Riftan mở to mắt trước nỗi đau đớn khôn nguôi. Chàng không hề biết chuyện gì đang xảy ra trong một khoảng thời gian dài. Chàng như thể một con cá bị kéo lên một cách bạo lực từ nơi sâu thẳm của biển. Chàng cố gắng thở một cách thô bạo, cảm giác như cơ thể đã quên mất cách thở, và hét lên khi một cơn nóng rát ập đến tay chân.
"Cố lên! Tôi đang trong quá trình chữa cho ngài."
Chàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong những suy nghĩ bối rối của mình. Riftan đảo mắt và chứng kiến pháp sư đang gắn lại cánh tay bị xé ra một nửa của mình.
Chớp mắt trước cảnh tượng kỳ lạ, Riftan cào xuống đất bằng tay còn lại khi xương và thịt của chàng như muốn tan ra trước vết bỏng đang sôi sục. Cố gắng thoát khỏi cơn đau, toàn thân chàng vùng vẫy lên phản kháng, nhưng có thứ gì đó đang giữ chàng lại, ngăn cản động tác của chàng.
Chàng nhìn lướt qua cơ thể mình với đôi đồng tử giãn ra. Những ngọn lửa xanh lam đung đưa khắp hang động tối tăm, chật chội. Những dòng chữ phức tạp đã được khắc trên mặt đất. Chẳng bao lâu, chàng nhận ra thứ gì đó như rễ cây được mọc lên từ mặt đất một cách kỳ diệu đang quấn chặt quanh cơ thể chàng.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng chàng.
'Đây không phải là nghi lễ để triệu hồi quỷ sao?'
Riftan đập mạnh hơn.
"Mẹ nó! Cậu... định làm gì với cơ thể của tôi vậy?"
"Tôi chỉ đang cố để chữa lành nó!"
Khi những chiếc rễ đen đang giữ cho chàng yên bắt đầu đứt, tên pháp sư hoảng sợ và ấn mạnh vai Riftan xuống.
"Hãy nằm yên! Cơ thể của ngài đã bị tổn thương quá nhiều nên tôi không thể chữa nó bằng phép thuật thông thường được!"
Khuôn mặt của tên pháp sư nhăn lại khi cậu ta hét lên một cách hung dữ.
"Ngài có biết mình đã mất bao nhiêu máu không? Không chỉ tay chân của ngài bị dập nát mà các cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương do sốc điện đấy! Tôi không tin nổi ngài còn có thể vung kiếm trong điều kiện đó... ngài hẳn là mất trí rồi."
Ngay khi Riftan cố gắng bác bỏ những lời của tên pháp sư, một cơn đau khủng khiếp ập đến với chàng, giống như bị con dao cứa vào xương. Riftan ngẩng đầu lên. Những phần xương nát của cánh tay bị tổn thương đang phục hồi một cách sinh động.
Những bắp thịt bị xé rách phồng lên và xoắn vào nhau như bùn, cơ thể chàng như muốn nổ tung bất cứ lúc nào. Đau đớn đến mức chết đi dường như là một lựa chọn tốt hơn. Chàng thở hổn hển và hét lên.
"Dừng lại... dừng lại đi!"
"Chết tiệt, ngài tỉnh lại sớm quá. Tôi cần thêm thời gian để giúp ngài hổi phục hoàn toàn..."
Những lời nguyền rủa hình thành trong miệng Riftan. Chàng muốn đe dọa tên pháp sư, nói với cậu ta rằng chàng sẽ giết cậu ta nếu cậu ta không dừng lại ngay lúc đó, nhưng chàng chỉ phát ra được một tiếng rên rỉ đau đớn.
Riftan nghiến răng, chàng đã trải qua muôn vàn khó khăn kể từ khi bỏ nhà ra đi, nhưng chưa bao giờ trải qua cơn đau khủng khiếp như vậy cho đến lúc này. Khi không thể chịu đựng được nữa, chàng cố cắn vào lưỡi mình nhưng Ruth hét lên, ôm chặt đầu Riftan.
"Không được! Ngài phải chịu đựng nó!"
