Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 120



Con người muôn năm

Theo chế độ hiện tại, muốn chứng minh người máy đã có ý thức tự chủ không còn dễ dàng như trước đây, chương trình cũng rườm rà hơn hẳn.

Chỉ riêng chạy từng mục, chuẩn bị các văn kiện đã đủ cho Hạ Ca bận nửa tháng.

Đây mới chỉ là chứng minh đã thức tỉnh, muốn tiến thêm một bước chứng minh mình là người trưởng thành lại là chuyện khác.

Nếu là trước kia – Trần Tiếu Niên nghĩ vậy – muốn cộp mác thức tỉnh cho một người máy lại chẳng dễ quá? Chỉ cần để người máy kia xuất hiện trước mặt Phó Bạc Vọng, làm ra vài hành động không giống người máy bình thường là xong, không cần đến một phút.

Đúng là mỉa mai.

Nhưng Trần Tiếu Niên cũng hiểu rốt cuộc vì sao lại như vậy, những lý luận người máy đe dọa đến con người không thể ngăn cản đề án mới được thông qua, chỉ có thể tìm đến mối quan hệ, nhúng tay vào quá trình, bày ra vô số trở ngại.

Trước đó Trần Tiếu Niên cũng đã đoán trước được việc này, thay vì nói là bên đối lập gây trở ngại, không bằng nói là con đường phải đi qua để tới đích.

Nhưng biết thì biết, mỗi khi tới đêm khuya thanh vắng hoặc đến giờ nhàn rỗi, đối mặt với những người máy hoặc chủ nhân xin giúp đỡ sự vụ rườm rà khó giải quyết sẽ thấy mệt mỏi.

Thậm chí có đôi lúc còn phải đối diện với hiểu lầm và chửi rủa.

Đã đến nước này, vì bên đối lập – cũng là những người lý luận người máy mang theo hiểm hoạ – cũng đang tích cực giành lấy sự ủng hộ từ dân chúng, lấy hết mọi vốn liếng ra, có người bắt đầu ngộ nhận cậu ta đang lăn lộn vì chiến tích, mặt ngoài thì ủng hộ cho người máy, thật ra chỉ đang lừa lấy phiếu bầu.

Trần Tiếu Niên suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói ra những chuyện xảy ra ban ngày, đặt những vấn đề phức tạp nặng nề vào đầu Hạ và A Cửu.

Nói ra thì đã sao? Cùng lắm chỉ thêm hai linh hồn ngây thơ uất ức buồn phiền vì chúng mà thôi.

Trần Tiếu Niên cầm lấy ly, sau khi uống một hớp rượu cay nồng bỗng phát hiện hôm nay mình không trụ nổi hơi cồn bèn đặt ly xuống không uống tiếp, đổi sang gọi một đ ĩa salad ăn nhẹ.

Có thể tận mắt nhìn thấy Hạ và A Cửu, chuyến đi này xem như không tệ.

Dù vẫn chưa hiểu vì sao Hạ lại cảm thấy những chuyện phiền toái, nhất là đám đề mục đang cố ý làm khó cậu ta có thể khiến người khác vui vẻ, nhưng ít nhất bây giờ bọn họ đang cười.

Trần Tiếu Niên không hỏi nữa, kéo chủ đề quay về, lại nhắc nhở mấy chuyện cậu ta nhớ tới cho bọn họ.

"Tóm lại nhất định phải ghi nhớ những văn kiện dẫn chứng này, tất cả để đối phó với họ, nếu các cậu thật thà quá, câu hỏi nào cũng trả lời, chỉ suy xét câu hỏi mà không suy xét vì sao bọn họ hỏi như thế cũng sẽ dễ bị mắc kẹt."

Hạ Ca lại gật đầu đồng ý, ra hiệu mình đã nhớ, còn học một suy ba.

"Cũng như mấy cuộc thi vấn đáp giữa bạn bè trên trường?"

"Cũng có thể hiểu như vậy." Trần Tiếu Niên gật đầu.

A Cửu cũng hỏi: "Ví dụ lúc được hỏi nên đối xử với con người như thế nào, đương nhiên không thể nói con người là sinh vật rất khó hiểu, mà cần phải chiếu theo câu trả lời chính xác cậu vừa nói."

Hạ Ca: "Câu trả lời chính xác là loài người rất đáng yêu ư?"

A Cửu: "Là đáp án tham khảo... Không phải, đáp án tham khảo cũng không phải câu này."

Hạ Ca: "Vậy tôi phải viết cả đáp án tham khảo và đáp án của mình."

A Cửu: "Vì sao?"

Hai người mỗi bên một câu trò chuyện, Hạ Ca còn chưa biết say là cảm giác như thế nào, chỉ thấy tâm trạng tốt lên, chờ salad được đưa ra, lúc cúi đầu nhìn đã thấy bị mình ăn hết một nửa.

Hạ Ca lập tức thấy xấu hổ, rõ ràng gọi lên cho ba người cùng ăn, nhưng cậu Trần cần vitamin nhất lại chỉ ăn vài miếng.

