Bên trong chợ đen được tạo thành từ mấy con hẻm kéo dài ngang dọc, những hàng quán ven đường lại không hỗn loạn như trước đó, phần lớn thương phẩm đều được treo trong cửa hàng bên đường.
Trước khi đi vào, Lục Hành Thâm đã lần nữa xác nhận các món đồ mình cần mua, cũng như định ra điều khoản với 996 giống mỗi lần ra ngoài trước đó.
“Không được chạy lung tung, không được nói chuyện với người xa lạ bừa bãi, không được sờ lung tung hay nói to.”
Hạ Ca rất tự giác gật đầu đồng ý.
Lục Hành Thâm nghĩ một lúc, vẫn nói thêm một câu: “Nếu muốn mua gì thì cứ mua, nhưng phải nhớ để tôi xem.”
Bằng không rất có thể sẽ bị hố.
“Muốn mua?”
Hạ Ca ngạc nhiên: “Nhưng không phải trong này đều bán những thứ bị cấm à?”
Cậu vươn ngón tay ra đếm đếm, những thứ cậu muốn không nhiều lắm, khung ảnh, thuốc tẩy, món đồ che vết bẩn giống của cậu Trần…
Sau đó thì hết rồi.
Lục Hành Thâm dẫn cậu đi vào.
“Trừ mông với đuôi ra.”
Còn hàng cấm thì đã sao, hắn hoàn toàn không thèm quan tâm.
Có một số món hàng chỉ có thể tìm thấy ở đây, cũng không phải vì vi phạm lệnh cấm mà vì cách chế tạo và tiêu thụ phi pháp.
Những món hàng chưa được đăng ký tên thật, mang về cũng không có nguồn gốc.
Thấy dáng vẻ nhát gan của người máy, Lục Hành Thâm giải thích.
“Quy tắc là vật chết, người là vật sống. 996, cậu phải học cách linh động.”
Hạ Ca nhìn hắn, cảm giác như đã hiểu lại như không hiểu lắm.
Đi vào con hẻm, hình ảnh đáng sợ lập tức khiến Hạ Ca ném hết mọi thứ ra sau đầu.
Chủ cửa hàng đầu tiên là một người máy mô phỏng có rất nhiều cánh tay thuôn dài, mặt tiền cửa hàng treo đầy tay người.
Chủ cửa hàng thứ hai là một người máy có dáng người cực kỳ cao lớn, hình như phần eo còn có thể co duỗi, cửa hàng treo đầy đầu người.
Cửa hàng thứ ba treo rất nhiều cơ quan nội tạng, những trái tim trong đó còn đập thình thịch, phổi như đang thở, còn có một bộ da người hoàn chỉnh…
Hạ Ca khiếp sợ.
Hạ Ca lui về sau.
Hạ Ca ôm chặt tay phải Lục Hành Thâm, chỉ hận không thể dính chặt cả người lên.
Lục Hành Thâm nhìn cậu: “Là cơ quan nhân tạo, cũng giống trên người cậu.”
Hạ Ca: “Tôi, tôi biết…”
Nhưng mà như vậy cũng giống quá đi!!
Đây nào phải chợ đen, đây là chợ phanh thây thì có!!!
Sao bên kia còn bán tròng mắt nữa!!! Trên đó còn có sợi tơ máu đỏ ngầu kia kìa a a a a ——
Lục Hành Thâm cảm giác cánh tay bị nắm thật chặt, hơi tê tê.
Hắn vốn cho rằng hôm nay 996 sẽ rất ồn ào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn từ tâm lý đến vật lý.
Ngay cả việc nếu 996 vì quá ham chơi mà đi lạc thì phải làm sao, Lục Hành Thâm cũng đã nghĩ ra rồi.
Tín hiệu ở chợ đen bị cắt đứt sạch, không thể dùng máy định vị tìm người, hắn có thể đến chỗ loa phát thanh nhờ tìm giúp, phát loa tìm trong phạm vi chợ đen, sau đó chờ 996 tự quay về là được.
Cuối cùng khi đi qua một con ngõ nhỏ, rẽ vào một hướng khác, Lục Hành Thâm nhìn 996 không biết lần thứ bao nhiêu, đè giọng nói xuống.
“Cậu cũng có lúc không có tinh thần nhỉ.”
Mắt Hạ Ca nhìn thẳng, cúi đầu nhìn mũi chân cả hai.
Một lát sau, cậu bỗng ngẩng đầu.
“Anh đang quan tâm tôi à?”
Lục Hành Thâm: “…”
Hạ Ca cười ha ha, lúc quay mặt lại thì vui hơn hẳn: “Cảm ơn anh! Tôi sẽ cố gắng làm quen!”
Lục Hành Thâm thở dài.
Không, loại chuyện này không cần quen cũng được.
