Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 55



Ánh sáng muôn năm

Hạ Ca cúi đầu nhìn bánh răng nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay, không khỏi ngơ ngẩn: "Cậu... tặng thứ quý giá như thế cho tôi ư?"

A Cửu nghi ngờ nghiêng đầu, hiểu biết có hạn về tình cảm con người khiến nó không hiểu nổi phản ứng của Hạ Ca: "Không được sao?"

Hạ Ca lắc đầu, vội nói không phải.

"Có điều, bây giờ trái tim của cậu đã ổn rồi đúng không?"

"Đúng vậy, nó đã được thay bằng linh kiện bền hơn, không dễ bị hỏng nữa."

"Cậu cứ nhận đi."

Trần Tiếu Niên nhìn Hạ Ca đang ngơ ngác, thay vì nói không muốn, chẳng bằng nói là được quý quá hóa lo, có lẽ chưa từng nhận được món quà nào ý nghĩa như thế, cho nên khuyên nhủ: "Nếu cậu không nhận, A Cửu sẽ không tặng cho người khác đâu, vả lại chắc chắn Hạ sẽ biết quý trọng giữ gìn món quà này."

Hạ Ca chợt bừng tỉnh, gật đầu thật mạnh, ứng tiếng đồng ý: "Chắc chắn tôi sẽ giữ gìn thật tốt! Cảm ơn A Cửu, về sau tôi sẽ tìm một cái hộp tốt nhất cất nó vào, giấu thật kỹ!"

Hạ Ca nói xong lại ủ rũ không thôi, so với món quà quý giá như vậy, tấm thẻ kẹp sách nho nhỏ của cậu không đáng để bận tâm, cậu phải tìm cách kiếm thêm quà tốt hơn chút mới được, nhưng nên tặng gì đây?

Bảo cậu tháo một linh kiện không thực tế cho lắm, vả lại Lục Hành Thâm sẽ không đồng ý, nếu là vật khác... đúng là khó nghĩ.

Trần Tiếu Niên trầm ngâm nhìn hai người máy, không biết nghĩ đến điều gì, nhỏ giọng thở dài: "May quá."

Hạ Ca: "Hả?"

Trần Tiếu Niên lắc đầu, cười nói: "Không có gì, chỉ là thấy ngưỡng mộ mà thôi, A Cửu còn chưa tặng quà cho tôi."

Cậu ta vừa nói xong, A Cửu đã nghiêm túc giải thích: "Tôi cũng sẽ tặng quà cho cậu nếu cậu muốn, ban nãy là để đáp lễ cho Hạ, vả lại Hạ cũng là người máy, có thể giúp đỡ tôi nhiều hơn."

A Cửu không biết nói đùa, ban đầu Hạ Ca còn nghĩ là trêu đùa, nhưng thấy nó giải thích như vậy cũng không nhịn được giải thích theo: "Đúng đúng, cậu đừng buồn, hôm nay cậu cũng được tôi tặng quà mà."

Nụ cười của Trần Tiếu Niên càng sâu, thầm nghĩ quả nhiên là bạn bè với nhau, cũng may đều là hai cậu nhóc.

Dù sao hai người máy này rất dễ gạt, dễ bị ăn hiếp.

Làm gì có ai đưa một phần trái tim cho người khác?

Chuyện này là chuyện không tưởng đối với con người, nhưng nếu là người máy thì lại rất tự nhiên, cũng rất trang trọng.

A Cửu trông thật thà nhưng không phải người máy ngu ngốc, chắc hẳn không phải tùy tiện tặng quà, chỉ là không có nghi kỵ của con người mà thôi. Nó ngây thơ như trẻ con, thấy người này là người tốt nhất mình từng gặp sẽ mặc định đó là người bạn thân nhất.

Tiếc rằng người như vậy chỉ có thể chui lủi ẩn nấp trong chợ đen dưới mặt đất không thấy ánh mặt trời, một khi rời đi sẽ đứng trước nguy cơ bị bắt đi phán xử.

Bọn họ trò chuyện xong, A Cửu nhanh chóng dẫn Hạ Ca tới một căn phòng thật xa, từ nay bắt đầu dạy chế tạo phần da nhân tạo.

Trần Tiếu Niên vốn có thể rời đi, nhưng hôm nay không hiểu sao bỗng thấy bất an, ngồi ngoài tiệm trông hàng thay A Cửu, nhân tiện học bài làm việc.

