Vu Kiệt đang gọi điện thoại thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh một tay cầmđiện thoại không dây cùng đối phương nói chuyện, một tay mở cửa cho côvào nhà.
Cô thực tự nhiên bước vào, cởi giày đặt ở cạnh cửa ngăn tủ đựng giàydép, túi xách thì ném ở trên ngăn tủ, sau đó đi thẳng đến cạnh giường,nơi có một đống hỗn loạn như đống rác.
Anh dựa vào bàn học bên cạnh nhìn cô loay hoay dọn dẹp, cô chuyển hướnglục tìm quần áo,cd, sắp xếp lại bộ sách, máy tính, ném vỏ bánh kẹo, đồăn vặt ở trên giường vào sọt rác, vo tròn lại những bản giấy nháp…
– Thực xin lỗi, tôi thật sự không thể đồng ý với cô.
Cô một lần nữa giặt sạch rồi phơi khô khăn trải giường, vỗ sạch bao gối.
– Thật không có biện pháp. Nếu tôi vì cô mà phá vỡ nguyên tắc của mìnhthì những người khác cũng sẽ bắt chước cô, đưa ra những yêu cầu giốngnhư vậy, đến lúc đó tôi sẽ mất đi lý do để từ chối các cô gái khác.
Cô ôm quần áo dơ cho vào trong máy giặt ngoài ban công.
Tiếp theo cô vào phòng bếp kiểm tra thì nhìn thấy một chén vừa ăn xong và một bát mì chưa ăn.
Cô liền nhìn về phía Vu Kiệt bằng ánh mắt không bằng lòng, ngón tay lắc lắc tỏ vẻ không đồng tình, Vu Kiệt nhún vai cười cười.
– Xin lỗi, thật sự không được.
Cô cầm chén bỏ vào thùng rác, sau đó kiểm tra nồi cơm thì thấy vẫn còncơm thừa liền mở tủ lạnh lấy thịt băm cho vào lò vi sóng để làm tan đá,ngay sau đó lại lấy rau cải, hành, tỏi,…
– Không có, tôi chưa từng đồng ý qua lời mời của một ai.
Cô bắt đầu nấu ăn còn anh thì ra phía sau bàn ngồi xuống rồi chậm rãi trả lời điện thoại.
Đem điện thoại kẹp giữa vai và cằm, hai tay không rảnh rỗi mà tiếp tục gõ bàn phím máy tính.
– Không có, đó chỉ là tin đồn mà thôi, cô ấy là tới tìm tôi nhưng tôi cũng không có đồng ý với cô ấy.
Máy tính bắt đầu hiện ra tài liệu.
– Không được, tôi thật sự không thể đồng ý với cô.
Anh kiểm tra giấy trên máy đánh chữ.
– Có lẽ nên tìm Lam Phẩm Văn xem sao, tiết học của các người dư thời gian đều giống nhau thôi! Tôi nghe nói muốn đuổi theo cô, không phải sao?
Hắn di động chuột:
– Hoạt động đoàn? Cái gì đoàn?
Máy đánh chữ bắt đầu hoạt động, một ít tờ giấy đi ra có hình giống với con dấu.
– Có thể! Nhưng phải là dịp tôi có thời gian rảnh…
Một mùi thơm nức mũi truyền đến làm hắn không tự chủ quay lại nhìn vềhướng phòng bếp, chỉ thấy thân hình yểu điệu của Vân Điệp đang khôngngừng bận rộn.
– Vậy không được…Phải, buổi tối hay ngày nghỉ đều không được, tôi có công việc khác phải làm.
Mở ra tờ tài liệu mới fax xong, anh nhíu mày nhận xét.
– Thật xin lỗi, buổi chiều hôm nay không được, tôi hiện tại có việc.
Anh nhìn Vân Điệp bưng thức ăn đi ra thì cười cười.
– Tổ chức sinh nhật? Ai tổ chức sinh nhật… À! Thì ra là phó giáo sư Ôn!Có thể chứ! Chỉ cần là ban ngày của ngày bình thường thì tôi hẳn đều làsẽ rảnh.