Riftan trừng mắt nhìn cậu ta như thể chàng có thể giết cậu ta bằng đôi mắt đỏ ngầu của mình. Tên pháp sư đang cắn chặt môi lo lắng, ngay sau đó nói như thể đã có cách giải quyết
"Tôi sẽ sử dụng một phép thuật ảo giác để ngài quên đi nỗi đau. Hãy nghĩ về điều gì đó... điều gì đó vui vẻ hoặc khiến ngài hạnh phúc."
Riftan hoang mang nhìn cậu ta và đủ thứ lời nguyền rủa tuôn ra từ miệng chàng. Bảo chàng nghĩ đến những kỷ niệm vui vẻ trong hoàn cảnh này, cậu ta bị điên rồi. Tuy nhiên, tên pháp sư ánh lên vẻ quyết tâm.
"Để ảo giác được tạo ra một cách hiệu quả, ngài phải nghĩ về những ký ức tích cực. Nếu tôi để nó như thế này, ngài sẽ có những cơn ác mộng làm tê liệt đầu óc."
"Điều đó không quan trọng, chỉ cần làm thôi!"
"Không! Nếu điều đó xảy ra, não của ngài sẽ bị sốc và ngài có thể không bao giờ tỉnh lại nữa! Phép ảo giác được thiết kế với mục đích là để làm cho kẻ thù bối rối..."
"Mẹ nó! Tôi nói với cậu là hãy để tôi chết đi!"
Riftan lắc đầu trong điên loạn và bằng cách nào đó cố gắng vùng lên một lần nữa, cơ thể chàng bẩm sinh đang tìm kiếm một lối thoát do cơn đau gây ra. Pháp sư khẩn trương hét lên, cố gắng làm cho chàng bình tĩnh lại.
"Bất cứ điều gì cũng được. bất kỳ kỷ niệm hay khoảnh khắc khiến ngài cảm thấy hạnh phúc... cái gì cũng được hết nên hãy nghĩ về nó ngay đi! Nó sẽ làm cho cơn đau biến mất ngay lập tức!"
Riftan cào sàn và rên rỉ như một con thú. 'Mày có thể thoát khỏi nỗi đau này. Mình sẽ thoát khỏi nỗi đau này.' Chàng tuyệt vọng cào nát bộ não hoảng loạn của mình khi lặp đi lặp lại những từ đó trong đầu.
'Một kỉ niệm vui. Một khoảnh khắc khi mình cảm thấy hạnh phúc. Đ*t mẹ đầu mình trống rỗng.'
Chàng thấy nực cười khi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Tất cả những gì chàng có thể nhớ là cơ thể vô hồn của mẹ treo trên xà, hình ảnh cha dượng đang khóc trong bóng tối, mùi hôi thối của cơn đói và sự bẩn thỉu, cảm giác khó chịu khi lần đầu tiên đâm một người, những khoảnh khắc chàng suýt chết... không có gì ngoài những ký ức đau khổ. Đột nhiên, một tiếng cười kỳ lạ bật ra trên môi.
'Thật ngạc nhiên là mình chưa bao giờ có được một hạnh phúc nào trong suốt cuộc đời mình.'
Riftan bật ra nụ cười đau buồn như một kẻ điên, đột nhiên thốt ra một từ khi một ký ức hiện ra trong tâm trí anh.
"M-một cô gái..."
"Một cô gái?"
Không bỏ lỡ lời thì thầm nhẹ nhàng của chàng, pháp sư khẩn trương hỏi. Riftan hầu như không thể nói thêm về câu chuyện.
"Có một cô gái. T-tôi đã cứu cô ấy..."
Đột nhiên, cơn đau ngày càng dữ dội. Chàng đập đầu xuống đất và Ruth túm lấy chàng, người sắp mất tự chủ.
"Tiếp tục nói đi! Việc cứu cô ấy có phải là một kỷ niệm đẹp của ngài không?"
"Cô ấy đã cho tôi... một chiếc vương miệng hoa... vì đã cứu cô ấy."
"Hãy tưởng tượng một cách sống động về cô gái trong đầu ngài."
Riftan lùng sục trí nhớ của mình khi chàng gần như không thể tiếp tục chịu đựng.
'Mái tóc bồng bềnh như mây, đôi mắt lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng, đôi vai nhỏ lúc nào cũng cong xuống...'
