Nghe lời Cao Tuyết nói, không ít tân sinh viên lập tức mở trang web của trường hóng xem chuyện gì đang xảy ra.
Ảnh giường chiếu của Cao Tuyết được dán ở vị trí dễ thấy nhất trên diễn đàn, qua đó đã có thể nhìn rõ ràng mục đích.
Ảnh giường chiếu đã đành, vậy mà còn là ba người cùng một lúc. Sao có thể mạnh mẽ, kích thích như vậy?
Nhất thời, mọi người trong nhà ăn đều không biết làm như thế nào, đưa mắt nhìn nhau, không thể cất nên lời.
Đọc hết bình luận bên dưới, Thư Phàm không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho nam thần của cô ấy.
Vốn định châm chọc Cao Tuyết một vỗ thật đã nhưng nhìn thấy sắc mặt Hứa Hi từ đầu đến cuối vẫn là một mực bình tĩnh khiến Thư Phàm không thể không cảm thán sức chịu đựng mạnh mẽ của anh ta.
Bất kỳ người đàn ông nào đối mặt với loại chuyện mất mặt như thế này đều đã sớm nổi giận đùng đùng chia tay bạn gái nhưng Hứa Hi chẳng những không nổi giận mà còn nhất mực chăm sóc tận tụy cho Cao Tuyết mọi lực mọi nơi.
Vốn không ít học sinh đang thảo luận chuyện giường chiếu trên trang web liền bỗng dưng chuyển đổi đề tài.
Trong tiếng thảo luận của các bạn cùng lớp còn mơ hồ có thể nghe thấy tên của An Ý.
Ba người Lâm Tư Thần mở trang web của trường liền nhìn thấy bên dưới đúng thật là có bài viết liên quan đến An Ý.
Chẳng những có thành tích thi đại học của cô mà ở phần bình luận có người còn nói rằng cô không phải con gái nhà họ Cao, mẹ cô là kẻ thứ ba phá hoại nhà họ Cao.
Các cô vẫn luôn biết An Ý tiến vào đại học Kyoto là nhờ vào quan hệ nhưng cũng không nghĩ tới thành tích của cô lại kém như vậy.
Trong lúc nhất thời, mọi lời đàm tiếu dị nghị của các bạn học đều nghiêng hết về phía An Tình. Không ít bạn học dành cho cô những ánh mắt khác thường.
An Tình nhếch khóe miệng, ánh mắt cũng tràn đầy khí lạnh. Chiêu họa thủy đông dẫn* này của Cao Tuyết cũng rất khá, chơi lại người khác một vố rất trơn tru.
Nghe được tiếng bàn tán trong nhà ăn, khóe miệng Cao Tuyết khẽ nhếch lên, đáy mắt tràn ngập vẻ đắt ý không cách nào giấu được.
Cô ta hơi cúi đầu, hàng lông mi rậm rạp khẽ rũ xuống: “An Ý, chỉ cần em đồng ý gỡ tất cả ảnh cắt ghép trên trang web của trường xuống, em bảo chị làm gì chị cũng làm.”
Các bạn học nam xung quanh vừa nghe được ảnh chụp của Cao Tuyết là thành phẩm của photoshop, vị trị thánh nữ bất khả xâm phạm trong lòng họ liền được khôi phục.
Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của Cao Tuyết khiến những nam sinh kia càng thêm nhu nhược: “Bạn học này, cậu xem hoa khôi đã thấp mình như vậy, hơn nữa còn không so đo với cậu, cậu chỉ cần gỡ ảnh xuống là xong chuyện rồi.”
An Tình nghiêng tầm mắt nhìn cậu bạn đó, đôi mắt cô tuy trong trẻo nhưng lại tràn ngập sự lạnh lùng.
“Cô ta nói cắt ghép thì chính là cắt ghép sao? Các cậu sao không chịu nhìn kỹ xem người đàn ông nằm ở giữa là ai?”
Kim Tuệ Nghiên nhìn kỹ ảnh chụp trên trang web. Tuy rằng có chút mơ hồ nhưng đường nét ngũ quan vẫn rất rõ ràng, người đó dù hóa thành tro cô ấy cũng nhận ra.
Là Tống Triết. Cô ấy đã sớm được nghe qua cuộc sống riêng tư của Tống Triết vô cùng hỗn loạn. Không ngờ Cao Tuyết lại ở cùng một chỗ với anh ta.
Trong đám đông, không biết ai lại hét lên một tiếng, điệu bộ không dám tin nói: “Chúa ơi! Hoa khôi của trường sao lại cùng Tống Triết lăn giường với nhau?”
Các bạn học bắt đầu được thêm một phen xôn xao, bọn họ đều là cậu ấm cô chiêu của các gia tộc hào môn ở kinh đô nên đối với danh tiếng của Tống Triết đã sớm rõ ràng. Thậm chí còn bị gia đình họ cho vào danh sách đen, cấm không cho phép bọn họ lui tới với Tống Triết.
“Ai dám chụp ảnh Tống Triết chứ? Tên Tiểu Bá Vương kia chắc chắn sẽ không tha cho cô.”
Một nữ sinh đứng bên cạnh từ lâu đã không vừa mắt Cao Tuyết, suốt ngày vẫn luôn bày ra bộ dáng thanh cao không coi ai ra gì. Nhân cơ hội này, mọi người đều ném đá trút giận.
“Đúng vậy! Ai lại dám đắc tội với Tống gia.”
Nghe những lời bán tán đó, sắc mặt Cao Tuyết trở nên tái nhợt, thân thể cứng ngắt đứng ở đó không thể lay động được.
