Thật lạnh, thân thể không kìm được run rẩy, bên tai truyền đến tiếng gào khóc xa lạ mà lại quen thuộc.
Cô hơi mất tập trung rồi dần dần phục hồi tinh thần, chậm rãi mở hai mắt ra.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc bên ngoài. An Tình kinh hãi, đó là thanh âm của em gái cô An Ý.
Làm sao có thể, Cao Tuyết nói cho cô biết, em gái cô đã bị Tống Triết ngược đãi đến chết.
Cô nhớ rõ mình đã bị Cao Tuyết ném xuống biển. Nghĩ đến đây, trong mắt cô tràn đầy lệ khí.
Cao Tuyết trói cô bằng dây thừng để vào trong cốp xe.
Không gian khép kín tràn ngập mùi xăng.
Chiếc xe đang di chuyển nhanh dừng lại.
“Phanh.” Một tiếng, thùng xe bị mở ra, ánh mặt trời chói mắt đâm vào mắt khiến cô phải híp mắt.
Thân ảnh mơ hồ trước mắt, dần dần trở nên rõ ràng.
Đó là Cao Tuyết, chị kế của cô.
Sắc mặt An Tình trắng bệch bị Cao Tuyết lôi từ cốp xe ra.
Toàn thân cô mềm nhũn vô lực, ngã xuống đất: “Cao Tuyết, cô dám bắt cóc tôi. Nếu Hứa Hi biết, anh ấy sẽ không bỏ qua cho cô.”
Trên mặt Cao Tuyết tràn ngập nụ cười thắng lợi, đi đến bên cạnh An Tình ngồi xổm xuống, châm chọc nhìn cô: “Cô thật sự cho rằng Hứa Hi sẽ cưới cô.”
Anh ấy đương nhiên sẽ cưới tôi. Chúng tôi đã nói sẽ ở bên nhau cả đời. Chúng tôi còn muốn...”
An Tình còn chưa dứt lời, bóng dáng quen thuộc từ trên ghế phụ của xe đi xuống.
Tóc bị gió thổi rối tung, mặc áo len màu hạnh nhân, ngũ quan tuấn tú, thân ảnh cao lớn thon dài.
Hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người ở đây.
Anh ta sốt ruột nhướng mày lên: “Sao lâu như vậy.”
Cao Tuyết đi qua làm nũng ôm eo anh ta: “Còn có chút lời muốn nói với cô ta.”
“Nhanh lên, đừng kéo dài.”
“Các người.” An Tình khiếp sợ nhìn một màn này, tâm như bị hung hăng đâm một dao: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
“Cô không thấy sao? Hứa Hi đã sớm ở cùng tôi.” Nói xong, toàn bộ thân thể của Cao Tuyết dựa sát vào ngực Hứa Hi, đánh dấu chủ quyền.
An Tình quả thực không thể tin được.
Bạn trai yêu nhau 6 năm của cô, đi cùng Cao Tuyết, cô run rẩy hỏi: “Cao Tuyết, mặc dù chúng ta không phải là chị em ruột. Tôi tự nhận mình đối xử không tệ với cô, tại sao lại đối xử với tôi như vậy.”
Cao Tuyết từ trên cao nhìn xuống, khinh miệt nhìn cô: “Một con bé nhà quê như cô có tư cách gì cùng tôi ngồi ngang hàng. Đừng cho rằng vào được Cao gia, cô chính là chủ nhân nếu như không phải y thuật cao siêu của cô, Cao gia cùng Hứa Hi cũng sẽ không để ý đến cô.”
Nói đến đây, nhìn thấy bộ dáng An Tình bị đả kích nặng nề trong lòng cô ta sảng khoái không thôi.
Khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười quỷ dị ác độc: “Còn nữa, em gái sinh đôi của cô, thật ra cô ta không phải bỏ nhà ra đi. Năm đó sau khi cô đưa cô ta về nhà họ Cao, mẹ ruột của cô, vì vinh hoa phú quý của cô ta, vì nhà họ Cao đã đưa em gái cô gả vào Tống gia. Không bao lâu sau, cô ta đã bị Tống Triết ngược đãi đến chết, có thể cô không biết, Tống Triết có chút sở thích đặc thù, ha ha.”
An Tình như phát điên lảo đảo đứng lên, đôi mắt hung hăng run rẩy, lớn tiếng giận dữ quát: “Cô nói bậy bạ.”
Bố của cô, An Thế Kiệt là người thành thật bộc trực. Sau khi bị công ty đuổi việc đã đi đến công trường làm việc.
Hà Dĩ San không chịu nổi cuộc sống trong nhà nghèo khó dứt khoát ly hôn với ông.
Hai người sau khi thương lượng đã quyết định mỗi người nuôi một người, con gái lớn An Tình đi theo bố, con gái nhỏ An Ý đi theo mẹ.
