Sắc mặt Phó Bạc Vọng lại lần nữa đen tới cực điểm, trong tay hắn vẫn còn cầm khẩu súng đang lên đạn, phần ống hơi nóng lên.
Dưới áp lực như vậy, dù giây tiếp theo hắn có nổ súng cũng không ai lấy làm lạ.
Cuối cùng Lục Hành Thâm cũng sửa xong cổ tay áo, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt đầy mũi nhọn của thượng tá Phó, lạnh lùng nói tiếp: “Nếu là vì mang đồ phi pháp, vậy thượng giáo không cần phải đưa cậu ấy đi như tội phạm.”
“Thân là một dân thường mới gặp phải bắt cóc tấn công hôm qua, vì chạy trốn mà ngã bị thương, cậu ấy hoàn toàn phù hợp với yêu cầu được đeo xương ngoài.”
“Bị thương?”
Phó Bạc Vọng nghe thấy chữ ấy, hàng mày hơi chau lại, chuyển mắt sang người bên cạnh.
Hạ Ca bị hắn nhìn chằm chằm, cơ thể cứng đờ, theo bản năng trốn ra phía sau.
Này này này, cậu không biết phải giả bộ bị thương mà!
Cậu còn chưa kịp phản ứng, không ngờ Trần Tiếu Niên phía sau đột nhiên tiến lên một bước, che trước người cậu: “Thượng giáo! Cậu… cậu ấy bị thương thật đấy, tôi có thể làm chứng, ngày đó vì để dẫn cậu ấy rời đi, tôi đã nhảy từ vách đá ngầm rất cao xuống bờ biển.”
Ban đầu giọng Trần Tiếu Niên rất vang, ngay khi tầm mắt Phó Bạc Vọng chuyển qua, giọng càng nói càng nhỏ, bị nhìn đến da đầu tê dại vẫn nắm chặt tay nói cho bằng hết:
“Là anh hại cậu ấy bị thương.”
Phó Bạc Vọng không nói gì mà chỉ nhướng mày, ngoài dự đoán là, Sở Việt bên cạnh cũng tiến lên một bước, sóng vai với Trần Tiếu Niên chắn trước mặt Lâm Ngọc Âm.
“Thượng giáo đã nói sẽ canh lúc để chúng tôi phối hợp hành động, nhưng chưa nói kẻ bắt cóc sẽ trang bị đáng sợ như vậy, nếu không phải Lâm Ngọc Âm kịp thời đánh lạc hướng bọn chúng thì có khi bây giờ chúng tôi đã thành con tin rồi. Thượng giáo, hy vọng anh không truy cứu trách nhiệm cậu ấy vào lúc này.”
Sở Việt trông cao to, tính tình cũng thẳng thắn, lúc nhiệt huyết chỉ e đối diện với Phó Bạc Vọng cũng không sợ.
“Hơn nữa anh đã từng đồng ý với chúng tôi sẽ phối hợp hành động, cố gắng hết sức không để chúng tôi trễ nải tiến độ làm bài tập, Lâm Ngọc Âm… Cậu ấy cũng là nhân tố quan trọng để chúng tôi hoàn thành bài tập đúng hạn, cho chúng tôi leo cây lâu như vậy, mấy ngày cuối cùng cậu ta cũng chịu tới, không thể nào lại bị anh mang đi tra hỏi được.”
Hạ Ca ngơ ngác nhìn hai người che trước mặt, không hiểu vì sao đột nhiên được bảo vệ.
Nhưng… nhưng quả thật cậu đã thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Nếu thật sự có quá nhiều dính líu đến việc ngoài đời tư với thượng giáo, dù chỉ đưa đi thẩm vấn vài câu, thân phận người máy của cậu cũng sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào.
Trực giác nói cho cậu biết đây không phải chuyện gì tốt.
Khi cậu đang căng thẳng, Nhan Hiểu Phong cũng nhìn qua nhưng không nói gì thêm, chỉ nghiêng đầu nhìn Hạ Ca, sau đó lúc cậu nhìn lại thì mỉm cười.
