The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 2: Gặp nạn



Cậu buộc chặt chiếc bao tải đựng than và cố gắng xóa bỏ hình ảnh cô bé tóc đỏ cứ chập chờn trong đầu cậu. Nghĩ về cô ấy chỉ là một ảo ảnh khiến cậu cảm thấy mình không hề đơn độc.

Riftan lấy củi ra khỏi kho và chất chúng lên chiếc xe ba gác. Sau đó cậu nắm lấy tay cầm và đẩy xe về phía trước. Cậu lặp đi lặp lại cùng một công việc không ngừng nghỉ, và cậu có thể vận chuyển tất cả đống than củi đó trước khi mặt trời nhô cao trên đỉnh đầu. Cậu lau mồ hôi với tay áo rách rưới và bơm nước từ giếng để giải cơn khát.

Điều may mắn duy nhất trong cuộc đời chết tiệt của cậu là cậu mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Dù tay chân cậu gầy gò do không thể nạp đủ dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, nhưng cậu cao và đủ lớn để trông như những cậu bé hơn cậu hai, ba tuổi.

Từ hồi tám tuổi, cậu đã không hề bị bệnh tật gì dù phải lao động cực khổ. Đã có lúc cậu hy vọng mình sẽ ngã bệnh khi phải đối mặt với hàng núi công việc nhưng chứng kiến ​​những người chết mà không rõ nguyên nhân khiến ý nghĩ đó tan biến hoàn toàn.

Nếu cậu bệnh, tất cả sẽ kết thúc. Cậu không đủ tiền để đến thầy thuốc, chứ đừng nói đến linh mục, và cũng không thể mong đợi ai đó sẽ chăm sóc cho cậu đến khi khỏi bệnh bởi vì nghỉ làm một ngày nghĩa là chết đói vào ngày đó.

Hầu hết những người nghèo chỉ để mặc người bệnh không chăm sóc cho đến khi họ qua đời, thậm chí là gia đình của họ. Dù gì đi nữa họ cũng không có sự lựa chọn nào khác.

Thương gia, thợ thủ công và kiến ​​trúc sư thì khá hơn, còn những nông dân thuê nhà như họ, phải trả khoản tiền thuê rất lớn vào mỗi mùa.

Việc những nông dân từ bỏ tự do và trở thành nô lệ là điều thường thấy vì họ không đủ khả năng đóng thuế. Và dù có thể đóng thuế, nhưng việc đưa thức ăn vào bụng lại là một gánh nặng khác.

Thuế và tiền thuê nhà được áp dụng bởi Công tước xứ Croix đặc biệt đắt đỏ. Không phải chỉ một hai lần cậu thấy cảnh cha dượng mình phải mặc cả với nhân viên thu thuế.

Bất cứ khi nào cha cậu mở miệng, đó sẽ là lời phàn nàn về giá thuê quá cao và chuyển đến một nơi khác có thuế và tiền thuê thấp hơn. Tuy nhiên, Riftan nhận thức rõ rằng không có cách nào để họ có thể rời khỏi lãnh thổ Croix.

Bên ngoài bức tường thành là những khu rừng và vùng đất bị xâm chiếm bởi những con quái vật khủng khiếp và cần ít nhất ba mươi đồng bạc để thuê lính đánh thuê hộ tống họ đến nơi an toàn.

Kể cả khi cậu làm việc cả đời, cậu cũng sẽ không bao giờ có thể dành dụm được số tiền đó. Cách duy nhất để trốn thoát chính là liều mạng, nhưng Riftan biết rằng cha dượng không đủ can đảm để làm như vậy.

Riftan vươn eo và xoa bóp đôi vai đang đau nhói. Bất chấp những lời tục tĩu mà cha dượng cậu phun ra để than vãn về tiền thuê nhà và thuế quá cao, hàng ngày ông vẫn ra ngoài vào lúc bình minh, mang theo chiếc cày đến cánh đồng. Ông không có sự lựa chọn nào khác cả. Ông sẽ thức dậy và làm công việc đó lặp đi lặp lại cho đến khi già và ốm, cho đến khi cơ thể không còn hoạt động được nữa.

Không khó để bắt gặp hình ảnh người cha dượng nằm trên giường, bất lực chờ đến ngày ông chết. Và ngay sau đó, sẽ là cậu. Như hầu hết những người nông dân, cuộc sống của cậu cũng sẽ kết thúc theo cách đó.

