The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 6: Kết thúc để bắt đầu



Riftan nhìn chằm chằm vào tấm bia dựng trên đỉnh mộ của mẹ cậu. Một bàn tay thô ráp lạnh lùng đặt trên đôi vai run rẩy của cậu.

"...Quay về thôi."

Riftan ngước nhìn cha dượng với đôi mắt u sầu, và lại nhìn xuống một cách bất lực.

Ngay sau khi đám tang kết thúc, cậu phải làm việc ở lò rèn và gạt cảm xúc của mình sang một bên, và cũng không ai cho cậu đặc quyền để nghỉ ngơi. Chỉ vì một người phụ nữ qua đời, chẳng ai thèm nhìn cậu bằng ánh mắt cảm thông hay dù chỉ một chút thương hại.

Khi bệnh dịch bùng phát, chính những người thuộc tầng lớp thấp kém sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Xác của họ chồng chất lên nhau, việc xác của những người lạ bị trộn lẫn vào nhau thực sự không phải là một vấn đề đáng quan tâm đối với giáo dân. Thực tế đó là điều khá may mắn: cậu không cần những lời an ủi khoe khoang đó. Cậu không bao giờ muốn nhớ lại cơn ác mộng của đêm qua.

Riftan làm việc không ngừng, cố gắng xóa bỏ mọi suy nghĩ đang chạy trong đầu. Cậu đập búa trong cơn tức giận cho đến khi vai cậu kêu than vì đau điếng. Khi không còn tí sức lực nào để nhấc ngón tay lên, cậu lê bước trở về nhà. Tuy nhiên, khi đến căn chòi, chân cậu không cử động, giống như chúng đã cắm rễ trên mặt đất vậy. Cậu do dự một hồi lâu trước khi nắm lấy nắm cửa với đôi tay run rẩy và không khí ẩm ướt giữa mùa hè tràn vào phổi cậu một cách khó chịu.

Cậu nhắm chặt mắt khi mở cửa, một mùi hôi xộc vào mũi. Với đôi mắt đau buồn, cậu nhìn qua căn chòi tối tăm nhuốm màu hoàng hôn. Mặc dù họ đã lau sàn nhà sạch sẽ vào đêm qua, nhưng mùi hôi thối lạ thường vẫn đọng lại. Riftan chạm môi bằng đôi tay run rẩy và nhặt một cái xô bên cửa rồi đong đầy nó bằng nước từ dòng suối. Sau đó, cậu đổ nước xuống sàn, quỳ xuống, chẳng phiền để ý xem quần của mình có bị thấm nước hay không, rồi chà đi chà lại những vệt đen.

Cậu chớp mắt trước khi nhận ra đó là nước mắt của mình, vì vậy cậu dùng nắm tay lau má một cách mạnh bạo. Cậu thậm chí không biết mình khóc vì điều gì, cảm thấy thật xấu hổ khi rơi nước mắt. Riftan đặt chiếc vương miện hoa vào một chiếc giỏ nhỏ và gục xuống giường, thậm chí không thèm thay bộ quần áo lôi thôi.

Khuôn mặt của người phụ nữ treo trên trần nhà lóe lên trước mắt cậu như một bóng ma, cảm giác như bóng đen ấy vẫn đang lơ lửng trên đầu cậu, nhưng cậu không còn nơi nào để chạy trốn. Riftan kéo chăn trùm kín đầu và co ro lại như một quả bóng nhỏ.

Đêm đó, cha dượng trở về nhà trong tình trạng nồng nặc mùi rượu. Khi mở mắt trước những âm thanh lạch cạch mà ông tạo ra, cậu nhìn thấy một bóng đen đang loạng choạng bước tới giường đối diện. Cha dượng nằm phịch xuống chiếc giường rơm và nhìn chằm chằm vào sàn nhà rất lâu. Sau một thời gian dài im lặng, cuối cùng ông cũng nói với giọng vang dội.

"Đừng tự làm cho mình đau khổ như vậy."

Riftan chậm rãi chớp mắt trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông vang lên trong nức nở.

"Nếu đã sinh ra như rác rưởi trên mặt đất, con phải sống cuộc đời chỉ nhìn xuống mặt đất. Nhìn lên sẽ khiến con khốn khổ hơn thôi."

"..."

"Ai mà biết được chứ? Nếu có miếng rác trên đường... và ai đó sẽ nhìn đến. Nhưng họ chỉ giẫm nát và bỏ đi thôi. Con thấy đấy, không ai quan tâm cả. Ta đang nói rằng sẽ không ai quan tâm. Nhưng như vậy thì không được đâu. Không nên sống vô tâm như vậy và rồi cứ thế mà bỏ đi."

Riftan nhìn vai người đàn ông run lên, rồi quay về phía trần nhà tối đen. Khuôn mặt tuyệt vọng của mẹ cậu hiện lên trước mắt.

Cậu sẽ không khóc nữa đâu. Cậu không còn nước mắt để rơi vì người đó nữa

'Tôi sẽ không tha thứ cho bà cho đến ngày tôi chết.'

