Ngày hôm sau, Công tước Croix chuẩn bị vô cùng vất vả cho lễ cưới ngay cả trước bình minh. Ông ta dường như rất háo hức quyết tâm thực hiện nghi lễ ngay lập tức, không cho một chàng một cơ hội để thay đổi ý định.
Riftan lo lắng đi lại trong phòng như một con thú bị mắc kẹt. Chàng cảm thấy tội lỗi đầy mình vì đã đặt gánh nặng cho cấp dưới để cứu cha dượng. Chàng sẽ cảm thấy tốt hơn nếu các hiệp sĩ chỉ trích chàng vì những lựa chọn ích kỷ. Tuy nhiên, mặc dù các hiệp sĩ vô cùng tức giận với Công tước Croix, họ không phàn nàn một lời nào về quyết định của Riftan.
Chàng ngồi phịch xuống ghế và lấy hai tay ôm cái đầu đang đau nhói. Nếu chàng thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là chỉ huy của Đội hiệp sĩ, thì việc chàng nhắm mắt làm ngơ với cha dượng là đúng. Tuy nhiên, chàng không thể chịu đựng được khi làm điều đó. Chàng không thể bỏ rơi ông ấy một lần nữa.
Chàng nhắm chặt mắt. Vào ngày tang lễ của mẹ, hình ảnh cha dượng chàng khóc trong bóng tối hiện lên trong trí nhớ. Ông đã lãng phí mười hai năm để che chở cho họ. Sẽ thật khủng khiếp khi đứa con hoang của ông để ông bị giết trong khi ông chỉ vừa mới có được cho mình một gia đình thực sự.
"Lễ cưới sẽ được tổ chức vào buổi chiều."
Quản gia xuất hiện vào buổi trưa, cùng với những người hầu mang áo choàng và phụ kiện để mặc cùng. Riftan nhìn xuống với vẻ mặt nhăn nhó trước bộ quần áo nhung lụa, khiến những người hầu phải nao núng và lùi lại trước phong thái thô kệch của chàng. Tuy nhiên, quản gia vẫn cố chịu đựng và thậm chí không hề nhúc nhích.
"Đại tư tế sẽ chủ trì buổi lễ, các quý tộc phương Đông sẽ làm nhân chứng. Chúng ta nên gấp rút chuẩn bị để kịp tiến độ".
Ông ta nhìn chàng một cách ngạo mạn, như thể nói rằng chàng không nên bắt các quý tộc và đại tư tế phải chờ đợi. Riftan giật lấy bộ quần áo trong cơn tức giận, chàng muốn xé xác ai đó, nhưng không phải ông già này. Chàng lạnh lùng đáp, nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi có thể thay đồ một mình, nên hãy biến đi."
Quản gia nhìn chàng một cách hoài nghi và từ tốn dẫn người hầu ra ngoài với ông ấy. Riftan cởi bỏ đồ của mình và mặc bộ quần áo bệnh hoạn mà họ đã đưa. Cơn thịnh nộ bùng cháy trong chàng khi chàng nhìn thấy mình diện bộ đồ không phù hợp như một quý tộc kiêu căng. Chàng quay mặt khỏi gương, kìm nén cảm giác muốn xé toạc gấu quần áo ra.
Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa. Chàng vắt kiếm vào thắt lưng và đi ra ngoài. Các hiệp sĩ của Lâu đài Croix xếp hàng dọc các hành lang, mặc đầy đủ bộ giáp thép.
"Chúng tôi đã đến để hộ tống ngài đến bàn thờ."
Riftan nghiến răng, cứ như thể họ đang bắt một tù nhân vậy. Bất chấp điều đó, các hiệp sĩ của Công tước hộ tống chàng đến ngôi đền nằm trong lâu đài. Chàng đi theo họ trong khi phun ra đủ lời nguyền rủa trong tâm trí.
