai, sao chị lại ở đây?
Cảnh Vân Nghê vội nói:
– Chị đến tìm em, có chút chuyện muốn nói với em.
– Vâng! Vậy vào thôi!
Vu Kiệt trợn trắng mắt, bất đắc dĩ tránh người ra để cho cái “thế giới hoa” kia đi vào.
Vân Điệp bỏ cặp xuống xong, liền mời Cảnh Vân Nghê vào phòng khách ngồi xuống, còn chính mình thì trực tiếp đi vào phòng bếp.
Cô nhìn Vu Kiệt, hỏi:
– Vu Kiệt, anh muốn uống trà hoa quả không?
– Muốn. – Vu Kiệt cởi áo khoác ném lên trên giường, rồi bước đến bàn học ngồi xuống.
– Buổi tối, mình ăn mì thập cẩm được hay không? – Vân Điệp lại hỏi.
– Được, nhớ bỏ nhiều ớt một chút.
– Em biết rồi.
Cảnh Vân Nghê nghe lén bọn họ nói chuyện, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác ghen tuông.
Cô đang định mở miệng nói cho Vân Điệp biết ý nghĩ muốn cô trở về của ba thì Vân Điệp lại nói trước:
– A! Lại quên mua đường rồi! – Cô vội vàng bước ra cửa mang giày vào.
– Vu Kiệt, em đi mua đường, anh có muốn mua gì hay không?
Vu Kiệt nhíu mày liếc mắt nhìn cô một cái:
– Không cần, nhanh trở về là được. – Lại đem lực chú ý đặt lên trên máy tính.
– Em biết rồi.
Vân Điệp vừa đi, trong phòng liền trở nên yên tĩnh kỳ lạ.
Một lát sau, Cảnh Vân Nghê không nhịn được lên tiếng:
– Vu Kiệt, ba em kêu em hướng anh xin lỗi, ông nói…
– Không cần. – Anh lạnh lùng đánh gãy lời của cô ta.
– Nhưng là ông…
– Tôi nói không cần!
Cảnh Vân Nghê có chút kinh ngạc. Thái độ bây giờ của Vu Kiệt hoàn toàn khác với khi ở trường.
Ở trường, anh là người ôn hòa thân thiện, mà hiện tại, anh lại là người lạnh lùng, lãnh đạm.
Rốt cuộc, loại người nào mới là khuôn mặt thật của anh đây?
Mà quan tâm làm gì?
Dù sao từ khi nghe được thành tích của anh cho đến khi chạy tới nhìn mặt anh, cô liền biết anh là đối tượng hoàn mỹ nhất của cô, còn cô cũng làngười vợ hoàn mỹ nhất của anh.
Vợ giám đốc công ty J&D đồng thời là vợ giáo sư.
Tuy rằng anh luôn luôn không cho cô tiếp cận, nhưng rốt cuộc bây giờcũng đã có cơ hội, cô đương nhiên không ngu ngốc đến nỗi chỉ biết âmthầm nhìn lén cùng hâm mộ mà không dám theo đuổi.
Vấn đề là học kỳ này cũng đã gần hết, mà nghe nói hợp đồng của anh chỉcó một học kỳ, nếu là như vậy, thời gian căn bản là không đủ để cô thựchiện kế hoạch theo đuổi!
Còn có, Vân Điệp cũng là một vấn đề lớn…
Bọn họ rốt cuộc có mối quan hệ gì?
Là quan hệ thầy trò thuần túy?
Dường như không có đơn giản như vậy, hình như tiến hơn một bậc…Hoặc là người yêu của nhau?
Không, không có khả năng, anh không có khả năng thích một người ngốc như Vân Điệp được!
Như vậy thì…
Đúng! Chỉ có thể là khả năng này, nhất định là như thế!
Nếu là như vậy thì Vân Điệp không còn là vấn đề, ngược lại chính là sự phiền toái mà thôi.
Còn việc giải quyết phiền toái, phương pháp tốt nhất chính là châm ngòithổi lửa cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ không tiếp tục sống chungnữa.
Việc này quá đơn giản, Cảnh Vân Nghê thầm nghĩ.
Vì thế, cô ta đứng dậy hướng Vu Kiệt bước đến, đứng ở bên bàn học.