Phó Bạc Vọng nhìn mấy người như đối đầu với kẻ địch trước mắt, không lên tiếng cãi vã với bọn họ.
Hắn chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạo.
“Lũ nít ranh.”
Ngây thơ, ngu xuẩn, hành động theo cảm tính, không màng đến hậu quả, tự cho mình là đúng.
Nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.
“Tôi có thể không truy cứu chuyện này,” Phó Bạc Vọng sửa lời: “Nhưng nếu lần sau còn để tôi gặp phải chuyện như vậy nữa, tất cả sẽ phải làm theo trình tự.”
Hắn vừa nói xong, những người khác lập tức ngạc nhiên tới ngơ ngẩn.
Phó Bạc Vọng cũng có thể dễ tính như vậy?
Đống lý do thoái thác chuẩn bị đầy mình của Trần Tiếu Niên không có tác dụng, cậu ta cứ cảm thấy sai sai ở đâu.
Giây tiếp theo, thượng tá Phó vừa nói sẽ bỏ qua chuyện cũ đi tới trước mặt họ, đẩy hai người che phía trước ra, đứng trước mặt “Lâm Ngọc Âm”.
Nhan Hiểu Phong đứng im lặng bên cạnh nãy giờ lại không tránh ra như hai cậu bạn kia mà kiên quyết nắm chặt tay phải “Lâm Ngọc Âm”, dùng sức nắm lấy.
Sức mạnh ấy bỗng khiến Hạ Ca không còn hoảng loạn nữa.
Cậu vững vàng ngẩng lên nhìn Phó Bạc Vọng.
“Cảm ơn thượng giáo.”
Phó Bạc Vọng lại cụp mắt, nhìn cậu một lát mới nói: “Lần trước tôi bảo mong được gặp lại em là thật, nhưng tình huống tôi mong chờ không phải như hôm nay.”
Hạ Ca: “…”
“Cho nên hôm nay không tính.”
Phó Bạc Vọng nhoẻn miệng, cười đến tùy ý: “Thoải mái đi, tôi là kiểu người không hề nương tay, đi tra khảo bạn đời tương lai à?”
Hạ Ca: “Ừm… Ha ha… phải.”
Hình như đúng là thế đấy, cảm ơn.
“Dưỡng thương cho tốt.”
Nói xong, thượng giáo không quay đầu lại mà đi mất.
Phó quan của Phó Bạc Vọng và các chiến hữu khác đang chờ lệnh cách đó không xa, bảy kẻ bắt cóc bị dẫn theo về.
Phong tỏa đường xung quanh công viên cũng được tháo dỡ, không bao lâu sau, chỉ cần thẩm vấn ra nơi để chip là có thể tìm bài tập bị trộm về.
Nhóm Trần Tiếu Niên lập tức vây quanh Hạ Ca hỏi này hỏi nọ, sau khi xác định Phó Bạc Vọng đã rời đi mới ríu rít than thở vừa rồi quá mạo hiểm.
Hạ Ca bị bọn họ vây bên trong, cùng nhau đi về phía công viên, tới trước cái bàn ban đầu.
Dấu giày to đùng của Sở Việt để lại hẵng còn ở trên ghế, cậu ta chậc một tiếng, giơ tay lấy tay áo mình phủi sạch, đặt mông ngồi xuống, sau đó lại cảm thấy không ổn, đổi sang đứng lên đè vai Hạ Ca ngồi xuống.
“Trước đó tôi có thành kiến với cậu, thái độ cũng rất tệ, còn mắng cậu nữa, là tôi xấu tính, xin lỗi cậu!”
Nói xong, Sở Việt đứng đối diện với Hạ Ca, khoa trương cúi đầu, lại lần nữa đứng lên, xấu hổ nói.
“Nhưng mà quả thật tôi hơi giận chuyện cậu không tới làm bài tập nhóm, ban đầu họ bảo vì cậu không được khỏe, tôi không tin, tưởng cậu giả bệnh… Chuyện này cũng là tôi không tốt, xin lỗi..”