Riftan nhếch miệng cay đắng khi cậu rửa đôi tay bẩn bằng nước từ bình đựng của mình. Nhưng cậu sinh ra đã mạnh mẽ rồi, cậu sẽ có thể chịu đựng gian khổ ít nhất ba mươi năm nữa.

Nếu may mắn, cậu thậm chí có thể trở thành một thợ rèn như cha dượng cậu dự tính. Tuy nhiên, với đà này thì việc trở thành người thợ giỏi sẽ khó như là đi bộ đến mặt trăng vậy.

Hệ thống cấp bậc được phân chia rõ ràng trong lò rèn. Những người thợ rèn bậc cao nhất là những người làm áo giáp và vũ khí, những người ở bậc trung thì làm vạc, nồi, tay nắm cửa và chân đèn; số còn lại phải đóng móng ngựa suốt cả ngày.

Cậu ý thức rất rõ rằng cậu chỉ có thể trở thành một thợ rèn hạng trung bình mà thôi. Mặc dù cậu có thể khéo léo xử lý các loại công cụ, nhưng cậu thậm chí không bao giờ có cơ hội để rèn một kim loại chất lượng cao.

Sự căng thẳng và cạnh tranh giữa những thợ học việc rất khốc liệt và những người thợ cao cấp đã chọn sẵn người kế thừa cho họ rồi, và cho đến nay, cậu đã thất bại. Có lẽ, cậu sẽ làm việc vặt trong lò rèn trong suốt quãng đời còn lại của mình.

"Tuy nhiên, nó vẫn tốt hơn là trở thành một nông dân..."

Riftan rửa mặt bằng nước lạnh để lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, nghĩ cách để thoát khỏi cuộc sống nghèo đói chết tiệt này. Song, không có tương lai tốt đẹp nào có thể vẽ ra cho cậu cả.

Thêm một điều vào danh sách những bất hạnh của mình, cậu là một đứa con lai ngoài giá thú, được sinh ra từ dòng máu của những người xa lạ. Ngay cả khi gia đình cậu có thể tích góp vốn và bắt đầu kinh doanh, nó cũng sẽ dễ dàng bị xóa sổ thôi, vì việc buôn bán được chi phối bởi những người chủ yếu theo đạo Công giáo. Bên cạnh đó, ai sẽ muốn mua đồ từ cậu chứ.

Cậu xoa cổ, nơi đã nhớp nháp mồ hôi, và đi vào lò rèn. Các thợ rèn đã tập hợp, sẵn sàng bắt đầu một ngày làm việc và nhóm lò lửa. Một trong số họ nhìn cậu với đôi mắt cuồn cuộn.

"Mày còn đứng đó làm cái gì vậy?!"

Người đàn ông chỉ vào ống thổi khổng lồ làm bằng cánh rồng và ra lệnh cho cậu vận hành nó. Riftan thở dài và bắt đầu kéo ống thổi lên và đẩy xuống liên tục. Chẳng mấy chốc, cái lò rèn rộng rãi, huyên náo như được xông hơi vì nhiệt độ cao.

Riftan nghĩ rằng thật đáng kinh ngạc khi phổi của cậu vẫn chưa ngừng hoạt động. m thanh vang dội của tiếng búa đập vào sắt ở chỗ này và chỗ kia có thể khiến cậu bị điếc. Cậu cười chua chát.

'Mày cần gì lo lắng chứ?'

Sẽ tốt hơn nếu điều đó xảy ra, vì sau đó cậu sẽ không phải nghe những lời đồn thổi từ hàng xóm về sự bất hợp pháp và chủng tộc của cậu khi cậu đi ngang họ.

Riftan nghiến chặt răng khi cậu dùng hết sức để di chuyển cánh tay lên xuống. Sau một thời gian dài quạt lò lửa, một dòng sắt nóng đỏ rực chảy ra, người thợ đổ chúng khuôn cho cứng lại rồi đặt lên trên một cái đe, dùng búa đập cho phẳng lại.

Khi sắt rèn đã được tạo ra, người thợ rèn sẽ đem nó đi đánh bóng và chế tạo thành những thứ như móng ngựa, cựa và rìu. Quá trình này được lặp lại suốt cả ngày.

"Này! Chúng ta hết vôi rồi! Không phải tao đã nói mày lấy cho đủ sao?!"

Riftan đang làm việc với ống thổi thì ai đó nhéo tai cậu. Riftan ngẩng đầu lên, nuốt ngược tiếng rên rỉ. Gã râu ria dùng một tay bóp mạnh vào mặt cậu rồi quay đầu cậu sang một bên của lò rèn.

