“An Ý, là cô gửi hình ảnh của tôi lên trang web của trường.” Cao Tuyết nổi giận đùng đùng đi vào từ ngoài cửa.
An Tình nghiêng đầu, nhìn Cao Tuyết và mỉm cười.
Có một sự nghiêm túc nào đó ẩn trong nụ cười đó.
Cô đứng thẳng người, thờ ơ rũ mắt xuống: “Không cần cảm ơn tôi, để chụp ảnh tốt, tôi đã bận rộn trong một thời gian dài đấy.”
Nghĩ đến hôm nay ở trường học, các bạn học chỉ chỉ trỏ trỏ, bình phẩm từ đầu đến chân cô ta.
Cao Tuyết đỏ mắt, lấy di động ra đăng nhập trang web, sau đó đưa cho An Tình: “Cô, bây giờ, lập tức lên trang web giải thích rõ ràng.”
An Tình ngồi ở trên sô pha, vắt chéo đôi chân thon thả, hai tay tùy ý đan vào nhau, không kiêng nể gì đẩy chiếc điện thoại trước mặt.
Nhìn thấy thái độ độc đoán, ngang ngạnh của An Tình, Cao Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn cô, điên cuồng rống giận.
“Cô thật sự coi mình là tiểu thư nhà họ Cao, cô chỉ là đưa con riêng vướng víu được mẹ cô đưa vào nhà họ Cao, nếu không có nhà họ Cao, cô còn có thể ở nơi tốt như vậy, có thể vào đại học Kyoto, có thể gả vào nhà họ Tống hay sao.”
An Tình bình tĩnh, nội tâm cũng không gợn sóng: “Nếu tôi không phải là con gái nhà họ Cao, vậy tôi có thể lựa chọn không gả vào nhà họ Tống.”
Nghe vậy, nội tâm Cao Hoa Vinh hoảng hốt, nếu như cô không gả vào nhà họ Tống, chuyện nhà họ Tống mua lại cổ phần tập đoàn Cao thị sẽ đổ bể hết.
Nghĩ đến tình hình kinh doanh hiện tại của công ty, Cao Hoa Vinh mệt mỏi xoa mi tâm.
“Cô”, Cao Tuyết tức giận đến đen mặt, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng chán ghét, nhưng lại không cách nào phản bác.
An Ý lấy điện thoại di động trong túi ra, cô mở màn hình, là tin nhắn Thiên Hữu gửi tới.
[Bà chủ, Tầm Căn Thảo cô cần tìm có tin tức rồi.]
An Ý đột nhiên ngồi dậy, nhanh chóng gõ lên màn hình: [Trong tay ai.]
[ Trong tay một bà lão, vì cháu trai sắp bệnh chết nên bà ta đến chợ quỷ cầu y nhân, tiền khám bệnh chính là Tầm căn Thảo, tôi mới nhận được tin tức đã gửi cho cô ngay, đã có rất nhiều bác sĩ khám, đều nói trị không nổi, nhưng mà tôi tin bà chủ nhất định sẽ làm được.]
[Gửi địa chỉ cho tôi.]
Nhìn thấy địa chỉ Thiên Hữu gửi tới, An Tình nhanh chóng lên lầu thay quần áo.
Tầm Căn Thảo mọc trên vách đá, không dễ sống nên rất vô giá.
Bố làm việc nhiều năm, bị bệnh phổi rất nghiêm trọng, cô cần tìm Tầm Căn thảo để làm thuốc.
Tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng có tin tức.
Sau khi thay quần áo xong, cô đeo ba lô bước xuống cầu thang.
Lấy chìa khóa xe từ tay tài xế, An Tình nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự, lên xe và bật chỉ đường.
Nhập địa chỉ mà Thiên Hữu gửi cho, hiện lên một thôn nhỏ.
Cao Tuyết nhìn chiếc xe nhanh chóng đi ra ngoài, nhíu mày, cô ta nhớ hình như An Ý chưa thi lấy bằng lái.
Đôi mắt cô ta lóe lên, An Ý của hiện tại, thật sự là càng ngày càng làm cho người ta khó hiểu.
