Bác sĩ Lý vô cùng chấn động, vẻ mặt phức tạp kéo Lục Hành Thâm sang một bên, hạ giọng đến thấp nhất, nói thầm:
"Không thể được, ít nhất không thể..."
Lục Hành Thâm nhìn anh ta bằng ánh mắt bi3n thái: "Đầu óc dơ bẩn."
Bác sĩ Lý: "..."
Lục Hành Thâm: "Suy bụng ta ra bụng người."
Bác sĩ Lý: "Tôi không có h@m muốn trần tục với người máy!"
So với bác sĩ Lý đang thì thầm to nhỏ bên kia, Hạ Ca không suy nghĩ gì nhiều, trong tai cậu đang liên tục nhận số liệu, trước mặt là trò chơi đập chuột chũi giết thời gian.
Bàn đập chuột trên đất này khó hơn so với trò đập chuột chũi Hạ Ca từng thấy, không phải chín ô vuông 3×3 mà là 36 ô 6×6, lúc đánh phải phản ứng thật nhanh, nếu thứ nhảy ra không phải chuột chũi mà là bom thì đập sai còn bị trừ điểm.
Bác sĩ Lý nói trò chơi như vậy có thể giúp cậu làm rỗng đầu óc, giảm bớt quấy nhiễu của bản thân đối với chương trình kiểm tra số liệu.
Rất thú vị.
Chờ đến lúc điểm số nhảy thẳng từ 325 lên 3750, chiếc máy đọc thẻ mới phát ra tiếng tít tít, hoàn tất việc kiểm tra.
Bác sĩ Lý và Lục Hành Thâm trò chuyện xong, nhìn lại điểm số, không khỏi ngạc nhiên.
Hạ Ca tạm dừng trò chơi, hưng phấn ngẩng đầu nhìn qua: "Sao vậy, điểm tối đa chưa?"
Trước kia lúc cậu còn trong thân xác con người chưa từng có khả năng phản xạ nhanh như vậy!
Bác sĩ Lý há hốc, bỗng nhiên không đành lòng nói sự thật cho cậu.
Là số điểm thấp nhất.
Cuối cùng anh ta khéo léo động viên: "Giỏi hơn tôi nhiều."
Nhưng hình như đến Lục Hành Thâm còn có thể cao điểm hơn.
Hạ Ca mỉm cười thỏa mãn.
Bác sĩ Lý không tiện nói ra trước mặt, Lục Hành Thâm lại không phiền, hắn chạm vào trí não đặt trên đỉnh gậy, tốc độ thao tác cực kỳ nhanh, ngón tay gõ nhẹ mấy cái, lập tức có tin nhắn hiện lên.
[Không phải lỗi chương trình]
Ý là nhắc nhở bác sĩ Lý dù thành tích trên phương diện này rất kém, dễ dàng phạm sai lầm giống con người nhưng không phải do chương trình của 996 gặp vấn đề.
Bác sĩ Lý hoang mang, cố ý ra ngoài tìm chỗ gửi tin hỏi lại.
[Cậu cố tình thiết kế như vậy? Nhìn giống người thật đấy...]
Người máy quá hoàn hảo, thậm chí đến cả Lục Hành Thâm vì quá hoàn hảo quá bình tĩnh nên sẽ bị nói như người máy.
996 có đặc điểm đặc biệt ấy cũng có thể xem như có thêm một tầng bảo hiểm cho thân phận người máy.
Lục Hành Thâm bình tĩnh trả lời: [Không phải tôi, cậu ta tự có]
Nói đúng ra là sau nhiều lần kiểm tra 996 có ý thức tự chủ, chương trình đã xuất hiện hiện tượng tự sửa chữa.
Càng lúc càng hoạt bát, năng động, cũng càng dễ phạm lỗi.
Người ngoài không có quyền hạn tối cao xử lý chương trình cho 996, không thể sửa chữa trực tiếp, nhưng Lục Hành Thâm vẫn có thể xem xét nội dung dựa vào quyền hạn kém hơn một bậc, cũng có thể cắm giắc cắm thích hợp.
Bác sĩ Lý đọc đến đây lại không hiểu.
Là vì để tiếp xúc gần hơn với loài người ư?
Tăng thêm một nội dung dễ phạm sai lầm trong chương trình có ích gì đối với một người máy mô phỏng?