Lúc này, đối phương hình như nói rất nhiều, bởi vì một hồi lâu sau mà Vu Kiệt vẫn chưa lên tiếng trả lời, không gian lớn như vậy mà chỉ có âmthanh của máy đánh chữ và âm thanh xào rau.
– Không có, tôi không hề có ý định muốn trì hoãn, cách cư xử luôn nhưnhau cũng không có gì đặc biệt cần chú ý. Tôi đối với mỗi một người bạnhọc đều cư xử bình đẳng. Trợ giảng? Là ai ? Không nên nói như vậy, “bậybạ”, tôi cũng không có biết cô ta, cô ta sao có thể muốn theo đuổi tôiđược? Gặp mặt tôi một lần đã muốn theo đuổi tôi? Vậy cô ta nhất định là“Thế giới hoa”, gặp mặt người một lần đã muốn theo đuổi.
Đối phương lại nói một hồi dài, Vu Kiệt bắt đầu không kiên nhẫn, tay gõ gõ mặt bàn.
– Đẹp gái? Ánh mắt cao hơn trời…
Anh thở dài.
– Điều này cũng không có liên quan gì đến tôi.
Vu Kiệt nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, đối phương hình như rất nhẫn nại liên tục lên tiếng.
Lại là một hồi lâu sau, anh thở dài:
– Làm ơn, cho dù tất cả bạn học đều là nữ, cô giáo hoặc giáo sư đối vớitôi đều có hứng thú, thì cũng không có quan hệ gì với tôi! Ngay từ đầu,không phải tôi đã cho thấy rõ lập trường sao? Ngoại trừ hoạt động củatrường học và tập thể, nếu mời tôi tham gia cái gì tôi đều sẽ nhất quyết từ chối, tuyệt đối không có ngoại lệ!
Anh mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương.
– Nói thật đi? Nói thật đi cái gì…Không có, ở nước Mỹ tôi cũng không cóbạn gái, ở một đất nước nào đó trên toàn thế giới này đều sẽ khôngcó…Tại sao? Đới Dung Ngọc, hình như chuyện này không có liên quan gì đến cô đâu?
Lại nghe một lúc lâu sau, đầu Vu Kiệt đột nhiên gục xuống, cái trán để ở trên bàn:
– Ông trời! Cô không phải là đang nói đùa đi? Vì tôi quyết đấu? Quyết đấu cái gì? Dùng đao hay dùng kiếm?
Vân Điệp lại đem ra hai món ăn, đồng thời vẫy tay gọi anh, anh liền điđến trước bàn ăn ngồi xuống, thịt băm xào rau cải, chín tầng tháp trứngốp lếp, vừa ngon vừa đẹp làm Vu Kiệt phải liên tục nuốt nước miếng.
– Tốt lắm, tốt lắm, dù sao tôi cũng chưa có thích ai cả, cũng không có hứng thú trở thành đối tượng theo đuổi của một ai.
Anh nhanh chóng cầm lấy đôi đũa gấp miếng thịt băm cho vào miệng:
– Thật xin lỗi, tôi còn có việc, không cùng cô nhiều lời nữa, bye!
Vân Điệp lại đem ra món canh ngô đặc còn nóng hổi, rồi sau đó quay người múc cơm.
– Tiểu Điệp, cô tuyệt đối sẽ trở thành người vợ đảm đang nhất trên thếgiới, giỏi về việc nhà lại có tay nghề nấu ăn cực ngon, sau này ai cướiđược cô thì thật có phúc. – Vu Kiệt vừa ăn vừa nói.
Mấy ngày trước, sau khi cô vì anh làm đồ ăn khuya, anh liền thường xuyên quấn quít đòi cô nấu cơm cho anh ăn, thậm chí nhịn đói đến buổi tối đểchờ cô qua học thêm sẽ giúp anh nấu cơm tối.
Anh thật sự không rõ rốt cuộc người nhà của cô đang nghĩ cái gì nhưngnếu Vân Điệp là người nhà của anh, anh khẳng định sẽ bắt cô làm việcgiống như bảo mẫu.
Vân Điệp cười tủm tỉm bưng ra hai chén cơm, Vu Kiệt lập tức ăn như lang như hổ, còn nói không rõ :
– Hôm nay sao cô tan học sớm thế?