'Cầu mong Công tước xứ Croix và tất cả mọi người liên quan đến hắn đều bị nguyền rủa; chư hầu của hắn, những người hầu của hắn, tất cả bọn họ.'
Tuy nhiên, khoảnh khắc ánh mắt chàng bắt gặp hình bóng Maximillian Croix đứng trước bàn thờ, mọi suy nghĩ trong chàng đều tan biến. Chàng đứng ngây người ở lối vào của ngôi đền, nhìn xa xăm về phía lưng nàng.
Nàng mặc một chiếc váy trắng nhạt như nước da của nàng. Đôi mắt chàng lướt dọc theo chiếc cổ ngọc ngà, tấm lưng nhỏ và vòng eo thon thả của nàng dường như chỉ vừa một vòng tay.
Chiếc váy lấp lánh ánh bạc xõa như mây trên sàn đá cẩm thạch và đầy những viên ngọc trai, tỏa sáng với mái tóc màu hồng được búi lên thanh lịch của nàng. Trái tim chàng như thắt lại trước vẻ ngoài đáng yêu đến nghẹt thở của nàng.
Riftan hít vào hật sâu. Tâm trí chàng đang ở trong một trạng thái hỗn độn, hoang mang, khao khát và cảm giác tội lỗi. Chàng không thể hiểu được làm thế nào chàng có thể cảm thấy như vậy khi bản thân chàng đang ở trong một tình thế nhục nhã.
"Xin hãy bước vào trong."
Khi chàng không di chuyển, các hiệp sĩ từ phía sau thúc giục chàng bước tới. Riftan chậm rãi đi về phía bàn thờ. Những quý tộc ở hai bên lối đi trải thảm đỏ, gửi cho chàng những ánh nhìn khinh bỉ và thương hại. Riftan phớt lờ họ và đứng bên cạnh nàng. Maximillian cẩn thận ngước đôi mắt xám đục lên nhìn chàng.
Riftan như rơi xuống một hố sâu bất tận khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của nàng dường như sẽ vỡ ra ngay lập tức. Nàng tỏ ra bất hạnh và đau khổ. Những lễ vật hiến tế cho ác quỷ xấu xa nhất cũng không thể trông đáng thương hơn nàng. Sự tức giận và buồn bã trào dâng trong chàng, hoành hành dữ dội. Nếu ai đó khác đứng ở vị trí của chàng, nàng sẽ không có vẻ mặt kinh hãi như vậy. Nghĩ như vậy, chàng đã tự mình oán hận nàng.
'Ta cũng không muốn đứng ở vị trí này.' Chàng rất muốn lý luận với nàng như vậy. 'Ta cũng không muốn điều này xảy ra.' Tuy nhiên, chàng biết rất rõ rằng đó sẽ là một lời nói dối.
"Buổi lễ sẽ bắt đầu ngay bây giờ."
Vị đại tư tế đang đứng trên bục, tuyên bố bằng một giọng trang nghiêm. Riftan quay khỏi nàng và đi về phía trước của bàn thờ. Sau đó, đại tư tế bắt đầu đọc thánh thư với tông giọng trầm. Riftan dán mắt vào thiên thần được khắc bên dưới của bàn thờ trong suốt buổi lễ, nhưng cả năm giác quan của chàng đều hoạt động mạnh mẽ trước sự hiện diện của nàng, chàng cảm thấy như mình sắp bị thiêu rụi.
Mỗi khi chàng hít vào, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể nàng tràn ngập trong phổi chàng và ống tay áo buông thả của nàng sượt qua mu bàn tay chàng gần như khiến chàng phát điên.
"Riftan Calypse, cậu có thề trước Chúa rằng cậu sẽ lấy Maximillian Croix làm vợ, yêu thương cô ấy và chăm sóc cô ấy cả cuộc đời này không?"
Riftan ngẩng đầu lên khi đại tư tế hỏi với một giọng nghiêm nghị. Mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời của chàng. Chàng đáp lại bằng một giọng cộc cằn.