Phòng trong cửa hàng lớn hơn phòng ngoài, sau khi đi vào, việc đầu tiên Hạ Ca làm là tham quan một lần, phát hiện rất nhiều món đồ trông quen mắt nhưng không biết là gì trên tủ trưng bày.

A Cửu giải thích cho cậu mấy thứ này là nguyên vật liệu, có cả hàng mô phỏng.

Đi tiếp thêm một đoạn nữa còn có thể thấy một số giường đơn cùng loại và đèn chiếu sáng.

Thấy sao cũng giống thứ Lục Hành Thâm dùng khi cải tạo cho cậu.

Hạ Ca nhịn không được hỏi: "A Cửu, cậu còn biết sửa chữa cho người máy à?"

A Cửu gật đầu: "Đúng vậy, đôi lúc tôi sẽ làm như thế, rất nhiều người máy sau khi tách khỏi con người, sống một mình sẽ cần phải sửa chữa định kỳ, lại không tiện tìm đến con người trên mặt đất, cho nên sẽ tìm tới tôi."

Hạ Ca: "Vậy nếu cậu cũng bị thương, ai sẽ sửa giúp cậu?"

A Cửu: "Tôi, có thể tự sửa."

Hạ Ca nghĩ một lát, cảm thấy không yên tâm chút nào, nói: "Vậy nếu cậu muốn sửa cứ tìm tới tôi, dù sao cũng tốt hơn cậu tự sửa, cũng như con người bị bệnh phải đến bệnh viện vậy, nếu tự khám bệnh cho mình sẽ rất đáng thương."

A Cửu: "Cảm ơn."

Một ngày học tập phải bắt đầu từ sớm, A Cửu kéo một sợi cáp sạc tới cắm từ tai mình qua tai Hạ Ca, truyền những kiến thức cần nắm vào, tiết kiệm thời gian ghi nhớ của con người.

Không bao lâu sau đã đến bước thực hành.

Ngày hôm sau, A Cửu đưa ra kết luận tính toán: "Với tốc độ này, chưa đến một tháng cậu sẽ học được những thứ kia, đồng thời làm được thứ cậu cần."

Một tháng là quá nhanh!

Hạ Ca không nhịn được reo lên, quả là thắng lợi trong tầm mắt!

Cậu vui vẻ ôm A Cửu một cái, cảm ơn lần nữa, trong lúc phấn khích, câu từ cũng thay đổi rất nhiều: "A Cửu có món đồ nào cần làm không?"

"Có."

A Cửu thật thà nói: "Muốn làm, làm, một khuôn mặt cho mình, làm cả, da, vân tay nữa."

"Hả? Vậy bây giờ cậu có thể làm được mà, cậu thành thạo lắm!"

Không ngờ A Cửu lại lắc đầu, rõ ràng không có biểu cảm nhưng trông lại buồn bực không thôi: "Không biết làm."

"Hả? Nhưng cậu đã từng làm cho rất nhiều người mà."

"Đó là, làm theo yêu cầu của bọn họ, dựa trên cơ thể để làm."

A Cửu nghiêm túc nói: "Nhưng muốn tự thiết kế gương mặt, ngũ quan, lông mày ở đâu, con mắt ở đâu cho mình sẽ rất khó."

Hạ Ca nghĩ một lát, bỗng chốc hiểu ra, ý là không biết "nặn mặt"?

Quả thật người máy đều là như vậy, vì không phải con người nên không thể tự sáng tạo ra nghệ thuật.

Cậu nghĩ một lát, đề nghị: "Hay là sưu tầm một ít tài liệu tham khảo, sau đó tạo số liệu khuôn mặt ngẫu nhiên thì sao?"

Lần này A Cửu càng thật thà: "Xấu."

Hạ Ca: "..."

À thế à.

Mấy phút sau, A Cửu vẽ số liệu nặn mặt mà mình cho là xấu thành hình 3D cho Hạ Ca xem.

Quả nhiên rất xấu.

"Chờ đã, nửa bên trái mặt không giống nửa bên phải, chỉ có thể nói là không liên quan gì tới nhau... Trừu tượng quá."

Nếu phải đặt tên cho gương mặt này, Hạ Ca nguyện gọi nó là Van Gogh.

"Nhưng số liệu, tôi thu thập được, cho thấy độ dài mặt loài người cũng không hoàn hảo, nếu càng khớp nhau, sẽ càng dễ bị phát hiện là người máy."

