Truyền thuyết nói, nếu mở chiếc hộp Pandora sẽ gieo mầm tai hoạ.
Lục Hành Thâm không biết nếu mình mở hộp sẽ thả ra những gì.
Hắn đã từng mất trực giác, cũng chưa từng tin vào trực giác, cho rằng thứ này rất hư ảo, thiếu tính logic.
Bây giờ Lục Hành Thâm bỗng giật mình, từ sau khi 996 xuất hiện, dường như hắn đã quen chuẩn bị tâm lý vì trực giác không tốt.
Đôi lúc Lý Ngạn sẽ cảm thấy hắn thiếu đi "khả năng nhận diện".
Anh ta không biết sự thay đổi này có tăng khả năng nhận diện hay không, nhưng nhìn lại thì dường như khả năng nhận diện cũng không phải việc tốt.
Lục Hành Thâm chau mày, chuẩn bị tinh thần, cảnh giác áng chừng chiếc hộp trong tay, cuối cùng quay đi tìm một căn phòng cực kỳ an toàn, hai tay cầm chắc chiếc hộp, chầm chậm đặt trên mặt bàn trong phòng.
Cực kỳ thận trọng, hệt như đó là một vật dễ nổ dễ cháy chứa thuỷ ngân, chỉ cần hơi lắc nhẹ sẽ phát nổ.
Hạ Ca đi theo sau hắn, rất vui vẻ khi thấy thái độ Lục Hành Thâm trịnh trọng như vậy, càng thêm phần chờ mong.
Tốt quá, quả nhiên Lục Hành Thâm cũng rất mong chờ!
Mãi tới khi chiếc hộp dần được mở ra.
Lục Hành Thâm: "Đây là..."
Một quả đào thật lớn bằng chocolate xuất hiện trước mặt hắn.
Không, nhìn thế nào cũng không ra được hình đào.
Không bằng nói là... mông.
Mà cũng không phải "hình cái mông", giống mô hình mông thuộc về riêng người nào đó hơn.
Hình dáng quá chân thực.
Lục Hành Thâm nhìn chằm chằm cái mông bằng chocolate kia, ngửi vào cũng thấy mùi chocolate, nếu ăn hết chắc vẫn là vị chocolate, chìm vào im lặng.
Bệnh nghề nghiệp thoáng chốc ùa lên, hắn có thể lập tức xuyên qua món đồ lập thể nhìn thấy hướng cơ bắp bên trong, cấu tạo xương, nội tạng.
Đúng vậy, dù là (mông) người máy cũng cần phải chế tạo từ trong ra ngoài, đầu tiên là giải quyết kết cấu xương cốt, phủ các tổ chức, cơ quan khác, cuối cùng mới lắp da, chế tạo vân da.
Tay nghề Lục Hành Thâm rất ổn, lúc giơ giữa không trung có thể giữ vững không run như bác sĩ ngoại khoa, bây giờ không riêng gì ngón, đến tay hắn, cơ thể hắn đều không mảy may lắc lư.
Nếu không phải mí mắt không nhịn được giật giật sẽ chẳng khác gì hoá đá.
"Sao nào? Tôi làm đẹp không?"
Không, như thế này không thể chỉ hình dung bằng từ "đẹp".
Lục Hành Thâm chợt nhớ ra phải thở, đột nhiên hít ngược —— trong mũi ngập tràn mùi chocolate, sau đó thở ra —— cảm giác linh hồn cũng bị đẩy ra ngoài.
"Cái gì đây."
Hắn nghe mình hỏi như vậy.
"Tôi làm mông giả đấy ~"
Hạ Ca vui vẻ ngồi xuống đối diện bàn, cánh tay chống mặt cười thật tươi, tay chân kim loại bóng loáng và khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Thấy Lục Hành Thâm không tỏ ra tức giận hay bực dọc, ấn đường vẫn rất phẳng, ngón tay cũng không nhéo thái dương, tâm trạng hẳn vẫn rất tốt, Hạ Ca vững tâm mượn cơ hội từ cái mông chocolate, thao thao bất tuyệt.
"Tôi học A Cửu làm bộ phận nhân tạo đã lâu, chỉ có điều còn chưa xuất sư, cho nên những bộ phận còn lại do tôi tự học, vừa học vừa làm, cuối cùng cũng thấy ổn!"
Lục Hành Thâm cứ vậy lẳng lặng nhìn cậu.
Ánh mắt như đang nói, thì?