"Tôi thề."
"Maximillian Croix, cô có thề trước Chúa rằng cô sẽ lấy Riftan Calypse làm chồng và vâng lời cậu ấy cho đến cuối cuộc đời không?"
Riftan có thể cảm thấy cơ thể nàng đang căng lên như thể sắp vỡ ra. Maximillian trả lời bằng một giọng run run lặng lẽ.
"Tôi th-thề..."
Chàng cố gắng trong tuyệt vọng để không quay đầu lại nhìn nàng. Cuối cùng, vị tư tế tuyên bố sự kết hợp giữa hai người họ và những người chứng kiến đứng lên, vỗ tay. Mọi thứ thật viễn vông. Riftan lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh vào quần và nhìn mọi người tiến về sảnh tiệc. Chàng không biết mình nên nói gì với nàng.
"Cậu đứng đó làm gì vậy? Còn tiệc cưới đang chờ đấy".
Công tước xứ Croix nói khi tiến lại gần chàng với một nụ cười tàn nhẫn. Riftan trừng mắt nhìn ông ta với sự thù địch dữ dội nhưng Công tước chỉ bình tĩnh nhìn chàng.
"Đám cưới vẫn chưa hoàn tất. Ta tin rằng cậu sẽ thực hiện lời hứa của mình đến cùng".
Riftan nghiến chặt hàm và răng. Tuy nhiên, chàng biết rõ rằng đám cưới sẽ chỉ trọn vẹn sau tiệc chiêu đãi và sau khi họ bước vào phòng tân hôn, vì vậy chàng miễn cưỡng đi theo công tước vào bữa tiệc. Chàng có thể cảm thấy Maximillian đang lặng lẽ theo sau mình, nhưng chàng không dám quay lại và nhìn nàng. Chàng không muốn nhìn thấy sự đau buồn hằn lên trên khuôn mặt nàng.
Riftan bị kéo vào phòng tiệc xa hoa chật kín người và chàng uống cạn rượu do công tước rót. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi trời tối dần, và những thuộc hạ của chàng bước vào sảnh. Khi Riftan thấy Uslin ra hiệu với chàng bằng một cái gật đầu, chàng xin phép các quý tộc vắng mặt và đi về phía cậu ta đang đứng. Uslin dẫn chàng đến một góc của sảnh tiệc, tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện. Khi họ đến một nơi đủ yên tĩnh, hiệp sĩ mở miệng nói một cách thận trọng.
"Các hộ vệ đã tìm thấy vợ của cha dượng của ngài."
Khuôn mặt của Riftan đanh lại. "Họ thế nào?"
"Họ vô cùng kinh hãi, nhưng tôi không nghĩ rằng họ bị thương nặng. Bé gái nhỏ cũng không sao".
Riftan thở phào nhẹ nhõm. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ, chàng sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.
"Họ đang ở đâu?"
"Các hộ vệ đang trông chừng họ."
Uslin dừng lại một lúc rồi hỏi chàng. "Ngài có thực sự chắc muốn giải quyết theo cách này không?"
Vai của Riftan cứng lại trước vấn đề như cực hình. Uslin tiếp tục thăm dò trong lo lắng khi Riftan không trả lời.
"Phải có một cách khác. Nếu chúng ta cầu xin sự giúp đỡ của Bệ hạ... "
"Cha dượng của ta sẽ bị xử tử trước khi tin nhắn đến được Drakium."
Riftan nhìn cậu ta với đôi mắt nặng nề. "Đừng lo lắng. Ta không có ý định lôi các cậu vào chuyện này. Một khi hôn lễ kết thúc, ta sẽ xin từ chức chỉ huy trưởng".
Khuôn mặt của Uslin trở nên nhăn nhó trong tức giận. "Đừng có lố bịch như vậy! Ngài định đi đến núi Lexos một mình sao?"