Hạ Ca nghe thấy cũng có lý, dù không phản bác được cũng phải phản bác: "Nhưng cũng không thể lệch nhiều vậy được... À, hay là nếu vậy... nếu vậy thì sửa một chút đi, chắc sẽ ổn hơn nhiều."

"Ồ? Vậy à?"

"Đúng đúng, cậu có thể tham khảo những người có ngoại hình xinh đẹp, sau đó bắt chước lại, tôi nghe nói rất nhiều người phẫu thuật thẩm mỹ thành người đẹp cũng sẽ tham khảo một số khuôn mặt đẹp đó."

A Cửu lắc đầu: "Nhưng tôi không muốn bắt chước người khác, nếu giống người khác sẽ không phải là tôi."

Nó nhìn qua Hạ, tò mò hỏi: "Tôi biết mặt của cậu không phải là chính cậu, toàn bộ đều không phải, cậu không cảm thấy mỗi lần nhìn vào gương hay người khác nhìn cậu đều không vui à? Giống như sự tồn tại của mình bị xem nhẹ, không ai có thể thấy mình, vĩnh viễn chỉ có thể làm một người máy mờ nhạt, không khác gì công cụ."

Hạ Ca lắc đầu: "Không đâu, tôi rất vui, vả lại không phải tôi có cậu và cậu Trần ư? Tôi có thể cảm nhận dù trừ hai cậu ra, bạn Sở và bạn Nhan đều xem tôi như người khác, nhưng khi bọn họ chào tôi sẽ thật sự nhìn thấy tôi."

"Vậy ư? Thế... cậu làm thế nào vậy?"

Hạ Ca lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết: "Có điều dù bị xem như người khác cũng không sao, tôi đã vui lắm rồi. Với lại nếu không như thế, tôi đây sẽ không có cơ hội gặp được các cậu, không có cơ hội gặp được nhiều chuyện vui như vậy."

A Cửu nhìn cậu, chương trình từ từ khởi động, cố gắng giải thích ý nghĩa khổng lồ trong câu nói của cậu: "Vậy à... Nên dù là thế thân, cậu vẫn muốn sống."

"Tin tôi đi, A Cửu, chỉ cần muốn sống chắc chắn sẽ gặp được việc tốt."

Hạ Ca nghĩ nói "Vì gặp được những chuyện vui kia nên mới muốn sống tiếp" chưa đủ chính xác nên giải thích lại: "Là vì cố gắng sống sót mới vui vẻ như vậy."

"Tôi đã, cố gắng rất lâu, vì chủ nhân của tôi, không mong tôi sẽ không vì tính toán ra sự tồn tại của mình không có giá trị, tiêu hủy là kết quả tốt nhất, nên tự hủy như những người máy đã thức tỉnh khác."

A Cửu bình thản nói: "Trước khi gặp các cậu, đã rất lâu, rất lâu rồi tôi chưa gặp chuyện tốt, có thể vì tôi chờ chưa đủ lâu? Theo xác suất, có thể tôi sẽ phải đợi đến lúc mình hoàn toàn hao mòn, không sửa chữa được nữa vẫn chưa gặp được chuyện tốt."

"Nếu không đợi được chuyện vui thì chủ động đi tìm, tự tạo niềm vui là được rồi."

Hạ Ca vỗ vai nó: "Tôi đọc được trong sách rằng, dù ánh nắng biết chiếu vào trong nhà nhưng cũng có thể sẽ bị vật khác chắn mất, cho nên dù bất cứ lúc nào con người cũng phải học cách nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ, chủ động đến những nơi có nắng."

"Cậu biết nhiều thật đấy." A Cửu không khỏi ngưỡng mộ, cảm thán: "Sao cậu biết nhiều thế? Tôi cũng muốn, giống cậu, như vậy sẽ không cần phải nghĩ nhiều vấn đề, nghĩ thật lâu vẫn không hiểu."

"Tôi..."

Nhắc đến đây, Hạ Ca đột nhiên xấu hổ, nâng tay gãi đầu, giọng nói nhỏ dần: "Thật ra... tôi không giỏi vậy đâu..."

"Dù cậu đọc được từ sách cũng rất giỏi."

A Cửu nói bằng chất giọng chân thành nhất thế giới: "Tôi cũng muốn, đọc loại sách ấy."

"Khụ khụ... vậy tôi nói nhé, cậu đừng cười tôi."