"Chúng ta chỉ còn nửa túi thôi! Đi lấy thêm đi, nhanh lên!"

Riftan hất tay gã đàn ông ra và nhìn ông ta một cách dữ tợn. Khuôn mặt của

gã ngay lập tức đỏ lên vì tức giận.

"Ánh mắt đó là sao? Bây giờ mày m uốn nổi loạn hay gì?"

Như thể gã đang khoe bắp tay rắn chắc của mình, thành quả của việc đập búa suốt ngày, gã lắc nắm đấm và vỗ vào cánh tay của cậu. Mới vào ngày hôm trước, Riftan đã bị đánh tới tấp đến nỗi nôn mửa cả ngày. Cậu lùi lại một bước.

"Rồi mày tính không đi lấy sao?"

Riftan bước ra ngoài trước khi gã ta có thể đánh cậu vào sau gáy. Tuy nhiên, trong khi kéo chiếc xe ba gác đến nhà kho, cơn giận dữ sôi sục trong Riftan vẫn không hề nguôi ngoai. Có đến hai mươi bốn người học việc, vậy sao mỗi khi vật liệu nào đó hết, cậu luôn là người phải đi lấy?

"Mấy tên khốn chết tiệt..."

Cậu rên rỉ và khạc nhổ trên mặt đất, sau đó kéo chiếc xe ba gác kêu lạch cạch đến một con đường tắt. Đang đi qua khu rừng rậm, cậu nghe thấy tiếng chó sủa từ đâu đó. Cậu dừng bước và nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy chú chó nào trong tầm nhìn. Cậu cau mày, rời chiếc xe, và đi về hướng mà âm thanh phát ra.

Cậu nhảy qua mấy bụi cây xanh và đi ngang qua ba, bốn cái cây đẹp đẽ, và cậu nhìn thấy một chú chó săn đen đang hung hăng sủa vào thứ gì đó, với tư thế đầy cảnh giác.

Nếu cậu nhìn không lầm, thì đó là chú chó canh trung thành của con gái lớn của ngài Công tước.

'Mày làm cái quái gì ở đây vậy? Chủ nhân của mày đâu?'

Lông mày của Riftan nhíu lại, rồi đột nhiên cậu mở to mắt trước những gì cậu nhìn thấy.

Chú chó đang sủa vào một sinh vật to trông giống thằn lằn, dài khoảng 1 kvet (khoảng 30cm), và nó đang thè lưỡi ra.

Theo bản năng, Riftan hạ thấp người xuống và quan sát hình dạng của sinh vật. Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một thứ như vậy trong đời. Toàn thân nó được bao bọc bởi lớp vảy gai nhọn và cái miệng lớn, đầy đe dọa của nó có hai chiếc răng nanh dài như kim nhô ra.

'Còn có những con quái khác đang ẩn náu không?'

Khi Riftan đang tập trung suy nghĩ, chú chó lao về phía con thằn lằn. Sau đó, con thằn lằn tấn công lại bằng cái đuôi dài của nó và cắn vào cổ chú chó.

Cậu đang nhìn chằm chằm vào cảnh tưởng, và có thứ gì đó bật ra từ bụi cây. Riftan thở gấp. Cô gái nhỏ của gia tộc Croix nắm một cành cây dài và bắt đầu đập vào cơ thể của con thằn lằn.

Riftan chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khó hiểu như vậy. Cậu bối rối đến mức không cử động được cơ thể cứng nhắc của mình.

Con thằn lằn ngoáy đầu lại, ném chú chó săn đi rồi phóng thẳng đến chỗ cô bé. Đoán trước được điều gì sắp xảy ra, Riftan nhặt một viên đá dưới đất và nhanh như chớp chạy đến bên cô bé.

Khi cậu đâm viên đá nhọn vào cổ con quái vật, cơ thể của nó - to hơn cả cẳng tay của Riftan - co giật dữ dội. Nó thét lên inh ỏi, đe dọa với nọc độc của nó.

Cậu trốn ra sau con quái và ném đá mạnh hết sức có thể. Sau đó, một viên đá lớn đập vào cổ họng của nó, khiến con quái vật vùng vẫy và vặn vẹo mạnh mẽ với chiếc đuôi dài của nó.