Nhan Hiểu Phong buồn cười nhìn cậu ta, chẳng qua vẫn nhịn xuống, nói theo: “Tôi cũng vậy, xin lỗi cậu, vả lại cảm ơn cậu vừa rồi đã đánh lạc hướng người xấu, đưa chúng rời khỏi bọn tôi, không ngờ cậu lại là người tốt.”
“Tôi, tôi… Tôi rất vui, cảm ơn các cậu.”
Hạ Ca rụt vai ngồi ngay đơ, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, ngơ ngẩn nhìn bọn họ đột nhiên cười cảm ơn rồi xin lỗi mình, lúng túng không biết làm sao, chỉ có thể chớp mắt hùa theo, sau đó nhìn Trần Tiếu Niên xin giúp đỡ.
Cậu không có kinh nghiệm, phản ứng chậm mất một lúc, nhưng trong mắt Trần Tiếu Niên, phản ứng như vậy lại vô cùng hợp lý.
Người máy AI mà, không thể lập tức hiểu ra tình cảm xã giao giữa loài người là chuyện vô cùng bình thường.
Trần Tiếu Niên nói lại thay hai bạn học, âm thầm phiên dịch lại cho hàng cấm.
“Ý của bọn họ là, hy vọng về sau cậu đừng chấp nhặt, tiếp tục hoàn thành nội dung bài tập với bọn tôi.”
Sở Việt nghe xong chợt trừng mắt, hỏi Nhan Hiểu Phong: “Chúng ta có ý này à?”
Nhan Hiểu Phong cũng nhìn lại: “Đúng vậy, là ý này à?”
Sở Việt: “Ý là tấu hài phải không?”
Nhan Hiểu Phong: “Đúng là thánh cuồng bài tập.”
Dứt lời, mấy người liền nhìn nhau cười nghiêng ngả.
“Nhưng mà việc nào ra việc đó, chuyện cho bọn tôi leo cây trước kia không thể bỏ qua.”
Sở Việt cười xong rồi lại nói với Hạ Ca, giọng nói nửa nghiêm túc nửa vui đùa: “Cậu cũng phải tỏ chút thành ý.”
Hạ Ca vừa thả lỏng lại bị cậu ta làm cho căng thẳng trở lại: “Được thôi, tôi phải làm gì đây?”
Sở Việt nhấp môi, hắng giọng nói: “Đó là… tham gia buổi tụ họp tối nay của nhóm chúng ta!”
“Này, cậu ấy đang bị thương đấy.”
“Vậy thì ăn kiêng thôi, chơi chút là được mà?”
Tụ họp kìa!
Hạ Ca lập tức muốn đồng ý ngay, nhưng nhanh chóng nhớ ra điều gì đó.
Trước khi ra ngoài, Lục Hành Thâm chỉ đồng ý cho cậu tới đây làm bài tập, nếu muốn tụ họp có thể sẽ phải đi tới chỗ khác, hơn nữa…
“Tôi… Tôi phải về nhà trước chín giờ…”
“Hả? Nghiêm khắc vậy à?”
Sở Việt buột miệng: “Cái này có được xem như quy tắc giới nhà giàu không? Ồ, cũng không phải không được.”
Lúc này Hạ Ca mới nhớ ra Lục Hành Thâm vẫn còn ở đây, cậu theo phản xạ nhìn qua bên kia, lại phát hiện Lục Hành Thâm đã rời đi không biết từ bao giờ.
Cậu vội đứng lên tìm quanh một vòng, thế nhưng không tìm thấy bóng dáng của Lục Hành Thâm và chú quản gia.
Đúng lúc này, trong đầu cậu có thêm một tin nhắn.
Do Lục Hành Thâm gửi tới.
[Cậu có thể dùng số tiền này.]
[Khi nào tụ tập xong có thể gọi tôi, tới lúc đó tôi đi đón cậu về.]