– Vu Kiệt, em nghĩ anh chắc là cảm thấy thương hại Vân Điệp không đủthông minh, lại đồng tình với em ấy vì không có được sự thương yêu củaba mẹ cho nên mới cố ý làm bạn trai của em ấy, chỉ vì muốn an ủi lòng tự trọng của em ấy, giúp em ấy có thêm được sự tự tin vào bản thân, đồngthời cũng muốn làm cho ba mẹ em nhìn nó bằng cặp mắt khác, em nói đúnghay không?
Vu Kiệt chậm rãi nhìn cô ta, ánh mắt kỳ lạ quái dị nhưng một câu cũng không nói.
– Bị em nói trúng rồi đúng không?
Cảnh Vân Nghê đắc ý cười.
– Kỳ thực bây giờ điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Ba mẹ cũng đãhối hận khi đối xử với Vân Điệp như vậy, chỉ cần Vân Điệp trở về nhà,bọn họ nhất định sẽ yêu thương chăm sóc nó thật tốt.
– Thật không?
Vu Kiệt từ từ nói:
– Bọn họ thực sự hối hận rồi?
– Thực sự, bọn họ thực sự hối hận! – Cô khẳng định nói.
Vu Kiệt hừ lạnh một tiếng, đáp:
– Đáng tiếc là tôi không tin.
Cảnh Vân Nghê ngẩn người.
– Vì sao không tin?
– Tôi vì sao phải tin? – Vu Kiệt hỏi lại.
Cảnh Vân Nghê lại nói:
– Vậy…nếu như bọn họ đồng ý đến đây xin lỗi thì sao?
– Xin lỗi?
Vu Kiệt nhìn cô ta liếc mắt một cái.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó?
Cảnh Vân Nghê kỳ quái nhìn anh.
– Còn sau đó gì nữa? Tất nhiên là kêu Vân Điệp trở về rồi!
Vu Kiệt lắc đầu.
– Sau đó chính là Vân Điệp vừa rời khỏi bên cạnh tôi, ba mẹ cô sẽ chứng nào tật nấy đối xử với cô ấy như một con ngốc.
Không sai!
Nhưng Cảnh Vân Nghê đương nhiên không thể thừa nhận.
– Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó, em hứa.
Vu Kiệt lại cười nhạo:
– Tôi tại sao phải tin tưởng lời hứa của cô?
Trong thời gian ngắn, Cảnh Vân Nghê nhất thời á khẩu không trả lời được.
Vu Kiệt nhìn cô ta không còn gì để nói, liền tiếp tục đem ánh chuyển tới trên máy tính, nhưng Cảnh Vân Nghê đương nhiên không có khả năng dễdàng buông tha như vậy.
– Vậy phải làm như thế nào anh mới chịu tin về sau ba mẹ em nhất định sẽ yêu thương chăm sóc tốt cho Vân Điệp đây?
Vu Kiệt im lặng không nói.
– Nhà em tin tưởng anh đối với Vân Điệp rất tốt, nhưng mà, ít nhất anhcũng phải nói cho người nhà em biết, khi nào anh cho em ấy trở về nhàchứ? Mọi người trong nhà cũng thật sự quan tâm lo lắng cho em ấy mà!
– Quan tâm lo lắng cô ấy?
Vu Kiệt hừ lạnh.
– Các người nếu thực sự quan tâm lo lắng cho cô ấy thì sẽ không đuổi cô ấy ra khỏi nhà dễ dàng như vậy!
Cảnh Vân Nghê lỡ miệng cãi lại:
– Nhưng lúc ấy là do không có em ở nhà cho nên bọn họ mới không biết anh là…
– Đúng, chính là như vậy.
Vu Kiệt ngắt lời cô ta:
– Các người bởi vì tôi nên mới giả vờ bắt đầu quan tâm đến cô ấy, chứchẳng phải là lý do cô ấy là người nhà của các người nên mới quan tâm!
Cảnh Vân Nghê ngây ngẩn cả người.
– Như vậy tôi còn có thể tin tưởng để cho tiểu Điệp trở về? Các người sẽ thực sự quan tâm lo lắng đến cô ấy sao?
– Nhưng mà bọn họ thực sự đã hối hận…
Răng rắc.