Tuy rằng đối với phần lớn người máy, trời sinh đã có thể quen với chuyện như vậy.
Sau một hồi rẽ trái rẽ phải, cuối cùng Lục Hành Thâm cũng dừng trước một cửa hàng.
Không gian của cửa hàng này có vẻ lớn hơn hẳn, bên trong cũng không có các cơ quan nhân tạo, chiếm tầm nhìn nhiều nhất là một số loại máy móc hoặc đen nhánh hoặc ánh bạc.
Lục Hành Thâm có thể ngửi thấy mùi xăng và mùi kim loại.
Sau khi đi vào đây, cuối cùng Hạ Ca cũng chịu thả tay hắn ra.
Chủ tiệm vén màn đi ra, vậy mà là một con người không có gì bất thường.
“Xin chào. Muốn mua gì đây?”
Gã nhìn Lục Hành Thâm, lại quay đầu nhìn Hạ Ca, cười nói: “Cậu chàng đáng yêu này, muốn thay đổi chút không?”
Hạ Ca chấm hỏi đầy đầu.
Lục Hành Thâm ung dung bước lên vài bước, chắn tầm mắt chủ tiệm: “Lò phản ứng sinh vật.”
“Được, mời anh đi theo tôi.”
Lục Hành Thâm dặn Hạ Ca: “Đứng đây chờ tôi, đừng chạy lung tung.”
Dứt lời cũng vén màn lên đi vào.
Mặt tiền cửa hàng to như vậy lại lần nữa im ắng, chỉ còn mỗi mình Hạ Ca.
Cậu tìm một cái ghế ngồi xuống, chán nản nhìn cửa hàng đặt đầy máy móc.
Có một vài bánh răng phát tiếng vang chuyển động, một vài cái ống như có chất lỏng chảy qua.
Không lâu sau, cửa tiệm lại được đẩy ra.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Ca nói ngay không hề suy nghĩ: “Chủ tiệm vẫn đang bận việc bên trong, chắc phải lát nữa mới ra.”
Sau đó cậu nhìn ra cửa, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Là cậu à?”
Người máy mô phỏng mặt rối gật đầu với cậu.
“Lại gặp nhau rồi.”
“Trùng hợp quá!”
Hạ Ca bỗng nhớ ra gì đó, nhảy xuống khỏi ghế bước nhanh tới, lấy tấm thẻ thông hành màu xanh lá cây ra khỏi túi.
“Cũng may tôi mang theo bên mình, trả cậu này, hôm trước cậu đi sớm quá, tôi chưa kịp trả cho cậu.”
Người máy nhận giấy thông hành bỏ vào người.
Hạ Ca lại đưa một bức ảnh xinh đẹp qua, trong ảnh là không trung huy hoàng, khoảng thiên thể thật lớn soi rọi, còn có chim bay quanh.
Một bàn tay vươn từ dưới mép ảnh lên, thủ thế chữ V với không trung.
“Cái này cũng tặng cậu, ít nhiều gì cậu cũng cho tôi mượn giấy thông hành, tôi mới có thể chụp được bức đẹp như vậy.”
“Tặng… tôi?”
Người máy yên lặng nhìn ảnh chụp trong tay: “Đây là ‘quà’ mà loài người hay nói à?”
“Là quà đáp lễ á.”
Hạ Ca ngồi một mình vốn đang chán, đột nhiên có người quen tới thì lôi kéo cùng nhau ngồi xuống trò chuyện.
“Yên tâm, tôi vẫn còn rất nhiều tấm, tấm này cố tình giữ lại cho cậu đấy.”
“Vì sao lại bảo tôi yên tâm?”
Người máy nắm chặt bức ảnh, trên khuôn mặt không chút dao động như lộ vẻ mơ màng: “Vì cậu còn tấm khác ư? Vì sao?”
Lúc này Hạ Ca mới thật sự cảm nhận được có lẽ đây mới là người máy.
Nhưng không sao.
Lúc cậu còn nằm trong viện còn có thể trò chuyện với Tiểu Ái(1) một lúc.
“Bởi vì con người sẽ để ý tới cảm xúc của người khác lúc được và mất.”
Hạ Ca kiên nhẫn giải thích với nó: “Đương nhiên không phải đối với ai cũng vậy, người trên thế giới này rất nhiều, nếu ai cũng để ý lắm như thế sẽ rất mệt.”
“Vậy thì phải suy nghĩ cho ai?”
Người máy như một đứa bé ngây thơ, ngơ ngác hỏi, học quy tắc mới.
Những người khác sẽ không nói cho nó biết, mà những người máy khác lại không biết gì.
“Người cậu quan tâm, người quan trọng, người cậu thích.”