"Ta có thể yêu cầu công tước cung cấp cho ta một đội quân."
"Dù vậy, ông ta sẽ chỉ cho ngài hàng trăm tên ngốc vô dụng!"
Uslin nghiêm khắc đáp lại trong tiếng gầm gừ. "Ngay cả khi ông ta giao cho ngài một đội quân thích hợp, các hiệp sĩ của công tước cũng sẽ không tuân theo lệnh của chỉ huy. Chỉ huy sẽ chỉ có một mình trong Dãy núi Lexos."
"Đó là vấn đề mà ta cần giải quyết!"
"Vấn đề của chỉ huy cũng là vấn đề của chúng tôi!"
Uslin đáp lại một cách sắc bén. "Nếu chỉ huy rời bỏ chức vụ hiệp sĩ, các hiệp sĩ sẽ trở lại làm lính đánh thuê hoặc được hợp nhất vào Đội Hiệp sĩ Hoàng gia. Dù bằng cách nào, Đội Hiệp sĩ Remdragon cũng sẽ tan rã. Ngài định để chúng tôi phải trải qua những chuyện đó sao?"
Riftan siết chặt ly rượu đến mức nó gần như vỡ ra. Chàng cũng biết rõ điều gì sẽ xảy ra với Đội Hiệp sĩ Remdragon, nhưng chàng nghĩ việc đó sẽ tốt hơn là bị lôi đi để đánh đổi mạng sống. Uslin tiếp tục nói như thể nghe thấy suy nghĩ của chàng.
"Chúng ta là hiệp sĩ. Tôi đã từ bỏ việc chết một cách yên bình trên giường của mình vào thời khắc tôi được phong tước hiệp sĩ. Nếu chỉ huy nói rằng ngài sẽ tham gia vào cuộc chinh phục rồng, thì chúng tôi sẽ làm theo".
"Nhưng đó là suy nghĩ của cậu, những người khác có thể không nghĩ như vậy."
Riftan ném ly rượu xuống. "Nếu mọi chuyện trở nên khó khăn khi ta từ chức chỉ huy, ta sẽ gửi một tin nhắn cho Tử tước Triden. Tôi định hỏi suy nghĩ của mọi người, và nếu ai đó muốn, ta sẽ thực hiện các biện pháp để giúp họ được hợp nhất vào Đội Hiệp sĩ Hoàng gia. Chinh phục rồng là một hành trình nguy hiểm. Ta không thể để các cậu liều mạng vì lợi ích của ta."
Uslin mở miệng như thể muốn phản bác. Nhưng ngay lúc đó giọng nói của Công tước vang lên từ phía sau họ.
"Tại sao cậu lại cất cao giọng vào một ngày đẹp trời như thế này?"
Khuôn mặt của Uslin đỏ lên vì tức giận trước lời nhận xét trơ trẽn của người đàn ông. Riftan nói trước khi cấp dưới của chàng bùng phát vì tính khí nóng nảy và bắt đầu đả kích.
"Có một vấn đề trong đội hiệp sĩ."
Một nụ cười méo mó nở trên môi công tước khi lạnh lùng nói ra những lời của mình, ý rằng bất kể đó là gì, ông ta cũng không quan tâm.
"Cậu đang kể cho ta nghe một câu chuyện thê lương như vậy khi cậu chưa phải là con rể của ta."
Riftan trả lời bằng ánh mắt khinh bỉ. Công tước cau mày như thể ông ta khó chịu vì điều đó, nhưng ngay sau đó ông ta nhún vai và nói.
"Chà, không sao đâu. Đã đến lúc phải vào phòng tân hôn. Cậu muốn để cô dâu đợi đến bao giờ?"
Sau đó, ông ta duỗi tay ra, đưa chàng về phía cầu thang được xếp đầy nến. Riftan nuốt khan. Lưng chàng đổ mồ hôi vì sự căng thẳng kì lạ mà chàng đang cảm thấy.