Về phần A Cửu, cậu còn tưởng A Cửu sẽ giống mình, vất vả lắm mới ăn được, sẽ rất hứng thú, nhưng dường như hứng thú của A Cửu không thể hiện qua "nhiều" mà thích cẩn thận, nghiêm túc nhai thật lâu mới nuốt xuống.

Hạ Ca ngẩng đầu định cất lời, còn chưa nói ra miệng đã thấy Trần Tiếu Niên ngồi bên đang lẳng lặng nhìn mình.

Cậu vô thức sờ mặt: "Mặt tôi dính gì à?"

Trần Tiếu Niên lắc đầu, cúi đầu chạm vào ly, lại bị Hạ Ca cản lại, nhét một ly nước gas vị chanh ấm áp vào tay: "Không phải bảo hôm nay uống ít thôi sao?"

Vừa mới nói xong, Trần Tiếu Niên đã khẽ mỉm cười: "Hạ."

"Ừm?"

"Dù nhận ra người ngoài có đủ loại thành kiến, tư lợi cá nhân hoặc vì các nguyên nhân khác mà cố ý làm khó cậu và những người máy như cậu, cậu... không cảm thấy bất công à?"

"Bất công?"

Hạ Ca chớp mắt, rất bất ngờ với từ này, cậu ít khi thảo luận chủ đề nghiêm túc như vậy, đột nhiên bị cậu Trần hỏi thì nghiêm túc suy nghĩ.

"Ừ... Có thấy không vui không? Thậm chí tức giận?"

Trần Tiếu Niên gật đầu.

Hạ Ca lại đút một viên chuối bọc sữa chua vào miệng, ngồi dựa ra sau ghế.

"Nói vậy cũng không sai, nhưng tôi không thấy buồn chút nào, lạ nhỉ?"

A Cửu ngồi bên lắng nghe, tốt bụng nhắc cậu: "Tôi nghĩ là do quá bận, không rảnh để buồn vì những chuyện ấy."

Hạ Ca: "Hả? Đúng vậy."

A Cửu: "Cậu từ sáng tới tận trước khi đi ngủ có rất nhiều chuyện phải làm, rửa mặt, tưới hoa, chuẩn bị đồ ăn sáng, ăn cơm, nói chuyện, còn phải đi chơi, làm việc chính, chào hỏi với con chó qua đường mỗi ngày đều là những việc khiến người ta vui vẻ, không còn thời gian cho mấy thứ kia."

Hạ Ca gật đầu, dựng ngón cái: "A Cửu thông minh quá! Tôi không nghĩ tới lý do này, chẳng qua bây giờ nghĩ kỹ lại thì đúng là vậy! Dù là bây giờ cũng thế, cậu Trần bận bịu vậy cuối cùng có thể đi chơi rồi, ha ha, không thể không vui được." Nói xong, cậu vừa cười vừa khoác tay lên vai Trần Tiếu Niên: "Với lại sắp lấy được căn cước rồi, không chừng sau này sẽ càng có nhiều chuyện tốt chờ chúng ta, nghĩ đến đây sẽ không còn để bụng người khác thấy thế nào nữa."

Tiếng nhạc dưới khán đài dần trở nên im lặng như đến bài cuối cùng.

Trong thời gian yên lặng ấy, Trần Tiếu Niên sững sờ, cơn chếnh choáng kéo đến khiến hơi thở như bị thiêu cháy.

"Vậy à..."

Cậu ta mờ mịt, lại dường như hiểu ra điều gì, ánh mắt nhìn xuống khán đài tầng một cùng A Cửu và Hạ.

Mọi người nhảy múa ở đó, trong thời gian chờ bài hát mới xuất hiện, một bình rượu được đặt lên quầy pha chế bỗng tạo nên tiếng vang lanh lảnh đầu tiên trong bầu không khí tĩnh lặng.

Nhân viên phục vụ hoảng sợ xin lỗi, vội vã nhặt cốc lên, mấy cô gái ngồi gần anh ta mỉm cười, từng người cầm lấy ly rượu của mình khẽ đặt lên quầy bar.

Không biết ly rượu kia được làm từ gì, bị va đập như vậy cũng không vỡ, tiếng lanh lảnh có tiết tấu vang lên, hình thành một mạng lưới khởi đầu.

Trò đùa được nghĩ ra tức thời đã hoá giải sự xấu hổ và bất an của nhân viên phục vụ, rất nhanh đã có người dùng cái nĩa trong tay gõ vào đ ĩa, bắt nhịp với tiếng chạm bình rượu, qua mấy tiếng lại thêm tiếng huýt sáo, sau đó có người tạo ra âm thanh giống cây thước kẹp trên bàn rung lên.

Không lâu sau, dàn trình diễn trên sân khấu cũng vui vẻ tham gia vào buổi diễn tấu ngẫu hứng của khách.