Bác sĩ Lý khó hiểu đọc hết tin nhắn của Lục Hành Thâm, lần nữa đẩy cửa đi vào.
Bên tai bỗng vang tiếng nhịp phách và tiếng nhạc có quy luật.
Anh ta nghe tiếng nhìn sang, phát hiện 996 lại đang chơi trò đập chuột.
Khác biệt là lần này được phối thêm nhạc do 996 "hát", giai điệu khá quen thuộc.
Mà đánh nhịp cho giai điệu ấy...
Là cây búa đập vào đầu chuột đất trong tay.
Cộp, cộp cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp cộp cộp cộp...
Tiết tấu hòa vào giai điệu tạo thành lối chơi hài hước.
Người máy có vẻ rất thích cách chơi tự sáng tạo này, gõ quên trời quên đất, không thèm quan tâm điểm số đập chuột như thế nào, đôi lúc để đảm bảo kéo nhịp hoàn chỉnh mà đánh cả bom.
Đến lúc sau, tiếng bom nổ bùm bùm do đập trúng cũng trở thành một phần trong "bài nhạc".
Đánh một khúc diễn tấu xong, Hạ Ca thỏa mãn tắt trò chơi, cất búa đi, quay lại nhìn Lục Hành Thâm.
Lục Hành Thâm rất thản nhiên trước cảnh tượng ấy, không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt nhìn lại.
"Chơi xong rồi?"
Hạ Ca gật đầu rời khỏi ghế, ngẩng đầu đối diện với Lục Hành Thâm để hắn rút sợi dây truyền số liệu cắm sau tai giúp mình, tự nhiên nắm lấy tay hắn định rời khỏi phòng.
Bác sĩ Lý há hốc nhìn hai người đi sang căn phòng khác, hồi lâu sau mới hít một hơi lấy lại tinh thần.
Anh ta biết vì sao giai điệu kia quen tai vậy rồi.
Đây chẳng phải đây là nhạc nền quảng cáo trong phần mềm diệt virus nhà anh ta ư? Chơi vậy cũng được?
...
Hạ Ca trước lạ sau quen, lần này biết không phải quét cậu như virus nên càng thư thả hơn lần kiểm tra trước, chơi đùa suốt cả quá trình, không khỏi thơ thẩn, chỉ có Lục Hành Thâm là bận rộn.
Cũng may quá trình rất thuận lợi, nhờ có việc loại bỏ, chương trình vận hành UR996 đã khác hơn so với trước, nhưng kết quả gần như khớp với dự định ban đầu, có thể xác định quảng cáo của phần mềm virus đang quấy nhiễu.
Sau khi kiểm tra xong hết là có thể dẫn cậu đi tháo dỡ mấy phần mềm diệt virus.
Bác sĩ Lý báo cáo các hạng mục cần chú ý: "Tình huống của 996 khá đặc biệt, xóa bỏ dữ liệu cho cậu ấy khó hơn các chương trình khác, vì để an toàn, tốt nhất vẫn nên tắt máy trước rồi tiến hành các bước tiếp theo."
Lục Hành Thâm nhíu mày.
Thấy hắn không bằng lòng, bác sĩ Lý khuyên: "Chỉ ba phút thôi."
Lục Hành Thâm chuyển qua 996, người máy mô phỏng từng rất sợ bị vứt bỏ bây giờ không hề thấy lo lắng, ngược lại còn mỉm cười xoa tay hắn: "Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chờ làm xong chúng ta về nhà nha."
Hạ Ca thật sự không hề thấy sợ, chỉ tắt máy một lát mà thôi, đối với cậu, dù là ba phút hay mấy tiếng đều sẽ không cảm nhận được thời gian trôi.
Lục Hành Thâm khẽ xoa đầu cậu: "Ngủ một giấc đi."
Hạ Ca thử hỏi dò bác sĩ Lý: "Ngủ một giấc được không?"
Bác sĩ Lý suy nghĩ một lát, gật đầu.
Cũng không khác gì nhau, chương trình quét virus đã có thể nhân lúc 996 ngủ đông mà lén lút thêm chức năng quảng cáo, tất nhiên cũng có thể nhân cơ hội này tháo bỏ.
Hạ Ca nhắm mắt lại, ngoan ngoãn thiếp đi trong chốc lát.