Cậu thì thầm trong lòng và từ từ nhắm mắt lại.

***

Sau ngày hôm đó, hàng ngày Riftan đến lò rèn một cách máy móc rồi lại trở về nhà. Cậu mệt mỏi đến mức không biết khi nào mình sẽ ngã quỵ vì không ăn ngủ đầy đủ, nhưng như vậy lại tốt. Cậu không thể nhắm mắt trừ khi cơ thể cậu kiệt sức đến mức không thể suy nghĩ được gì. Như thể nhận thấy Riftan đang tự vắt cạn sức mình như một kẻ điên, một ngày nọ, người thợ rèn thẳng thừng nói.

"Đừng đến đây vào ngày mai. Đang bận rộn chết được, tôi không muốn cậu trở thành gánh nặng cho chúng tôi nếu cậu gục ngã. Nghỉ ngơi vào ngày mai đi, sau đó hãy trở lại trông giống một người bình thường."

Riftan nghĩ rằng người đàn ông trông thật lố bịch vì đã nói điều đó trong khi chính ông ta đã đẩy cậu vào chỗ chết vì công việc. Cậu bé cười ngặt nghẽo và đặt dụng cụ của mình xuống. Tuy nhiên, cậu không nghĩ đến việc đi về nhà.

Cậu lang thang trong rừng không mục đích, rửa tay chân đen như than dưới suối, rồi ngồi nghỉ trên một gốc cây một hồi lâu. Tiếng chim hót vang lên thật thanh bình. Cậu nhìn lên những tán lá dày với đôi mắt xa xăm, rồi đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bắt đầu lê bước. Cậu không biết mình sẽ đi đâu. Cậu đến tòa nhà phụ sau khi đi bộ một lúc lâu và dừng lại như thể bị thứ gì đó kéo lại.

Cô bé đang ngồi trong góc vườn xinh đẹp ngập tràn những bông hoa đang khoe sắc. Riftan lặng lẽ nín thở. Bất chấp cái nóng giữa mùa hè, đôi vai của cô bé khom lại như thể đang cảm thấy ớn lạnh. Hình dáng của cô khiến cậu nhớ đến chính mình khi nằm xuống và cuộn mình dưới tấm chăn. Trông cô bé thật lạnh lẽo và cô đơn đến nỗi cậu muốn ngồi xuống bên cạnh và sưởi ấm cho cô bằng nhiệt độ cơ thể.

Riftan đột nhiên cảm thấy sợ hãi lạ lẫm và lùi lại, mặc dù đang đứng dưới cái nắng như thiêu đốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng. Cậu chạy nhanh hết mức có thể. Ngay cả khi cậu đã ra khỏi cổng lâu đài, cảm giác sợ hãi kỳ lạ đó vẫn không biến mất.

Cậu chạy thật nhanh xuống ngọn đồi xanh và dừng lại trước một dòng suối đang chảy xiết. Dòng nước chảy mạnh mẽ lấp lánh ánh bạc dưới cái nắng gay gắt. Trong làn nước trong vắt đó, những viên sỏi trắng và xanh mà cậu thường tìm kiếm, chiếu vào mắt cậu. Riftan nhìn chúng chằm chằm khi lục tung hai cánh tay và lôi ra chiếc vương miện tồi tàn từ bộ đồ của mình. Một chiếc vương miện được làm từ một chiếc móng ngựa.

'Mày thực sự tính đưa cái này cho con gái của công tước sao?'

Riftan ném nó đi. Chiếc vương miện bằng sắt bay như một chiếc boomerang và chìm trong nước. Cậu rời đi ngay khi cảm thấy hối hận dâng trào, nhưng cậu không biết phải đi đâu. Cậu không thể nghỉ ngơi trong căn chòi đó được nữa. Mỗi khi cậu bước vào nhà, ảo ảnh về người mẹ treo cổ trên trần nhà ám ảnh cậu, những cơn ác mộng ập đến mỗi ngày, khuôn mặt bất lực của cha dượng, lao động cật lực triền miên, sự nghèo khó không thể trốn tránh và nỗi cô đơn không bao giờ có thể xoa dịu được...

Cậu xoa mặt mình bằng lòng bàn tay thô ráp. Cậu không thể sống trong sự trống vắng đó cả đời. Cậu không muốn khiến bản thân hy vọng vào những điều không thể. Cậu thậm chí không muốn an ủi một người mà cậu không bao giờ có thể gần gũi được. Cậu muốn chạy trốn. Cậu muốn chạy đến một nơi nào đó thật xa.

'Một nơi thật xa...'

Cậu ngẩng đầu lên. Phía sau ngọn đồi, có một tòa lâu đài màu xám được bao quanh bởi một trang viên rộng lớn. Những thường dân sống ở đó giống như một đàn gia súc bị mắc kẹt trong hàng rào, sinh ra bên trong hàng rào và chết bên trong hàng rào. Riftan nắm chặt tay. Vào khoảnh khắc đã hạ quyết tâm, cậu liền chạy đến chòi. Khi bước vào ngôi nhà tối tăm, ý muốn bỏ chạy càng mạnh mẽ hơn.