– Thi thử.
Cô bưng lên chén cơm ăn chầm chậm. Anh nhìn cô liếc mắt một cái:
– Có thấy thoải mái hơn không?
Vân Điệp gật gật đầu:
– Anh từng có nói qua muốn tôi cùng anh đi du lịch, nhưng vì giúp tôi ôn tập làm cho anh ngay cả thời gian đi chơi cũng không có. Tôi nghĩ nếuanh cho rằng tôi đã tiến bộ thì tôi đồng ý cùng anh đi ra ngoài du lịch, nhưng là…
Cô ngượng ngùng cười cười:
– Anh nếu định cho tôi làm hướng dẫn viên du lịch, tốt nhất là nên quênđi. Đối với những danh lam thắng cảnh ở Đài Loan, có khi tôi còn khôngbiết nhiều bằng anh!
Anh đột nhiên dừng lại đôi đũa:
– Bọn họ không bao giờ mang theo cô cùng ra ngoài sao?
– Trước kia, ba vì việc thăng chức từ phó giáo sư lên giáo sư cho nên không có thời gian mang người nhà đi chơi, về sau…
Cô cúi đầu xuống.
– Khi tôi xém bị ở lại lớp, nếu không phải nhờ ba đến trường học cầu xin giúp tôi, tôi liền…
– Ở lại lớp thì ở lại lớp! Có cái gì to tát đâu chứ.
Vu Kiệt không cho là đúng nhíu mày
– Cô cũng có thể đi chơi một mình! Hoặc cùng bạn bè hay bạn học đều được mà!
Cô giương mắt nhìn lén anh.
– Tôi không có thời gian.
Vu Kiệt trừng mắt nhìn cô.
– Thật là, từ lâu, cô đã biến thành con mọt sách.
Xoay tròn mắt, anh lại hỏi:
– Tiểu thư, cô sẽ có bạn học hoặc bạn bè tốt chứ?
Vân Điệp rũ mắt:
– Tôi…tôi trông có vẻ ngốc…cho nên..
Vu Kiệt chịu không được ca thán, sẵn tiện nâng lên cằm của cô:
– Tiểu thư, cô không có ngốc, chỉ là cô không giỏi học bài mà thôi, nhìn xem…
Anh chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
– Tôi chưa từng gặp ai có thể trong một thời gian ngắn mà nấu ra được nhiều món ngon như vậy.
Vân Điệp không lên tiếng, Vu kiệt đành phải tiếp tục chiến đấu hăng hái với bàn ăn.
– Còn có, cho dù nhà tôi loạn như thế nào, cô đều có thể lau dọn lại sạch sẽ, giống như dùng phép thuật vậy.
– Đây là bản năng của nữ giới – Vân Điệp ngượng ngùng nói.
Vu Kiệt xì một tiếng khinh bỉ:
– Mẹ của tôi không có loại bản năng này.
Anh lại lập tức nhìn cô.
– Mẹ cô cũng sẽ không có, đúng không?
Cô mở miệng định nói lại không biết nên nói cái gì.
Ngoại trừ đi ra ngoài mua ít đồ, hầu hết mọi thứ Viên Loan Anh đều sẽ giao cho người giúp việc.
Bà giải thích rằng, bà là người phụ nữ có trình độ văn hóa cao nên không thể để cho những việc làm này phá hư khí chất của bà được.
Nhưng sự thật vẫn là, nếu nấu cơm, bà sẽ nhầm lẫn giữa muối và đường,dấm đen thì trở thành nước tương, nấu cơm không bao giờ có thể ăn được,rửa bao nhiêu cái chén liền làm vỡ bấy nhiêu cái.
Giặt quần áo sẽ làm phai màu ra đủ màu sắc, lau nhà thì phòng chỉ toàn là nước…
Nói tóm lại, ở nhà này, thành tích biểu hiện ở bên ngoài mới là quantrọng nhất, còn mấy loại việc nhà như củi gạo dầu muối tương dấm thì căn bản không có làm cho ba mẹ cô chú ý được.
Cho nên việc cô thích nấu cơm tự nhiên cũng sẽ không dám nói cho ai biết. Vu Kiệt vẫn cứ thế nhìn cô.