Trước khi Hạ Ca nói còn cố ý nhìn ngó ngoài cửa, vì lý do an toàn nên không đóng chặt cửa ngăn cách căn phòng này với phòng bên ngoài, chỉ phủ một tấm rèm, như vậy nếu Trần Tiếu Niên đứng canh cửa hàng bên ngoài gặp phải chuyện gì có thể nhắc bọn họ chú ý ngay.

Dù sao cũng là làm việc trong cửa hàng ở chợ đen, nếu bị những người khác phát hiện sẽ rất phiền.

"Ừ." A Cửu đồng ý.

"Tôi đọc được từ truyện ngụ ngôn cho trẻ em đấy."

Đối mặt với sự thật thà của A Cửu, Hạ Ca cũng thật thà trả lời: "Dù... Dù là đọc được từ sách trẻ em nhưng cũng rất ấn tượng, nếu muốn được vui cứ đọc sách cho trẻ em."

"Hả? Không phải đọc sách cho người lớn ư?"

"Sách cho người lớn dùng để thông minh hơn."

"Thì ra là thế, nghe cũng có lý."

A Cửu nghiêm túc ghi nhớ, ghi thêm tìm mua và đọc sách trẻ con vào kế hoạch của mình: "Vậy nếu cậu muốn tìm thấy chuyện tốt đẹp sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ trồng hoa! Mấy đóa hoa nở rộ rất đẹp, còn thú vị nữa!"

"Vậy tôi cũng trồng hoa."

Năng lực học hỏi bắt chước của A Cửu đột nhiên khởi động.

Trần Tiếu Niên ngồi gian ngoài cửa hàng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp, chột dạ đưa tay che mắt.

Làm bộ không nghe thấy chuyện vui bọn họ nói...

Càng nói càng lạc đề, Hạ Ca xem lại bản vẽ của A Cửu, nghĩ cách bày mưu cho nó, cố gắng thiết kế lại khuôn mặt cho giống con người, đồng thời trở nên độc nhất vô nhị hơn.

Trần Tiếu Niên bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng như tiếng xì xào bàn tán, cậu ta thoáng nhìn ra, dường như không có ai, xác định cửa hàng vẫn an toàn nên tiếp tục trông coi tiệm.

Không lâu sau, Hạ đi cùng một người xa lạ tới.

Trần Tiếu Niên lập tức đứng lên, nhất thời chưa nhận ra, chau mày nói: "Đây là..."

"Là A Cửu đó! Quả nhiên không nhận ra, ha ha ha ha ha!!!"

Hạ Ca kiêu ngạo cười to, dịch sang bên cạnh một bước: "Ten ten ten tèn —— Nhìn đây! Tạo hình mới của A Cửu nhà ta! Sao hả? Đáng yêu lắm đúng không!"

Trần Tiếu Niên trừng mắt, lại quan sát thiếu niên bên cạnh cậu.

Đó là một khuôn mặt rất trẻ, nước da trắng ngần, đôi mắt to tròn trông hiền lành vô hại, hàng lông mi dày rậm cong lên, lúc nhìn thoáng qua không quá gây chú ý nhưng lại rất vừa mắt, là kiểu đẹp thanh tú phi giới tính.

Người máy đều không có giới tính, A Cửu cũng không, điều kiện này rất hợp với khuôn mặt hiện tại.

Cậu ta khen thật lòng: "Đẹp lắm, rất hợp với A Cửu."

A Cửu gật đầu cảm ơn: "Bây giờ còn chưa hoàn thành, chưa thể hiện được biểu cảm, nhưng rất vui vì cậu đã khen tôi."

Nhiệm vụ hôm nay cơ bản đã hoàn thành, trên đường quay về, Trần Tiếu Niên nhịn không được liên tục nhìn Hạ, kiềm lòng không đặng hỏi: "Cậu không muốn tạo ra một khuôn mặt riêng cho mình à?"

"Hả? Tôi vẫn còn nhiệm vụ cần làm, nếu biến thành hình dáng khác thì sao làm được?"

Hạ Ca thản nhiên nói: "Vẫn nên để vậy thì hơn, có thể nhân lúc đóng giả Lâm Ngọc Âm đi học rồi ra ngoài chơi, hôm nay quay về tôi định hỏi Lục Hành Thâm cuối tuần sau ra ngoài leo núi với cậu được không."

Hạ Ca rất mong chờ được đi chơi, Trần Tiếu Niên lại vươn tay xoa đầu cậu, không biết vì sao trong mắt chứa rất nhiều tình cảm phức tạp.