Hạ Ca cảm thấy nói như vậy chắc là rất dễ hiểu, khi cậu hỏi Tiểu Ái thích hay không, Tiểu Ái cũng sẽ vui vẻ trả lời cậu.
“Nếu tôi quan tâm tới ai đó sẽ hy vọng người đó có thể vui vẻ, để ý được mất, lần trước cậu giúp tôi, tôi cảm thấy cậu cũng quan tâm tới tôi.”
“Quan tâm cũng giống thích ư?”
“Ừm…”
Hạ Ca hơi hoang mang: “Tôi cũng không rõ lắm… Mấy chuyện tình cảm, dù là con người tốn trăm ngàn năm cũng không thể tả rõ.”
“Con người cũng không rõ ư?”
Người máy không hiểu: “Nhưng người máy không hiểu được tình cảm, vì vậy con người hay ghét chúng ta.”
“Có người suốt đời này sẽ không có được tình yêu, cũng có người rõ ràng được yêu nhưng lại không biết.”
Hạ Ca khẽ nói: “Bởi vì con người cũng không hiểu rõ, quá phức tạp, khó nắm bắt, cho nên mới không thể viết ra lập trình rồi nhập vào.”
Người máy bỏ ảnh vào túi, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận.”
“Đúng rồi, ngày đó cậu bảo có chuyện muốn hỏi tôi, là gì thế?”
Người máy: “Vốn định muốn hỏi, người máy chết đi như thế nào.”
Hạ Ca: “Hả…”
Người máy nhìn cậu, có lẽ trên khuôn mặt đờ đẫn muốn thể hiện cảm xúc nào đó, thế nhưng vẫn là gương mặt vô cảm.
“Tôi nghĩ là cậu cũng giống như bọn họ, leo lên đỉnh tháp thật cao để nhảy xuống, cho nên tôi đã chờ trước dưới chân tháp.”
Hạ Ca: “… Không phải, nghĩ sao cũng không được, tôi sống đang tốt, bây giờ ngày nào cũng có chuyện thú vị chờ tôi, sao lại lẩn quẩn tới mức muốn tự phá hủy bản thân?”
Hạ Ca cực kỳ cạn lời, cũng không thể hiểu nổi.
Còn nữa, cái gì mà giống bọn họ? Chẳng lẽ trong thế giới này có rất nhiều người máy mô phỏng lẩn quẩn trong lòng?
Cậu nắm chặt tay người máy rối, cảm xúc hơi cứng, giống hệt một khúc gỗ.
“Cậu đừng nên học theo bọn họ! Trên thế giới này không có gì tốt hơn được sống! Biết đâu ngày mai lại nhìn thấy cầu vồng thì sao? Dù mai không có, lỡ đâu lại có buổi bắn pháo hoa xưa nay chưa từng gặp thì sao đây? Bị phá hủy rồi sẽ không nhìn thấy nữa!”
Không nhìn thấy, không nghe thấy, không làm được gì, không đi được bất cứ đâu, không thể thấy bất cứ ai.
“Đó chính là… chết ư?”
Người máy không bị dọa, cũng không có vẻ sợ hãi hay bài xích.
Thứ nó có chỉ có lòng ham học hỏi đơn thuần, không có bất cứ suy nghĩ nào khác.
“Mọi người thường nhắc đến linh hồn, bọn họ nói người máy không có linh hồn, cậu có biết sau khi chết đi linh hồn sẽ về đâu không?”
“…”
Hạ Ca chợt sửng sốt.
Người máy có linh hồn không?
Trái tim người máy cũng sẽ đập mạnh như vậy ư?
Cậu nghe thấy âm thanh xa vời của mình, nhẹ nhàng nói.
“Có lẽ… Sẽ quay về nơi mình sinh ra.”
Còn là nơi nào thì cậu cũng không biết.
Người máy: “Cảm ơn cậu.”
Hạ Ca: “Đừng học theo họ nhảy tháp tự sát đấy.”
Người máy: “Tôi sẽ không làm vậy.”
Nhận được đáp án như ý muốn, người máy nhanh chóng rời đi như lúc tới, hòa vào dòng người trong chợ đen.
Chưa tới vài phút sau, Lục Hành Thâm đã trở lại.
Trên tay hắn không có nhiều đồ, được chủ tiệm mỉm cười cúi người tiễn đi.
Lục Hành Thâm dẫn cậu đi dạo khắp nơi: “Không biết lần sau khi nào mới tới lại.”
Thật ra rất ít khi Hạ Ca tự hỏi về vấn đề “muốn gì”.
Cậu nhìn cửa hàng chật kín hai bên đường, không biết có phải đã tới một khu vực khác hay không, những bộ phận nhân tạo đáng sợ ít dần đi, thay vào đó là các món đồ hiếm lạ kỳ quái khác.