Quả nhiên chủ động đi vào giấc ngủ khác hẳn so với bị động tắt máy.
Có thể cảm nhận những chuyện đang xảy ra trong lúc mông lung, cũng có thể cảm nhận chưa được bao lâu đã bị đánh thức.
Hạ Ca không biết vì sao Lục Hành Thâm căng thẳng, nhưng cuối cùng tất cả vẫn thuận lợi, chương trình quét virus được gỡ bỏ, Lục Hành Thâm dẫn cậu lên phi thuyền về thẳng nhà.
Hai người vừa bước vào phòng, bên ngoài đã đổ một trận mưa nhỏ.
Hạt mưa tí tách như chiếc rèm ngọc óng ánh, kèm theo tiếng giông ít ỏi và mấy đợt gió nhẹ.
Hạ Ca đi theo Lục Hành Thâm vào căn phòng có cửa sổ, dán lên khung cửa ngắm mưa rơi bên ngoài.
Trong sở nghiên cứu có cửa sổ, mà những phòng lắp cửa sổ sát đất rất nhiều, Hạ Ca không muốn ở một mình nên hứa không làm phiền Lục Hành Thâm, ngồi trong phòng hắn làm thí nghiệm im lặng ngắm mưa.
Mây đen che khuất bầu trời, âm u ảm đạm, dưới sự cọ rửa của nước mưa, cỏ cây trong vườn hoa đều bị lung lay, nước đọng lại thành từng dòng suối nhỏ cuốn trôi tro bụi lẫn bùn đất.
Hạ Ca ngắm vườn hoa rồi lại dõi mắt ra xa, đôi mắt điện tử giúp thị lực của cậu tốt hơn người thường rất nhiều, có thể điều chỉnh rõ tiêu cự, nhìn một nơi xa thật xa mà vẫn rõ phong cảnh.
Tòa nhà cao tầng phía xa, vùng phủ xanh, phi thuyền lặn lội mưa gió và cả bọ rùa bị nước mưa tạt rớt.
Vô số giọt mưa va vào vũng nước đọng gây nên từng đợt sóng gợn, có người đi đường như vội vàng chạy từ xa tới, chiếc ô trong suốt khiến cơ thể người nọ khô ráo nhưng lại không che nổi giày.
Oaaa, vũng nước đọng kìa.
Hạ Ca ngắm nhìn phong cảnh, trong lòng ngứa ngáy không thôi, vừa chê trách suy nghĩ ngây thơ của mình vừa lóe lên ý muốn được lội mưa, muốn được đạp vào vũng nước.
Những vũng nước mưa này rất sạch, có vẻ dù đạp vào cũng sẽ không khiến giày quá bẩn.
Nhưng không thể làm thế được, quần áo hay giày đều do Lục Hành Thâm mua cho, Lục Hành Thâm thích sạch sẽ nhất, ghét đồ của mình nhuốm bẩn nhất.
Hạ Ca cố gắng phủi suy nghĩ này đi, tiếp tục ngắm vườn hoa.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Lục Hành Thâm đắm chìm trong thí nghiệm của mình, quên để ý vì sao người máy bên cạnh im lặng lâu như vậy, yên tĩnh tới mức không phát ra chút âm thanh.
Chờ đến lúc cả hai lấy lại tinh thần, một tia nắng đã len lỏi qua tầng mây mỏng, xuyên vào cửa sổ đậu lên đầu Hạ Ca, chiếu lên mặt bàn Lục Hành Thâm.
Mưa tạnh.
Hạ Ca bỗng cười thật tươi, hai cánh tay dán chặt lên lớp thủy tinh, nghiêm túc xích lại nhìn dưới cửa.
"Lục Hành Thâm!"
Lục Hành Thâm cũng bị ánh nắng chiếu đến, đang nghĩ xem có nên kéo rèm bật đèn hay không.
Hắn nhìn 996, để lộ ánh mắt hỏi dò không hứng thú cho lắm.
"Hoa nở rồi!"
Hạ Ca nhảy xuống khỏi chiếc ghế trước cửa sổ, phấn khích hẳn lên, bước nhanh đến trước mặt Lục Hành Thâm: "Trong vườn có nhiều loài hoa lạ lắm! Tôi đi hái được không? Hình như hái thôi không ổn lắm, tôi trồng thêm một ít nhé?"