Theo thời gian, một ánh sáng mờ ảo che khuất tầm nhìn của chàng và nỗi đau đớn tột cùng dường như muốn xé nát cơ thể chàng, biến mất như là một lời nói dối. Chàng loạng choạng, không thể theo kịp sự thay đổi đột ngột của các giác quan. Cơ thể như lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng đọng lại nơi có làn sương mờ ảo bao phủ khắp cơ thể chàng. Riftan vô thức xuyên qua màn sương mù.
Một lúc sau, một cánh đồng hiện ra, khi chàng đến gần hơn, phong cảnh quen thuộc càng hiện rõ, chàng chớp mắt ngơ ngác. Giữa khu vườn xinh đẹp ngập tràn những bông hoa khoe sắc, một cô gái đang đan một chiếc vương miện hoa. Một làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc nàng, và một chú chó săn đen ngồi bên cạnh nàng, ngáp và nằm gục đầu xuống. Chàng không thể rời mắt khỏi khung cảnh yên bình dù chỉ một giây.
Nàng đặt chiếc vương miện hoa lên đầu chú chó và nó liếm má nàng, vẫy cái đuôi đầy lông. Một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng vang lên bên tai chàng.
"Đây chỉ là..."
Làn gió xuân thổi bay vài cánh hoa, phả vào má chàng. Những cảm xúc kỳ lạ và khác nhau không thể giải thích bằng lời nói dâng lên trong lòng chàng. Đó là chàng đang theo dõi nàng.
Chàng rùng mình và ôm mặt. Đó chỉ là tưởng tượng, nhưng nó tiết lộ cuộc sống của chàng đã cô độc đến mức nào. Một người con gái trông cô đơn giống như chàng: sự hiện diện của nàng là hơi ấm duy nhất xoa dịu những khó khăn của chàng lúc bấy giờ.
Chàng từ từ nhắm mắt chỉ để mở lại. Những cánh hoa dính trên đôi má ướt đẫm của chàng. Thiên đường tầm thường của chàng nở nụ cười rạng rỡ, xung quanh là một tia sáng vàng mờ ảo. Chàng đứng đó như thể chàng có thể ở đó mãi mãi.
'Cho đến khi...'
***
Chàng cảm thấy mơ màng và toàn thân nặng trĩu như một miếng bông thấm nước. Riftan, với ánh mắt lóe lên trong trạng thái yếu ớt, từ từ nhận thức trở lại và quay đầu. Tên pháp sư ngồi bên miệng hang với đống lửa trại nhỏ. Cậu ta quay đầu lại như thể cảm nhận được ánh mắt của Riftan và thở phào nhẹ nhõm.
"Ôi, ngài gần như không tỉnh lại đấy."
Riftan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm máu của pháp sư và từ từ đứng dậy. Không khí lạnh về đêm có lẽ đang cắn xé làn da trên thân trần của chàng, nhưng chàng không thể cảm thấy ớn lạnh. Chàng di chuyển tay chân đã dính liền với cơ thể mình như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đưa mắt nhìn quanh hang, hết bên này sang bên kia. Trong cái hang hẹp mà họ dùng để trú mưa, có một số họa tiết phức tạp mà chàng cho rằng đã được sử dụng để làm phép.
Riftan kiểm tra cơ thể, nhìn xuống ngực mình. Tất cả những vết cắt lớn, thậm chí cả những vết thương nhỏ rải rác trên toàn thân đều đã biến mất, nhưng không chỉ có vậy. Chàng cảm thấy có gì đó không đúng bên trong mình mà chàng không thể chạm ngón tay vào.
Ngay khi nhận ra điều đó, chàng đã vô tâm nắm lấy chân của pháp sư và đẩy cậu ta vào vách tường của hang động. Mất cảnh giác, Ruth ré lên và ho. Riftan gầm gừ giận dữ, đẩy cậu ta mạnh hơn.
"Cậu đã làm gì với cơ thể của tôi?"
"Này, ngài đang làm cái quái gì vậy? Tôi chỉ... những vết thương đó...!"
"Cậu nghĩ tôi là thằng ngốc sao? Đó không chỉ là phép thuật chữa lành. Cậu... cậu là pháp sư hắc ám sao?"
Một dấu hiệu rõ ràng của sự kích động xuất hiện trên khuôn mặt của tên pháp sư và Riftan nghiến răng.