Muốn gì ư?
Nếu có đồ ăn ngon thì quá tốt, nhưng không có cũng được.
Nếu nhận được quà phải cố gắng tôn trọng, nhưng dường như lại không biết muốn quà gì.
Quần áo mới cũng không muốn, cậu chỉ muốn giặt sạch chiếc áo cũ.
Nếu nói về nguyện vọng lớn nhất, Hạ Ca cảm thấy mình đã thực hiện rồi.
Đó chính là được sống thêm lần nữa, vui vẻ hết mình sống sót.
Nhưng sống rồi thì sao nữa?
Lục Hành Thâm hỏi cậu muốn gì, Hạ Ca lại không ngừng hoang mang.
Dường như cậu đã chờ đợi ngày này thật lâu, về một cuộc sống giống người bình thường.
Nhưng đột nhiên đến hôm nay, vô số cảnh phồn hoa khiến người ta hoa cả mắt hiện ra, có âm thanh hỏi cậu rằng muốn gì.
Hạ Ca lại ngơ ngẩn.
Muốn gì cũng được ư? Những gì trong tầm mắt đều là những thứ cậu có thể mong chờ sao?
Nếu gì cũng được vậy sẽ vô cùng vô tận, rốt cuộc phải đối diện với chuyện ấy thế nào?
Dường như cậu muốn tất cả, lại không biết mình thật sự muốn gì.
Khi đi hết một con ngõ, Hạ Ca vẫn còn đang ngơ ngẩn, cậu nhìn bình thủy tinh xinh đẹp trong cửa hàng gần đó, bên trong chứa đủ loại chất lỏng màu, bên cạnh cửa hàng phơi đầy “vân tay”.
Bước chân cậu theo đó chậm lại, Lục Hành Thâm cũng chậm theo.
“Lục Hành Thâm, muốn thứ gì đó… là như thế nào?”
Hạ Ca nhìn hắn: “Anh muốn thứ gì nhất?”
Lục Hành Thâm im lặng.
Hạ Ca hỏi hắn: “Là Lâm Ngọc Âm ư?”
Lục Hành Thâm sửa lời cho cậu: “Đó không thể gọi là thứ, cậu ấy là người.”
Nhắc tới Lâm Ngọc Âm, cuối cùng hắn cũng nhớ ra mình đã quên mất điều gì.
Chẳng qua đã qua một đêm, làm loạn như thế nào đi chăng nữa cũng phải quay về nghỉ ngơi, quản gia sẽ chuẩn bị ổn thỏa.
Hạ Ca: “Ồ…”
Cậu cẩn thận suy nghĩ, trước khi sống lại, thứ cậu muốn nhất cũng chỉ là cơ thể khỏe mạnh.
Bây giờ xem ra chợ đen cũng có thứ này.
Thế nhưng trước khi khỏe mạnh, sau khi sống lại thì sao?
Hạ Ca nhớ lại, nhớ tới bản thân đã từng rất muốn đá bóng, rất muốn một quả bóng cho riêng mình.
Sau đó cậu đã từng muốn một bộ máy tính riêng.
Lại sau đó nữa, cậu đã từng muốn tới công viên giải trí, ngồi lên tàu lượn siêu tốc.
Muốn có một gia đình của riêng mình, muốn ở trong nhà chứ không phải bệnh viện.
Qua lâu như vậy, suýt nữa cậu đã quên mất.
Bên đường, một chủ tiệm nhiệt tình mời chào bọn họ, đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm nhà mình.
“Tới đây xem đi! Có muốn trở thành người máy đáng gờm nhất không? Sản phẩm của chúng tôi có thể biến tay cậu thành súng máy cao cấp, sau khi lắp vào, chỉ cần nhấn vào cổ tay là có thể để lộ họng súng, bảo đảm cậu sẽ trở thành người máy vô địch!”
Hạ Ca há hốc, ôm tay mình lui về sau.
“Không không không không không được…!”
Làm gì thế! Vì sao cậu lại phải giấu súng trong tay! Cậu không muốn làm cướp!
“Thế thì thử cái này cũng được ~ Cái này có thể cải tạo da mặt cậu, trở nên cực dẻo dai, ngày nào cũng có thể giơ tay ‘nặn mặt” cho mình, muốn ngầu bao nhiêu có ngầu bấy nhiêu!”
“Đừng mà!”
Chẳng phải đây là chuyện ma họa bì ư!
Hạ Ca nắm tay Lục Hành Thâm, vội vàng bỏ chạy.
Chạy đến một nơi khác, lại có chủ tiệm nhiệt tình mời khách: “Tới xem mông nhà bọn tôi đi.”
Hạ Ca: “Mông?”
Chủ quán: “Là kiểu liên giới tính cực kỳ kích thích đóoooo ——”