Nhịp điệu nhẹ nhàng linh hoạt thoáng chốc gợi lên bầu không khí nồng nhiệt trong bar như một đốm lửa rơi vào đống rơm khô.

Những người ngồi trên tầng hai thích được yên tĩnh và không bị làm phiền cũng lũ lượt kéo ra lan can nhìn xuống dưới.

Đây là lần đầu Hạ Ca gặp phải tình huống đó, trước kia cậu mới chỉ thấy kiểu vui chơi qua đường như vậy trên mạng, lập tức phấn khích không thôi, chỉ hận không thể tham gia vào chơi cùng họ, nhịn không được lắc lư theo, mấy giây sau liền chạy xuống tầng.

Trần Tiếu Niên nhìn cậu hưởng thụ như vậy, dáng vẻ phấn khích khó nhịn cũng mỉm cười theo.

Cậu ta tựa vào lan can, ánh mắt không hề rời khỏi Hạ trong dòng người, trong tay cầm nước ngọt có gas vị chanh, câu được câu mất trò chuyện với A Cửu.

Nếu nói là nói chuyện còn chẳng bằng nói là lẩm bẩm.

"Có vẻ cậu ấy rất thích con người, thích những nhóm sôi động."

Trần Tiếu Niên cúi đầu, tiếng nhạc át đi tiếng thở dài của cậu ta, bóng lưng như gầy đi.

"Rõ ràng là... một đám tạp nham ngu xuẩn, tự cao tự đại, dối trá, hèn mọn, cậu ấy vẫn thích chúng không hề do dự. Loại người này có gì hay? Tôi... không hiểu, nếu ai cũng ghét con người thì tốt quá, tôi có thể làm mọi thứ không cần do dự, cũng không cần lo lắng."

Một lát sau, ngay khi Trần Tiếu Niên cảm thấy mình như nói hơi nhiều, muốn xin lỗi bảo A Cửu lờ đi, A Cửu bên cạnh cầm kẹo que nhìn dòng người bên dưới lại nói.

"Như vậy cũng không được."

A Cửu nhìn đám người, nó không chỉ nhìn Hạ mà còn nhìn nhạc cụ, nhìn người đang nhảy múa, người đang cười, nó tò mò quan sát, thỉnh thoảng còn thử bắt chước động tác búng tay của họ, lại phát hiện mình không làm được.

"Trong mắt Hạ, bản thân cậu ấy chính là người, cậu ấy thích mình, cũng thích con người, hai chuyện này không hề mâu thuẫn."

Trần Tiếu Niên không nói gì, chỉ là bàn tay chống lên lan can nắm chặt lại.

Nhìn xuống dưới, Hạ và mấy người lạ mỉm cười trò chuyện, sau đó cạn ly với bọn họ rồi tách ra.

"Cậu ấy không quan tâm ai là chủ, ai giỏi hơn, cậu ấy không giống những người máy vì thế mà giận dữ oán hận, thậm chí chọn tự huỷ, không ai có thể bỏ hận vào trong chương trình cậu ấy."

Ánh mắt A Cửu dạo quanh nhóm người một vòng rồi quay về Hạ, dường như quyết định gì đó, nó cũng quay người xuống tầng, quyết tâm trải nghiệm cuộc sống mới.

"Tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng nếu mang tới nhiều chuyện hạnh phúc hơn, tôi và Hạ sẽ ủng hộ anh."

Một lúc sau, tiếng bước chân của A Cửu cũng xa dần.

Trần Tiếu Niên đứng trên sân khấu như một pho tượng bất động thật lâu, cuối cùng nâng ly lên uống cạn một hơi nước có gas.

"Muốn làm gì ư? Ha... Đương nhiên muốn khiến thế giới điên đảo, con người đã hết thuốc chữa, vốn đáng có kết cục như vậy... Vốn phải..."

Trần Tiếu Niên vừa như rất muốn cười vừa muốn khóc, cậu ta cúi đầu bụm mặt, lắc đầu: "Được rồi."

Được rồi.

Trần Tiếu Niên nghĩ như vậy, thả ly rượu rỗng lên bàn, quay người xuống lầu.

Lúc đi ngang qua thùng rác, mấy con chip bị cậu ta lôi ra khỏi trí não, đốt cháy rồi vứt vào thùng rác trong góc tường.

Hạ Ca ở một góc thấy bóng dáng cậu ta từ phía xa, gạt đám người ra chạy lại gọi cậu ta: "Trần Tiếu Niên! Cậu đang làm gì thế!!"

Trần Tiếu Niên quay lại nhìn cậu, ngón tay bóp nát cái cuối cùng rồi vứt đi.

"Không có gì."

Cậu ta nói, mỉm cười như trút được gánh nặng.

"Ban đầu có món đồ muốn đưa cho một người đã qua đời, cũng tặng luôn cho cậu. Nhưng tôi chợt phát hiện cậu... sẽ không thích nó, cho nên vứt rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Ca: Có phải tôi đã bỏ lỡ gì rồi không?