"Ngay cả khi ảnh hưởng của Giáo hội không còn mạnh mẽ nhu xưa, bất kì ai bị phát hiện sử dụng ma thuật hắc ám sẽ bị lên án và không thể sống ở bất cứ đâu trên thế giới này. Không chỉ vậy, nếu tôi chết, linh hồn của tôi sẽ không được ban phước và tôi sẽ không được chôn cất!"
"Tôi không sử dụng ma thuật hắc ám!"
Ruth kêu lên như thể mình bị buộc tội oan.
"Đúng, đó là một phép thuật nguy hiểm, nhưng... nó không chống lại bất kì giáo lý nào cả!"
Riftan nhìn chằm chằm vào cậu ta với vẻ hoài nghi. Ruth cố thoát ra, vùng vẫy tay chân để thoát khỏi sự kìm kẹp của Riftan và ném ra những lời lăng mạ.
"Chết tiệt thật! Tôi đã cứu mạng ngài và sử dụng hết năng lượng còn lại của mình nhưng ngài lại đối xử với tôi như thế? Ngay cả khi đáp lại lòng tốt, ngài thật sự là một kẻ thù địch! Nếu không có phép thuật của tôi, ngài đã chết rồi đấy!"
"Tôi thà chết còn hơn biến thành một con quỷ, một xác sống lang thang khắp thế giới trong suốt phần đời còn lại của mình!"
"Tôi đã nói với ngài đó không phải là phép thuật hắc ám!"
Mặt pháp sư càng đỏ hơn khi cậu ta hét lên. Riftan nhìn cậu ta như thể có thể giết người bằng đôi mắt của mình và hất cậu ta ra.
"Tốt thôi, nếu đó không phải là ma thuật hắc ám, tôi sẽ tự mình đi để xác minh."
Ruth xoa cổ, mặt tái xanh.
"Ngài đang thực sự bắt người đã cứu mạng ngài phải thụ án sao?"
"Người cứu mạng? Cậu đang biến mọi người thành quái vật và cậu có đủ can đảm để nói nhảm...!"
"Tôi không có chữa cho ngài bằng các bộ phận cơ thể của quái vật! Tôi không có đủ mana để chữa cho ngài, tôi chỉ sử dụng đá mana của con quái và tôi không sử dụng bất kỳ bộ phận nào khác hay phép thuật hắc ám!"
Ruth chỉ tay ra bên ngoài hang động. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, chàng có thể thấy cơ thể con quái vật đang rũ xuống ở lưng chừng núi, nơi bóng tối bao quanh nó.
"Về mặt lý thuyết, việc rút mana khỏi ma thạch không chống lại giáo lý. Các công cụ phép thuật cũng được làm từ ma thạch!"
"Nhưng phép thuật của cậu...chắc chắn khác xa với học thuyết. Tôi chưa bao giờ nghe nói về loại phép thuật đó, hàn gắn cơ thể con người gần như bị vỡ nát bên bờ vực của cái chết! Phép chữa lành chỉ có thể điều trị vết thương đến một mức độ nhất định. Tuy nhiên, cậu đã tái tạo các bộ phận bị tổn thương ngoài việc chữ bằng phép thuật chữa lành. Liệu tôi có sai không?"
Sự chán nản và thất vọng vẽ trên khuôn mặt của pháp sư khi Riftan ném cho cậu ta những lời thẩm vấn. Ruth đầm đìa mồ hôi như bị dồn vào chân tường, cuối cùng cũng thở dài và thú nhận.
"Được rồi, tôi sẽ thành thật với Ngài Calypse. Phép thuật tôi đã sử dụng cho Ngài Calypse là một phép thuật cấm kỵ, chưa được biết đến bởi Tháp Pháp sư của Lục địa phía Tây. Ngày mà phép thuật này được phơi này trước thế giới, không chỉ mình tôi gặp rắc rối mà cả Ngài Calypse cũng vậy. Bởi vì phép thuật này..."
Như thể Ruth không biết phải giải thích thế nào, cậu ta dừng lại một lúc trước khi nói ra.
"Đó là một phép thuật được thiết kế từ việc nghiên cứu sức mạnh tái sinh của những con quái vật troll."