Trần Tiếu Niên: "Haiz..."

Hạ Ca: "?"

Lần này Trần Tiếu Niên không chở thẳng cậu về sở nghiên cứu mà lại quay về khu chung cư mình thuê, sau khi về đến nơi thì lấy một viên cúc áo nhỏ gọn trong tủ sách ra đưa cho Hạ Ca.

"Đây là gì?"

"Máy làm nhiễu tín hiệu."

Trần Tiếu Niên nghiêm túc nói: "Cất nó cho kỹ, tôi hi vọng cậu đừng bao giờ sử dụng nó, nhưng... Tôi đang nói lỡ thôi, lỡ có người phát hiện thân phận người máy của cậu, gây bất lợi cho cậu thì tháo chốt nó ra, có thể che giấu tín hiệu theo dõi trên người cậu, khiến không ai có thể tìm ra cậu ở đâu. Đương nhiên kể cả tôi."

"Đáng giá quá..."

Hạ Ca cầm lấy, cảm giác hôm nay A Cửu và Trần Tiếu Niên đều cho mình một bất ngờ thật lớn, không biết nói sao cho phải: "Trông cái này cũng rất đáng giá, chắc chắn tôi không thể tự mua nổi đâu nhỉ?"

"Đương nhiên là mua được, nhưng khó ở chỗ phải xóa ghi chép mua bán, thứ này mua được ở chợ đen, không đắt lắm đâu, cậu đừng để ý."

Trần Tiếu Niên mỉm cười: "Cũng như mấy món quà bình thường khác tôi tặng cậu thôi, cậu nhận là được, dù sao nó đã từng giúp rất nhiều người máy thoát khỏi truy bắt."

"Vậy tốt nhất là mong tôi đừng bao giờ dùng tới nó... Không không, cảm ơn cậu đã nghĩ cho tôi!"

Hạ Ca nghiêm túc cất nó đi, xác nhận đã cất kỹ mới đi xuống gặp bác sĩ Lý ngồi xe về nhà.

Cậu có một chiếc rương két sắt riêng, bên trong chứa tất cả những món quà cậu nhận được sau khi tới đây.

Cho tới bây giờ, trong rương chứa đủ tất cả những món đồ khác nhau, Hạ Ca về tới nhà, chào hỏi với Lục Hành Thâm, không nói gì đã lao vào phòng, cất món quà A Cửu và Trần Tiếu Niên tặng.

Ồ, chiếc rương sắp đầy rồi.

Hạ Ca nghiêm túc nghĩ, xem ra cần thay một chiếc két lớn hơn đựng chúng, nếu cứ chất chồng lung tung như vậy làm hỏng món nào sẽ rất tiếc.

Cậu cầm lấy cây kẹo qua, còn có chiếc mũ gấp gọn bên cạnh sắp xếp lại mới hài lòng đậy nắp, chạy vào bếp nấu ăn.

Lục Hành Thâm nói đã ăn trước, không muốn ăn cùng cậu, cho nên cậu sẽ ăn với chú Đức.

Bữa cơm nhanh chóng được sửa soạn, Hạ Ca còn rửa mấy lá tía tô thơm nồng để đùm cơm ăn, Lục Hành Thâm nói đêm nay phải thay khoang bụng cho cậu, cậu muốn chờ Lục Hành Thâm thay bụng xong sẽ nghiêm túc ăn cho hết bữa tiệc phong phú này.

Nhưng không biết vì sao Hạ Ca chờ mãi, Lục Hành Thâm nói sẽ nhanh chóng đến lại không xuất hiện.

Hạ Ca chờ không nổi, đồ ăn đã sắp nguội, lớp phô mai bên trên dần cứng đi, nhịn không được chạy trong viện nghiên cứu tìm Lục Hành Thâm.

Tầng ba không có ai, tầng hai không có ai, đến cả tầng một cũng không thấy Lục Hành Thâm.

Hạ Ca chạy một vòng quanh viện nghiên cứu, dán vào từng tấm kính cửa sổ nhìn vẫn không thấy bóng Lục Hành Thâm đâu.

"Lục Hành Thâm ——"

Hạ Ca hét vọng khắp hành lang: "Anh đi đâu rồi —— Ăn —— cơm —— thôi ——"

Tác giả có lời muốn nói: Lục Hành Thâm, ông trời con của anh gọi về ăn cơm kìa.