Cậu gom tất cả đồ đạc của mình vào một chiếc bao tải rách nát, gói một ít thức ăn và quàng qua vai. Tuy nhiên, khi chuẩn bị rời đi, khuôn mặt của người cha dượng hiện lên trước mắt cậu. Cậu dựa vào cửa, rên rỉ như một con thú bị mắc kẹt. Cậu cảm thấy mình như một con bò con bất lực bị kéo đến lò mổ nhưng không thể phản kháng lại được.

'Mình không thể chỉ đợi đến ngày mình chết được. Chẳng phải cha dượng đã bảo đừng tự làm khổ mình sao?'

Riftan nhanh chóng di chuyển, nghiến chặt răng. Cậu quay lại và đặt bốn đồng bạc lên trên bàn nhưng biết rằng bấy nhiêu đó sẽ không đủ. Cậu do dự, cạo mấy viên ngọc ra khỏi con dao găm và đặt chúng bên cạnh những đồng tiền bạc. Sau đó, cậu vội vã ra khỏi căn chòi trước khi có thể đánh mất sự quyết tâm. Tội lỗi và sự giải thoát phủ lên cậu cùng một lúc. Cậu mạnh mẽ chạy đi như một con thú thoát khỏi cái bẫy.

Khi băng qua cánh đồng rộng lớn và đến một khu chợ nhỏ, toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu mua một mớ thảo mộc ở đó. Hành trình của cậu sẽ rất dài, vì vậy cậu muốn có được một con ngựa, nhưng cần ít nhất sáu đồng bạc để mua một con. Ý nghĩ về việc trộm một con lướt qua đầu, nhưng cậu lo lắng rằng nếu bị bắt, hình phạt sẽ không kết thúc chỉ bằng việc cắt cổ tay.

Nếu một cậu bé ăn mặc giống cậu cố thoát khỏi lâu đài với một con ngựa, lính canh sẽ bắt cậu ngay lập tức. Ngay cả khi cậu trộm được một con và trốn thoát khỏi lâu đài thành công, ai đó có thể nhận ra cậu và yêu cầu cha dượng phải bồi thường cho con ngựa bị đánh cắp.

Riftan trầm ngâm và đi đến quán trọ lớn nhất trong thị trấn. Cậu đi loanh quanh một lúc và thấy ba xe hàng và sáu con ngựa xếp hàng trước tòa nhà. Một người đàn ông, có vẻ là một thương gia, bước ra khỏi quán trọ và đưa chỉ dẫn cho những người lính đánh thuê. Họ đi theo ông ta và chất hành lý lên toa xe. Riftan trốn trong một con hẻm và quan sát.

Cuối cùng, những người lính đánh thuê đồng loạt ngồi lên ngựa, sẵn sàng cuộc hành trình. Một trong số họ giơ tay ra hiệu, và các toa xe từ từ bắt đầu lăn bánh. Riftan nhân cơ hội mọi người đang quay mặt về phía trước, dễ dàng leo lên toa xe được đặt sau lưng ngựa.

Bên trong toa xe có những xô nước và thức ăn cho ngựa. Cậu chen vào giữa đống cỏ khô và cuộn người lại. Ngay sau đó, tốc độ của toa xe tăng nhanh. Riftan lấy mũ trùm kín đầu và nhìn kỹ qua tấm vải che bằng da của toa xe. Họ nhanh chóng vượt qua cổng pháo đài và đi qua vùng đồng bằng rộng lớn.

Cậu rùng mình một cách kỳ lạ.

'Mình thực sự đã làm được rồi."

Cậu không thể tin được dù tận mắt chứng kiến ​​mình đã rời đi. Cậu luôn tin chắc rằng cậu sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi lãnh thổ này cho đến cuối đời, và giờ đây, cậu lại rời đi một cách đơn giản như thế.

Cậu vùi mặt vào lòng. Cha dượng sẽ phản ứng thế nào khi biết rằng cậu đã ra đi? Liệu ông sẽ thấy nhẹ nhõm, giống như nhổ được chiếc răng sâu? Hay ông sẽ đau khổ vì bị chính con riêng của mình phản bội? Riftan cắn môi.

'Liệu cô bé có biết mình đã đi rồi không?'

Hình bóng cô bé ngồi một mình trong khu vườn hoa nở rộ phai mờ trước mặt cậu.

'Bây giờ điều gì sẽ xoa dịu nỗi cô đơn của cô ấy đây?... Đừng nghĩ về nó nữa.'

Riftan thò tay vào trong bao tải và cảm nhận được chiếc vương miện hoa khô. Cậu rải những cánh hoa ra ngoài toa xe. Giọng nói của cha dượng vang lên bên tai.

"Nếu đã sinh ra như rác rưởi trên mặt đất, con phải sống cuộc đời chỉ nhìn xuống mặt đất."

'Mình sẽ không bao giờ nhìn lên. Không bao giờ.'