– Sao?
– Bà…bà có công việc rất bận…
Vân Điệp miễn cưỡng tìm lý do phản bác, đối với mẹ của mình, thật không thể làm cho bà mất mặt được!
– Vậy à!
Vu Kiệt thở dài, lại bắt đầu ăn cơm.
– Thật ra cô căn bản không thích hợp với môi trường ở đại học, nhưng nếu cô đã kiên trì như vậy thì tôi nhất định sẽ giúp cô thực hiện đượcnguyện vọng này. Chỉ là, tôi khuyên cô nên lựa chọn ngành thích hợp nhất với mình.
– Ngành thích hợp nhất với tôi?
Vu Kiệt gắp một miếng trứng bỏ vào miệng.
– Ừ! Món này thật ngon, lần sau nấu tiếp nhé!
– Được.
Vân Điệp cũng gắp một miếng cho vào miệng.
– Xã công, cô rất thích hợp để làm công tác xã hội.
Nhanh chóng ăn xong một chén cơm, Vu Kiệt múc thêm một chén canh ngô đặc uống thật chậm rãi.
– Cô dịu dàng như vậy, lại vô cùng kiên nhẫn và có ý chí, vừa hiền lànhvừa tinh tế, rất thích hợp để làm y tá hoặc nhân viên công tác xã hội.Nhưng mà ngành y luôn thi rất khó cho nên tôi khuyên cô thi ngành xã hội học.
Vân Điệp như có suy nghĩ giống anh, gật gật đầu:
– Được! Vậy tôi sẽ thi ngành xã hội học.
Vu Kiệt uống xong canh, buông chén xuống còn Vân Điệp thì tự nhiên bớithêm cho anh một chén cơm, anh lớn tiếng nói với Vân Điệp đang ở trongphòng bếp bới cơm.
– Ăn cơm xong chúng ta đi xem phim nhé!
– Được.
Cô đáp đồng thời bước ra đem chén cơm đặt ở trước mặt anh.
– Nhưng mà không nên hỏi tôi đi xem phim gì bởi vì tôi còn không biết chính mình thích xem phim thể loại nào?
– Được, vậy tôi sẽ chọn bộ phim thật hài hước, vừa kích thích vừa náo nhiệt.
Im lặng ăn cơm một lúc, Vân Điệp đột nhiên hỏi:
– Vu Kiệt, vì sao anh đem tóc của mình nhuộm thành như vậy?
Vu Kiệt ngẩng đầu, vừa khéo thấy ánh mắt của cô đang nhìn mái tóc của mình:
– Trông rất vui nha! Thế nào, cô không thích sao? Vậy ngày mai, tôi đi nhuộm đen lại là được.
– Không phải là không thích mà chỉ là cảm thấy rất lạ cho nên hỏi xem thử thôi.
Vân Điệp vội nói:
– Anh không cần vì tôi mà đem nó đi nhuộm lại.
– Cũng không phải vì cô đâu!
Vu Kiệt nghĩ một đằng nói một nẻo.
– Tôi sớm đã nghĩ đến chỉ là mỗi lần đi nhuộm thật phiền toái.
Vân Điệp cười cười, đột nhiên nhìn khuyên tai hình đầu lâu, vòng tay cùng vòng cổ của anh.
– Hình như ngoại trừ lúc đi tắm và đi ngủ ra, anh đều đeo chúng thì phải?
Vu Kiệt theo ánh mắt của cô cúi đầu xuống nhìn, lập tức ngẩng đầu hỏi cô:
– Cô cũng không thích mấy thứ này?
– Không phải vậy! – Vân Điệp lại vội vàng lắc đầu phủ nhận.
– Tôi chỉ là đoán xem chúng nó có ý nghĩa đặc biệt gì hay không mới khiến cho anh đeo suốt ngày như vậy.
Vu Kiệt gật đầu.
– Chúng nó là di vật của giáo sư hướng dẫn của tôi. Giáo sư có ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, cho nên tôi mới đeo chúng để làm kỷ niệm về ông.
Nói xong, anh đột nhiên buông chén đũa, tháo vòng tay xuống muốn đeo cho cô.