Hà Dĩ San dựa vào gương mặt xinh đẹp mang theo An Ý trắng trẻo mập mạp rất biết lấy lòng, gả cho Cao Hoa Vinh đã mất vợ.
Bảy năm trước, em gái bị bầm tím mặt mũi, đột nhiên chạy về nhà tìm bố và cô.
Nói với họ rằng nhà họ Cao đang trên bờ vực phá sản.
Muốn gả cô ấy cho một người chưa từng gặp mặt, cô ấy không muốn vì lợi ích của nhà họ Cao mà đi kết hôn.
Lúc ấy bố rất tức giận cầm lấy con dao trong nhà bếp, muốn đi thành phố tìm Hà Dĩ San liều mạng.
Không bao lâu sau, Hà Dĩ San gọi điện thoại cho cô, liên tục lừa gạt bảo cô đưa An Ý về nhà họ Cao.
Hơn nữa cùng cô cam đoan sẽ không để An Ý lập gia đình, cô tin.
Không nghĩ tới cô lại tự tay đem em gái đẩy vào địa ngục.
Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Cao Tuyết, khóe mắt An Tình đỏ ừng, mặt lộ vẻ điên cuồng: “Chuyện này, có anh ở phía sau giúp đỡ. Đúng không?”
“Đúng vậy, từ khi cô ấy đến Nhà họ Cao, tôi đã không thấy vừa mắt rồi, kể cả anh ấy cũng vậy, đáng lẽ cô nên sống đến chết ở nông thôn.”
An Tình cố gắng cử động hai tay thoát khỏi dây trói ở phía sau, da thịt trắng nõn bị mài đến bầm tím: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tôi muốn báo thù cho em gái của tôi!”
Cao Tuyết giống như nghe được trò cười gì đó: “Báo thù, cô lấy cái gì báo thù. Hiện tại, đến cái mạng nhỏ của cô cũng nằm trong tay tôi.”
Nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, vung tay về phía sau.
Mấy người mặc âu phục đen, dùng dây thừng trói An Tình vào tảng đá, khiêng An Tình, từ trên vách núi ném xuống biển.
Nước biển, sóng biển mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ cô, thân thể không ngừng chìm xuống, nước biển lạnh lẽo bao bọc cô thật chặt.
Trong đầu trống rỗng, cảm giác áy náy cùng tự trách đối với em gái càng đè nặng lên trái tim cô.
Nếu có kiếp sau, cô sẽ không tin vào những con sói đội lốt cừu kia.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy căn phòng quen thuộc.
Trên bàn sách loang lổ đặt một quyển lịch, An Tình không thể suy nghĩ, nhìn ngày tháng phía trên.
Nghĩ đến câu nói vang vọng trước khi chết, nếu có kiếp sau, chẳng lẽ, cô sống lại.
Sống lại đến ngày em gái cô từ Cao gia chạy về.
Cô mừng rỡ, đứng dậy và chạy ra khỏi phòng ngủ.
“An Ý.”
Nhìn thấy em gái đã mất ở ngay trước mắt, nước mắt áy náy của cô tràn ra.
Vẫn còn sống, em ấy vẫn còn sống, hết thảy vẫn còn kịp.
An Ý nhìn thấy An Tình, đi lên phía trước, ôm chặt lấy cô, khóe mắt dính nước mắt: “Chị ơi, thực xin lỗi. Em không phải cố ý đẩy chị, em thật sự không muốn trở về nhà họ Cao.”
“Không muốn trở về nhà họ Cao, chúng ta sẽ không trở về.”
Nghe được những lời này, An Ý kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin nhìn cô, thái độ thay đổi nhanh như vậy của An Tình: “Cách đây không lâu, chị còn nói muốn đưa em về nhà họ Cao. Như thế nào?”
Đôi mắt sâu thẳm của An Tình, chính là ngày hôm nay, An Ý vừa chạy về nông thôn.
Không bao lâu sau, Hà Dĩ San gọi điện thoại cho cô, bảo cô khuyên An Ý trở về nhà họ Cao, bởi vậy cô và An Ý xảy ra tranh chấp, đầu cô đập vào bàn, hôn mê bất tỉnh, mới để cô có cơ hội sống lại.
“Không có việc gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông suốt.” Nghĩ đến Cao Tuyết, đôi mắt cô âm trầm, giữa bọn họ còn có một khoản nợ máu.
Cầm lấy điện thoại di động của An Ý, đổi số điện thoại di động của hai người, mở ba lô của An Ý ra, lấy ra chứng minh thư bên trong, nhìn thấy gương mặt giống cô.
Khóe miệng lộ ra nụ cười thâm sâu, sau này cô chính là An Ý thay thế thân phận của An Ý đến Cao gia.