"Tôi nghĩ... nếu có mông thì hay rồi, tôi biết Lục Hành Thâm dễ xấu hổ, chắc chắn ngại làm ra bộ phận như thế này, anh thích tôi như vậy, chắc chắn không cho phép chạm vào cái mông tương lai của tôi, thế thì cách tốt nhất là tôi tự làm một cái!"
Hạ Ca dựng thẳng ngón tay, nói đến đây lại cảm thấy mình đúng là thiên tài, có thể nghĩ ra ý hay như thế, đã vậy lại còn kiên nhẫn thật lâu mới đưa bí mật bất ngờ này ra.
"Không phải dạo này anh đang sửa chữa cơ thể tôi à, nếu đã có tai làm dấu cho người máy, cũng không cần đóng vai người khác nữa, vậy tôi có thể có mông rồi đúng không?"
"Nhưng Lục Hành Thâm mệt mỏi quá, tôi thật lòng thích anh, ngày nào cũng ăn không đủ ngủ không no, tôi bắt đầu lo tóc anh sẽ rủ nhau dọn nhà bỏ trốn, đã vậy còn làm phiền anh lắp mông cho tôi, không có thành ý chút nào cả..."
"Nhưng bây giờ thì hay rồi! Ta da —— Anh nhìn này, đây là mô hình mông chocolate tôi tự làm cho mình, nếu anh thấy vừa mắt..."
Nói đến đây, Hạ Ca chớp mắt mấy cái với hắn, blink blink nhìn Lục Hành Thâm, điên cuồng ám chỉ.
Trước đó thật lâu, A Cửu và cậu Trần đã nói với cậu chắc chắn Lục Hành Thâm sẽ không dễ đồng ý chuyện làm hay lắp mông.
Trần Tiếu Niên cho rằng "Với tính của viện sĩ Lục sẽ không thích người khác chạm tay vào món đồ mình chế tạo, nhất là cải tạo", mà A Cửu cho rằng "người máy vừa sinh ra đã là vô tính, có giới tính đồng nghĩa với việc tiếp cận gần hơn với phạm vi con người, có lẽ điều đó mang nghĩa phá hỏng sự hoàn mỹ đối với con người".
Vì vậy Hạ Ca chấp nhận đề nghị của bọn họ —— "Nên dùng cách khéo léo, từng bước khiến Lục Hành Thâm chấp nhận cái mông của cậu vậy".
Hạ Ca nghĩ xem nên khéo léo như thế nào rất lâu, mấy hôm nay dù tỉnh dậy hay ngủ đông đều nghĩ tới nghĩ lui, chợt mơ đến con thỏ chocolate ngày lễ Phục sinh nhìn thấy sau tủ kính.
Thế là nảy ra linh cảm.
Nếu làm mông rồi đưa thẳng đến chỗ Lục Hành Thâm sẽ không khéo chút nào, quá thẳng thắn, nhưng nếu đúc ra một cái khuôn vừa giống vừa sạch sẽ, rồi dùng chocolate trắng chế tạo ra nó, gói lại thành một món quà xinh đẹp...
Ha ha, thế đã đủ khéo chưa!
Vả lại có ai lại không thích chocolate ngon ngọt chứ? Thấy chocolate ngon như thế, lớn như thế, dù là Lục Hành Thâm cũng sẽ không bực đâu nhỉ?
Dù sao Lục Hành Thâm thích cafe, cafe và chocolate đều là món ngon tuy đắng nhưng lại ngọt, vậy hẳn cũng sẽ thích chocolate!
Cũng như một học sinh nghịch ngợm ghét giáo viên vậy, nếu thấy giáo viên biến thành mèo sẽ không thể ghét được nữa, Lục Hành Thâm thấy mông biến thành chocolate chắc sẽ không ghét nó đâu?
Nhìn trạng thái của Lục Hành Thâm lúc này, Hạ Ca nghĩ mình thành công rồi.
Hạ Ca vui vẻ tới mức muốn ngâm nga.
Lục Hành Thâm lại hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống trước bàn.
Cái mông chocolate được lấy ra khỏi hộp, đặt ở giữa bàn.
Vào giờ phút này, sau khi Lục Hành Thâm lần lượt thiết kế lại sở nghiên cứu, lần đầu tiên hắn sinh nghi đối với hệ thống bảo vệ chống rung chấn mình từng lắp đặt trong phòng.
Vì sao nhỉ.
Vì sao hắn lại cảm thấy lúc 996 làm gì đó sẽ chỉ quanh quẩn bằng việc phá nhà nhỉ.