Tiếng mở cửa truyền đến.
Hai người bọn họ đồng thời quay lại nhìn cửa nhà.
– Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em phải đi tận 3 cửa hàng mới mua được loại đường này.
Vân Điệp vội vàng tiến vào, cởi giày, đi vào phòng bếp.
– Vu Kiệt, anh đói rồi đúng không? Để em nấu mỳ nhé! Chị hai, chị có muốn ăn hay không?
Cảnh Vân Nghê còn chưa kịp trả lời, Vu Kiệt đã vội vàng nói;
– Tiểu Điệp, ba mẹ em còn đang chờ chị ấy về ăn cơm mà. Chúng ta như thế nào không biết xấu hổ mời chị ấy ở lại đây ăn cơm chứ?
– Ồ! Thì ra là thế! Vậy được rồi! Chị hai… – Vân Điệp từ phòng bếp nói vọng ra.
– Không phải chị có việc muốn nói với em sao? Em đi nấu mì, chị ở mộtbên nói cho em nghe là được rồi, còn mau mau về nhà, miễn để cho cả nhàchờ. Chị cũng biết mỗi lần ba tức giận thực đáng sợ mà!
Vân Điệp đã trở lại, Cảnh Vân Nghê cũng chỉ còn cách hoãn binh.
Cô nhìn Vu Kiệt nở nụ cười tự cho là thật quyến rũ xong mới đi vào phòng bếp.
– Chị như thế nào không nhớ là em biết nấu ăn? Em học khi nào vậy?
Vân Điệp nở nụ cười.
– Chị không nhớ sao? Lúc học tiểu học, em thích nhất là đi theo côTrương để học bài, bởi vì cô ấy thường xuyên làm vài món ăn vặt cho em.Khi đó, cô ấy sẽ vừa làm vừa dạy, cô ấy nói con gái là phải biết nấu ăn, như vậy mới không sợ chồng chạy mất.
– Tiểu học? Chuyện lúc ấy mà em vẫn còn nhớ được?
– Đương nhiên nhớ! Cô ấy nói qua một lần em liền nhớ được. – Vân Điệp cầm đũa liên tục xào qua xào lại.
– Thời cấp 3, mỗi lần học bài mệt, em sẽ đi đến phòng bếp tự làm vài món ăn cho mình. Khi đó, mỗi lần đi học em đều có thật nhiều thức ăn. Vềsau, mỗi một lần đi mua sách tham khảo em đều sẽ mua thêm vài quyển sách dạy nấu ăn để về nhà nghiên cứu, sau đó, em càng ngày càng biết nấuthêm nhiều món.
Cảnh Vân Nghê nhìn Vân Điệp đang nấu ăn, hỏi:
– Em thích nấu ăn?
– Em rất thích!
Vân Điệp đi vo gạo nấu cơm.
– Em thích nhìn những món ăn ngon được chính mình làm ra. – Cô cắm điện nồi cơm.
– Cũng thích dọn dẹp lại nhà cửa. – Cô bưng món xào và món canh đã chín xuống bếp.
– Có thể làm cho một căn phòng bừa bãi trở nên sạch sẽ, em sẽ cảm thấy bản thân mình thật lợi hại!
Cảnh Vân Nghê nhìn cô bằng ánh mắt không thể nào hiểu nổi.
Vân Điệp lấy nắp nồi đậy lại, sau đó xoay người đối mặt với Cảnh Vân Nghê.
– Chị muốn nói chuyện gì với em ạ?
Cảnh Vân Nghê vội vàng thu hồi cảm xúc kinh ngạc, cô điều chỉnh lại nét mặt rồi mới nói:
– Ba mẹ kêu chị nói cho em biết rằng bọn họ đã không còn giận em nữa, kêu em mau về nhà.
– Về nhà?
Vân Điệp nhìn phía sau Cảnh Vân Nghê.
– Nhưng mà em nghĩ Vu Kiệt sẽ không cho em về đâu.
Cảnh Vân Nghê nhíu mày.
– Em muốn về thì về, quan tâm đến anh ta làm cái gì? Em tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ. Hiện tại nếu em không về nhà, chờ anh ta dạy hết học kỳnày sẽ trở về Mỹ, đến lúc đó em làm thế nào đây?