Hoa?
Trước kia Lục Hành Thâm sẽ không bao giờ để ý tới thứ này.
Chúng chẳng khác gì những món đồ trang trí trên vách tường hay lan can, dù nở hoa kết trái hay héo rũ chết đi, hắn đều chưa từng nhìn lấy một cái.
Cũng không biết vì sao có nhiều người lại muốn trưng bày hoa như thế.
Tập trung tinh thần trong thời gian dài khiến hắn mỏi mệt, Lục Hành Thâm dụi mắt, ừ một tiếng: "Hái xong định để đâu?"
Hắn không phải quan tâm vấn đề này, chỉ muốn xác nhận 996 sẽ không bày đầy hoa tươi ở mỗi góc căn cứ nghiên cứu như ảnh chụp.
"À đúng, tôi còn chưa mua bình hoa, tôi lấy lọ sữa bò cũ rửa sạch làm bình hoa được không? Chỉ cắm trong phòng tôi thôi!"
Hạ Ca nghiêm túc tính toán: "Bày thêm hai bông trong phòng tắm nữa nhé?"
"Tôi không cần."
Lục Hành Thâm phất tay xem như đồng ý, chỉ cần không bày trong phòng ngủ hay phòng tắm của hắn thì cứ tùy cậu.
Hạ Ca reo lên, chạy ra bên ngoài.
Cậu đi tới trước cửa, mở tủ giày tìm được đôi đi một lần.
Không những chống bụi mà còn chống nước, sau khi đeo buff thì vui vẻ chạy vào vườn hoa ướt đẫm.
Lần trước lúc tới đây Hạ Ca chỉ phát hiện quả mê tang, những loài cây khác đều xanh mơn mởn nhưng chưa nở nhiều hoa.
Nhưng đến xế chiều hôm nay, cậu kiên nhẫn ngắm mưa mấy tiếng, tận mắt nhìn thấy quá trình vô số nụ hoa từ từ nở rộ.
Mấy loại hoa kia đều là hoa dại, mọc không ngay hàng thẳng lối cho lắm, màu sắc cũng không giống nhau, từ màu vàng nhạt, màu hồng, màu trắng, còn có cả những đốm hoa tím.
Hạ Ca cẩn thận từng bước chân, không muốn đạp gãy chúng, chọn mấy bông hoa lớn, lấy màu hồng và cam làm chủ đạo, sau đó hái mấy đóa hoa tím nhỏ điểm xuyết.
Đây là lần đầu cậu làm việc như vậy, trong lúc làm không ngừng mỉm cười.
Mặc dù không thể ngửi thấy mùi thơm nhưng cũng đã đủ khiến người ta thỏa mãn.
Cực kỳ xinh đẹp, tràn ngập sức sống, bây giờ c ắm vào bình hoa ngập nước còn có thể nở rộ thêm vài ngày.
Trên cánh hoa còn đọng mấy giọt mưa, Hạ Ca không giũ chúng đi, canh chừng thời gian mang hoa quay về phòng mình, cắt bình sữa bò rửa sạch sẽ, đổ nước vào làm bình hoa.
Sau đó lại dùng máy ảnh lấy ngay chụp lại mấy tấm ảnh xinh đẹp.
Hạ Ca nhìn ảnh chụp, im lặng hồi lâu, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn nên mang cả bình lẫn hoa đi tìm Lục Hành Thâm.
Lục Hành Thâm đang uống cafe, nhìn bó hoa trong tay cậu: "Sao vậy?"
Hạ Ca nhét máy ảnh vào tay hắn: "Lục Hành Thâm, chụp hình giúp tôi với, tôi muốn cầm hoa chụp ảnh, được không?"
Lục Hành Thâm không từ chối, chỉ hơi bất ngờ.
"Cậu thích hoa lắm à?"
Hắn cứ tưởng chờ đến lúc 996 có khứu giác rồi mới hứng thú với mấy loài thực vật như thế này.
Hạ Ca nghĩ một lát: "Rất đẹp, rất tuyệt vời, nhìn thấy sẽ phấn khởi hơn?"
Cậu đứng cách xa thêm một chút, vui vẻ đứng vững, ôm bình hoa xinh đẹp, sẵn sàng được chụp ảnh.