Chẳng mấy chốc, An Tình đã lái xe và đến một khu phố tối tăm, ẩm ướt và đổ nát.
Xe chạy đến đầu ngõ thì không vào được nữa, An Tình mở cửa xe xuống xe.
Đi đến cuối ngõ, gõ vào cánh cửa gỗ cũ kỹ, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa gỗ từ bên trong mở ra.
Một bà lão với mái tóc bạc phơ đang quay lưng đứng đó, nhìn An Tình bằng đôi mắt đục ngầu: “Cô gái, cô muốn gì?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tình vang lên: “Tôi tới đây để khám bệnh cho cháu trai của bà.”
Bà lão nhìn dáng người tinh tế cao gầy, làn da trắng nõn, giống như sinh viên trung học của An Tình trước mắt, khẽ phất tay.
“Đám người kia còn không trị được, cô mới bao nhiêu tuổi, biết những loại thuốc bắc kia sao?”
An Tình không để ý tới lời châm chọc của bà lão: “Bọn họ không trị được, không có nghĩa là tôi cũng không trị được, tôi cần gốc cây Tầm Căn Thảo của bà, để cho tôi xem bệnh tình của cháu trai của bà trước nhé.”
Bà lão cảnh giác nhìn An Tình: “Cô bé đánh chủ ý lên thảo dược của tôi là có ý gì?”
“Bố tôi không khoẻ, cần tầm căn thảo làm thuốc.”
Nghe vậy, bà lão im lặng một lúc, vì bà lão đã ngày đêm chăm sóc cháu mình kể từ khi cháu bị bệnh, nên bà có thể hiểu cảm giác bất lực khi nhìn người thân bị bệnh.
Trong nháy mắt có cảm tình với nhau, thái độ dịu lại: “Nếu bệnh của cháu trai tôi không chữa được, cho dù cô đang cần Tầm Căn Thảo này, tôi cũng sẽ không cho cô.”
An Tình gật đầu, đi theo bà lão vào trong phòng.
Một cậu bé gầy rộc đang nằm trên chiếc giường đổ nát, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đen sâu thẳm.
An Tình kéo mí mắt cậu ta lên, nhìn đồng tử, bắt mạch.
Thật lâu sau, An Tình mới cất giọng trong trẻo: “Bệnh của cháu trai bà là có từ trong bụng mẹ, sau khi sinh ra, không được trị liệu tốt, kéo quá lâu, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng.”
Bà lão kích động túm lấy tay An Tình, đám người khốn khiếp kia đều không chẩn đoán ra, thế mà cô gái này lại nhìn ra được.
Xem ra bệnh của cháu trai bà vẫn có hy vọng, thật sự là ông trời có mắt.
“Cô gái, vậy cháu tôi...” Bà lão run rẩy hỏi.
“Hừ! Có thể chữa khỏi, chủ yếu là bệnh của cậu ta kéo dài quá lâu, tôi châm cứu cho cậu ta trước, có thể khôi phục đến đâu thì phải dựa vào cậu ta rồi.”
Nghe nói như thế, bà lão kích động, chân tay luống cuống: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì, còn phải chuẩn bị cái gì.”
“Bà đi chuẩn bị nước nóng, bây giờ tôi sẽ châm cứu.”
Nói xong, An Tình mở khóa kéo và lấy từ trong túi ra một bọc đồ được bọc trong vải trắng.
Trải trên bàn, ngân châm ánh lên tia sắc lạnh dưới ánh đèn.
Vén chăn lên, cởi cúc áo cậu bé, cầm lấy từng cây ngân châm đâm vào trong cơ thể cậu ta.
Không bao lâu, thân thể cậu bé bắt đầu run rẩy, sắc mặt còn trắng hơn cả giấy, trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Bà lão mang nước nóng vào thấy cảnh này thì vô cùng lo lắng.
Bà ta đặt chậu trong tay xuống, đi tới bên giường, lớn tiếng chất vấn: “Cô làm gì thằng bé vậy, sao thằng bé lại run rẩy không ngừng như vậy.”
An Tình kéo bà lão ra, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội, tôi đang bài trừ độc tố trong cơ thể cậu ta.”