Hạ Ca thấy hắn mãi không nói chuyện, lấy hộp rỗng tới, lôi ra hai bộ dao nĩa và giấy ăn từ dưới đáy như làm ảo thuật.
Đồng thời đưa cho Lục Hành Thâm một bộ.
"Ăn thôi!"
Chỉ cần Lục Hành Thâm không phản đối, vậy chính là thành công một nửa rồi!
Hạ Ca quyết định thừa thắng xông lên.
Cuối cùng Lục Hành Thâm cũng ngẩng đầu chớp mắt, mơ màng chầm chậm nhả một chữ.
"Ăn?"
"Đúng vậy, cái này dùng nhiều chocolate lắm, không được để phí đâu."
Hạ Ca nhét con dao trắng bạc vào tay Lục Hành Thâm, bàn tay bằng kim loại lạnh buốt nhỏ hơn hẳn một vòng vì chưa phủ lớp da nhân tạo cầm lấy bàn tay thon dài của Lục Hành Thâm, nâng lên trên chocolate.
"Để chúc mừng từ nay về sau Lục Hành Thâm lại được ăn uống mỗi ngày, tôi – UR996 – đích thân làm bữa cơm sớm, từ đây có thể từ từ làm việc, kết thúc giai đoạn thức đêm tăng ca!"
Không, điều cậu muốn chúc mừng là cái mông, nhưng cậu không nói.
Lục Hành Thâm không dám cúi đầu, chỉ hơi cụp mắt nhìn chằm chằm đống chocolate.
"Thèm quá."
"Đây chỉ là chocolate thôi, không phải mông thật đâu, lãng phí đáng hổ thẹn!"
Mười phút sau, chocolate bị cắt làm đôi.
Bên trái một nửa, bên phải một nửa.
Vì Hạ Ca không muốn chỗ nào đó cũng bị cắt thành hai, cho nên hai nửa chocolate không bằng nhau.
Đây là lần đầu Lục Hành Thâm nhìn thấy... cái mông chân thực, lý tưởng như thế.
Dường như một số đặc điểm của con người đã bị 996 bỏ đi theo sở thích cá nhân, nhưng những chỗ tốt đẹp vẫn còn nguyên vẹn.
Vì thế so với cái mông nhân tạo chân thực, cái mông này giống được xây nên từ ảo cảnh xinh đẹp trong mấy bộ game người lớn hơn.
Không có lông.
Hình dáng rất đẹp, nhất là chỗ đó, không quá lớn cũng không quá nhỏ cũng không quá lép, ngược lại rất sạch sẽ, trắng như ngọc.
Lục Hành Thâm có thể tự tưởng tượng ra bản thể của nó trông như thế nào.
Trước đây rất lâu, Lục Hành Thâm trong lúc quan sát đã phát hiện 996 có khả năng "sáng tạo".
Có thể phác họa không cần tham khảo, có thể ngâm nga giai điệu ngẫu nhiên êm tai nhưng không phải chỉ đơn thuần là "ngẫu nhiên" giống AI khác, rung giọng mới có giá trị thưởng thức, còn có thể tự phân biệt cái nào có cảm giác nghệ thuật, cái nào chỉ đơn giản là ngẫu nhiên.
Nhưng hắn không ngờ năng lực ấy lại được sử dụng như thế này.
Lục Hành Thâm cẩn thận quan sát hình dáng chocolate, lần nữa xác nhận đây là cái mông độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Ở phía đối diện, Hạ Ca cắt một miếng nhỏ chocolate bỏ vào miệng nhai.
Chocolate vừa vào miệng đã tan chảy, trong vị ngọt hoà quyện mùi sữa, cộng thêm hương vị vốn có của chocolate nhưng không quá ngán, dù ăn hết một lúc cũng sẽ không để lại cảm giác phát ngấy trong miệng.
Bên dưới chocolate là một lớp bọc rất mỏng không quá cứng, bề ngoài khá lớn nhưng rất dễ ăn, Hạ Ca xắn mấy miếng cho vào miệng, sau đó hối thúc Lục Hành Thâm.
Lục Hành Thâm bị hối thúc nhắm mắt lại.
Nếu hôm nay từ chối, ngày mai Hạ sẽ nghĩ ra cách khác để "khéo léo" thuyết phục hắn chấp nhận cái mông này có khi.
Thôi được rồi.
Sau khi tin vào trực giác, Lục Hành Thâm lại dùng kỹ năng tự thôi miên bản thân, làm như không có việc gì.