Hạ Ca nghĩ một lát, cảm thấy thứ mình thích nhất không phải hoa. Nếu nói là cực kỳ thích, chẳng bằng nói là thấy mới mẻ.
Cậu cúi đầu loay hoay sắp lại vị trí mấy đóa hoa, cố gắng hết sức để chúng rực rỡ nhất trong ống kính.
Lục Hành Thâm cầm máy ảnh chụp lấy liền, không vội chụp cho cậu ngay mà đột ngột kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy đôi tai cừu xù lông, đi tới trước mặt cậu, thuận tay đổi tai.
Hạ Ca phe phẩy tai cười ha ha.
Lục Hành Thâm cúi đầu hỏi cậu: "Sao không đòi khứu giác nữa?"
Hắn tưởng khi thấy những đóa hoa nở rộ kia, 996 biết hoa thơm lại không ngửi được sẽ càng không cam lòng, sốt ruột đòi hắn lắp khứu giác.
Nhưng mà không phải.
Người máy trước mắt có vẻ rất thỏa mãn, phấn khích nhưng không kích động, hệt như chỉ cần có mấy đóa hoa này là đủ.
Hạ Ca không phủ nhận, gật đầu nói: "Đương nhiên có khứu giác sẽ tốt hơn, nhưng như bây giờ cũng rất tốt, không phải chúng đẹp lắm à? Lát nữa tôi còn muốn tô màu cho bình hoa tạm này, hình như màu trắng trông hơi đơn điệu thì phải?"
Chí ít có thể chạm vào, tự tay hái, còn có thể bày bên cửa sổ phòng cậu, mỗi ngày khi tỉnh lại sẽ thấy nắng thấy hoa.
Là đóa hoa tươi chứ không phải hoa giả.
Hạ Ca cúi đầu cụp mắt, không dám nói mình không dị ứng phấn hoa đã vui lắm rồi.
Không, nói đúng ra kiếp trước cậu bị dị ứng quá nhiều, không riêng gì phấn hoa mà không được chạm đủ thứ, lông ngỗng, sơn, kháng sinh v...v...
Vì thế trong danh sách nguyện vọng của cậu từng có một điều là tự tay hái hoa nuôi bên cửa sổ, về sau thấy làm vườn rất tốn tiền tốn sức nên đã đổi ước mơ này thành ôm thấy đóa hoa yêu thích chụp ảnh chung.
Lúc cậu tin tưởng cậu có thể sống lâu trăm tuổi, danh sách nguyện vọng đã có hơn mấy chục điều ước như thế.
Cậu tưởng cậu đã sớm quên mất, thì ra không quên, chỉ là về sau không dám nghĩ.
Hạ Ca ngẩng đầu, cầm một đóa hoa lên nhích lại gần Lục Hành Thâm.
"Anh thích loài hoa này không? Cái này có thơm không?"
Mùi cúc nhàn nhạt lan vào chóp mũi, Lục Hành Thâm cúi đầu nhìn 996, nhìn đóa hoa trong tay cậu rồi gật đầu.
Hạ Ca cười: "Tôi cũng nghĩ chắc chắn là thơm, không nếm ra vị đồ ăn sẽ nấu dở, nhưng chắc tôi không xui đến mức vừa hái đã hái phải hoa có mùi hôi."
Lục Hành Thâm lui lại mấy bước, chụp một tấm cậu đứng dưới ánh mặt trời.
Trong tấm ảnh, người máy đang nghịch đóa hoa trong tay, cơ thể càng căng tràn sức sống hơn cả hoa tươi.
Hắn nhìn người trong hình, trong nụ cười tươi dường như có vài thứ đang thay đổi, là thứ mà code và lập trình không thể nào lý giải nổi người máy.
Tựa như là...
Hạ Ca nhận lấy ảnh chụp trong tay hắn, đặt bình hoa qua một bên, hai tay nắm góc ảnh chụp cẩn thận ngắm nghía.
"Lục Hành Thâm, chúng ta chụp chung một tấm được không? Chờ chú Đức đến đây chụp giúp chúng ta."
Lục Hành Thâm im lặng nhìn cậu.
Hạ Ca nhìn ảnh chụp cảm thán, đôi mắt cười cong cong: "Tuyệt quá, nếu ngày nào cũng nắng đẹp thế này thì tốt rồi."