Hạ Ca nhìn thử, đó là một tấm thẻ điện tử chứa rất nhiều tiền.
Cái này…
Cậu mở to mắt.
Cậu có tiền tiêu vặt rồi!!!
“Chúng ta đi!”
…
Lục Hành Thâm đứng bên ngoài đám người, tự mình một cõi, không đứng cùng với đám sĩ quan ít ỏi, cũng không bị nhóm học sinh trẻ tuổi để mắt.
Bóng cây rậm rạp che khuất hắn, ánh mặt trời rực rỡ càng phân rõ giới hạn giữa ánh sáng và bóng tối, một đen một trắng.
Hắn đứng từ xa nhìn 996, giữa những bóng hình học sinh đang đùa cợt đong đưa, người máy AI hơi sợ hãi co người, lại vì được làm thân nên nở nụ cười vui vẻ.
Ánh nắng nhỏ vụn đọng lại trong mắt người máy như sóng nước lấp loáng trên mặt hồ trong suốt.
Sau đó hắn nhìn thấy, ở bên cạnh người máy, thanh niên bị nhìn chăm chú bỗng đỏ mặt.
… Cậu đừng nhìn tôi như vậy!
Thanh niên cùng tuổi ngượng nghịu nói.
Tất cả giống như một cuộn tranh thật đẹp, thêm vào một nét bút sẽ khiến nó không còn hợp mắt nữa.
Lục Hành Thâm xoay người rời đi.
“Cậu Lục không chào hỏi đã rồi đi à?”
Chú Đức quản gia đứng bên cạnh không nhịn được nhắc nhở.
“Không cần.”
Lục Hành Thâm để lại một câu không rõ hàm ý, nện từng bước nặng nề rời đi như khi tới.
Lúc đi ra cổng công viên, nhóm người ngoài cửa cách đó không xa nhìn thấy hắn lập tức đứng lên.
Lục Hành Thâm làm như không thấy bọn họ, đi thẳng vào xe bay của mình.
“Không còn việc gì nữa, đi thôi.”
“Sắc mặt cậu không tốt lắm.” Bác sĩ Lý nhanh chân bước ra khỏi đám người tới đây, một tay đặt lên cửa sổ xe hắn.
“Không có việc gì thật? Cậu chỉ cần nói vài câu đã giải quyết xong? Sao tôi không nhớ thượng tá Phó dễ đối phó vậy nhỉ, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý thằng nhóc kia bị nhìn thấu rồi chứ.”
“Hắn không định gây khó dễ cho hôn phu của mình.”
Khuôn mặt Lục Hành Thâm rất bình thản, cứ như chỉ đang trần thuật lại sự thật khách quan, nhưng hắn vừa nói xong, mặt bác sĩ Lý lập tức nhăn lại, hệt như bị sét đánh.
“Ẹc… Đúng là…”
Lục Hành Thâm không nhắc tới chuyện mấy học sinh kia bảo vệ cậu.
Nhìn từ bên ngoài thì thấy bọn họ có công thật, nhưng đứng từ một góc độ khác, nếu Phó Bạc Vọng muốn làm khó dễ, dù những học sinh tự cho là có lý ấy cãi lại cũng chỉ có thể chiếm được hời ngoài miệng mà thôi.
Thị phi liên quan tới hàng cấm phức tạp hơn đám thanh niên nghĩ nhiều.
Bác sĩ Lý quay đầu lại, nhìn vào trong cổng: “Nhóc con kia đâu? Không đi ra với cậu à?”
“Đi chơi rồi.”
Bác sĩ Lý lại bị sét đánh dúm dó cả mặt, vừa sợ hãi vừa nghi ngờ nhìn Lục Hành Thâm.
“Chơi? Cậu là ai, Lục Hành Thâm pha kè đúng không? Người biến thái như cậu vậy mà cũng…”
Lục Hành Thâm lạnh nhạt đảo mắt qua, thành công khiến bác sĩ Lý ngậm miệng, sau đó đóng cửa sổ xe rời đi.