Riftan vội vàng nhặt những cành cây rơi và đâm vào bụng con quái. Sau một lúc, cơ thể con quái vật mềm nhũn ra. Cậu đá nó và thở một cách thô bạo.

Tim cậu đập mạnh, như móng ngựa bị đóng đinh vậy, mồ hôi lạnh chảy xuống lưng như thác. Nếu có thể, cậu muốn đặt cô bé úp mặt vào lòng cậu và tét vào mông để phạt cô.

Riftan trừng mắt nhìn cô bé một cách hung dữ. Nhưng, khi nhìn thấy cô yếu ớt ngồi dưới đất, tất cả sự tức giận trong cậu đều biến mất và thay vào đó là nỗi sợ hãi.

Cậu vội vàng ngồi xuống trước mặt, kiểm tra toàn thân cô bé. Máu chảy ra từ cẳng tay. Cô bé đã bị cắn bởi sinh vật quỷ quái đó.

Không mảy may suy nghĩ, Riftan nới lỏng thắt lưng và buộc chặt quanh phần trên của vết thương.

Sau đó, cô bé ngả đầu ra sau và bật khóc. Cậu siết chặt cánh tay cô từ trên xuống dưới, cánh tay cô còn nhỏ hơn một gang tay của cậu nữa. Cô bé vừa khóc vừa đánh vào người cậu.

"Ah... đau..."

"Anh phải lấy nọc độc ra. Yên nào!"

Sau những việc này, cậu có thể sẽ bị cắt cổ vì tội vô lễ, nhưng hiện tại, không có ai chứng kiến cả. Cậu hét lên bảo cô im lặng, đặt miệng cậu lên vết thương, hút hết phần máu bị nhiễm nọc độc và nhổ đi.

Sau vài lần làm như vậy, cậu ôm lấy cơ thể nhỏ như búp bê của cô và bế cô chạy về phía lâu đài. Cô bé bật khóc khi đôi mắt sụp xuống.

"Chó con... của em..."

Cậu nhìn qua vai, sợ hãi. Chú chó không còn tí sự sống nào và cũng không cử động. Riftan cắn môi và di chuyển lần nữa, nhưng cô bé cứng đầu kéo tóc anh.

"Chó... chó con của em... Anh phải m-mang chó con của em đi."

"Anh sẽ mang nó đến cho em sau."

Cậu thúc giục đôi chân của mình di chuyển nhanh hơn khi cậu hứa một lời hứa mà cậu không thể thực hiện được. Cô bé vòng cánh tay nhỏ nhắn và mảnh khảnh quanh cổ cậu và khịt mũi.

"Anh ph-phải làm được đấy."

Tim cậu như muốn vỡ ra vậy. Cậu ôm chặt lấy tấm lưng nhỏ nhắn của cô và chạy ra khỏi khu rừng không chút do dự. Cậu không thể đếm xuể bao nhiêu lần cậu suýt vấp phải rễ cây do vội vàng. Cậu lo lắng dụi lòng bàn tay vào cơ thể đang dần trở nên lạnh hơn và cứng đờ của cô sau mỗi giây trôi qua. Sau khi chạy một hồi lâu, tòa nhà cuối cùng cũng xuất hiện và cậu hét lớn đến mức cổ họng cậu như muốn xé toạc ra.

"Gi-giúp tôi với! Tiểu thư bị quái vật cắn!"

Một người giúp việc đang mang một giỏ quần áo đi ngang qua, quay đầu lại và hét lên. Cô quăng giỏ đồ và chạy nhanh đến chỗ cô bé.

"Tiểu thư!"

Những người hầu nghe thấy tiếng ồn ào cũng chạy đến, hỏi chuyện gì đang xảy ra. Cậu hét lên lặp đi lặp lại cho đến khi kiệt sức.

"Có một con quái vật trông như thằn lằn! Nó đã cắn vào cẳng tay của tiểu thư. Phải nhanh chóng điều trị cho cô ấy."

"Đưa tiểu thư vào trong ngay!".

Một cô hầu gái mập mạp giật lấy cô bé khỏi tay cậu và chạy về phía lâu đài. Cậu ngập ngừng, nhìn cô với đôi mắt mơ hồ. Cô bé đi khập khiễng trong tay người hầu gái, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tòa nhà tráng lệ. Đuổi theo họ trong vô thức, một người lính nắm lấy vai và chặn Riftan lại.

"Cậu nghĩ cậu đang đi đâu vậy hả?!"

"Làm ơn, nếu được, hãy để tôi xem dù chỉ một chút thôi."