Lúc này, Hứa Hi tiến lên một bước ôm lấy Cao Tuyết, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng như gió: “Không cần quan tâm người khác nói thế nào.”
Nói xong, anh ta cúi đầu nhìn An Tình, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm nhưng chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô khẽ biến động, lộ ra nụ cười ghê rợn, khiến người ta không rét mà run.
Anh ta dời tầm mắt, ôm lấy Cao Tuyết xoay người đi ra khỏi nhà ăn.
Thư Phàm sợ nam thần nhà mình bị lừa liền đứng ở đó lớn tiếng hét: “Hứa Hi, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, một số nữ nhân chỉ là bề ngoài thanh thuần nhưng bên trong lại mục nát thối rửa.”
Xung quanh truyền đến không ít tiếng cười nhạo của bạn học.
Trở lại ký túc xá đơn, sau khi Cao Tuyết thấy Hứa Hi đã đi xa liền dỡ bỏ hết tất cả ngụy trang xuống. Trên mặt lạnh lùng không có một chút nhiệt độ, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy hận ý.
Cô ta tiện tay cầm lấy mỹ phẩm trên ném xuống đất khiến nó bị vỡ thành từng mảnh.
Trần Đình ở phòng bên cạnh nghe được động tĩnh liền chạy tới gõ cửa phòng Cao Tuyết.
Cao Tuyết gần như hốt hoảng gào to: “Các người ngay cả rác cũng không bằng, tránh xa tôi ra.”
Trần Đình đứng ngoài cửa, đôi mắt dần dần ửng đỏ, cô ta khép nép cúi đầu khom lưng để đổi lấy thứ này, quả thật vô cùng nhục nhã.
Nghĩ đến bản thân mình xuất thân từ một gia đình bình thường, muốn thuận lợi lấy bằng tốt nghiệp của đại học Kyoto thì không thể rời khỏi Cao Tuyết được.
Cô ta lau nước mắt khóe mắt, thu lại cảm xúc uất nghẹn: “Cao Tuyết, mày vì chuyện của An Ý mà tức giận đúng không? Vì đứa con ngoài giá thú như cô ta mà tức giận có đáng không? Mày đừng quên, cô ta đăng ảnh lên trang web của trường, trong ảnh không chỉ có tao và mày, mà còn có Tống Triết nữa. Chúng ta đem chuyện này nói cho Tống Triết biết, có thể mượn tay anh ta loại bỏ An Ý.”
Còn chưa dứt lời, Cao Tuyết đã bật mở cửa phòng ra. Đôi mắt cô ta đỏ bừng, tóc tai thì rối bời, trên khuôn mặt trắng nõn còn tràn đầy nước mắt. Ánh mắt bị điên cuồng kia gắt gao nhìn chằm chằm Trần Đình. Trần Đình bị bộ dáng này của Cao Tuyết dọa sợ.
Cao Tuyết xuất thân hào môn, từ nhỏ đã được giáo dục rất nghiêm khắc. Mỗi lần xuất hiện trước mặt mọi người, lời nói cử chỉ chỉ toát lên sự sang trọng, thanh nhã.
“Mày nói đúng, chúng ta có thể lợi dụng Tống Triết.” Khóe mắt Cao Tuyết tràn đầy ý cười. Là nhà họ Cao cô ta còn có thể không yên tâm, nhưng nếu là Tống Triết ra tay, vậy thì hoàn toàn không xem thường được.
Nghĩ đến đây, cô ta kéo tay Trần Đình, lại làm ra bộ dạng hào phóng khéo léo: “Vẫn là mày thông minh, tao bị tức giận đến hồ đồ rồi.”
Nói xong, cô ta cầm lấy túi xách số lượng giới hạn bên cạnh nhét vào tay Trần Đình: “Đây là mẫu mới nhất, tao mới xách có hai lần thôi, cho mày đấy.”
Trần Đình vốn đã quen với sự hào phóng này của Cao Tuyết liền vui vẻ tiếp nhận, cầm túi xách rời khỏi phòng Cao Tuyết.
Cao Tuyết sửa sang lại mái tóc rối bời rồi xin giảng viên nghỉ nửa ngày để trở về nhà họ Cao.
Vừa mới đi vào đại sảnh đã nhìn thấy Cao Tu Nhiên tay cầm điện thoại, đi tới đi lui ở đại sảnh. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng gầm gừ tức giận của anh ta
“Các người làm sao vậy? Đàm phán điều kiện, ký kết hợp đồng đã xong vì sao bây giờ lại không muốn hợp tác nữa?”
Người đàn ông ở đầu kia nói chuyện đứt quãng: “Tổng giám đốc Cao, tôi cũng không biết nguyên nhân nhưng các nhà cung cấp của chúng ta nói, có ai đó sẵn sàng trả giá gấp đôi để mua vải của họ.”
Gân xanh trên trán Cao Tu Nhiên nổi lên, cố gắng đè thấp giọng nói: “Anh có biết đó là ai không?”
“Đã điều tra rất lâu nhưng vẫn không tra ra được.”
Cao Tu Nhiên phẫn nộ gào thét nói: “Các người làm ăn kiểu gì vậy? Ngay cả người mà cũng không thể tìm ra.”
“Thật sự là bọn họ che giấu quá kĩ.”
“Tiếp tục điều tra cho tôi, dù đào đất ba thước cũng phải đào tên đó ra.” Nói xong, anh ta phẫn hận cúp điện thoại.
Sau khi đầu tư thất bại, Cao Tu Nhiên đã đầu tư số tiền còn lại của mình vào thị trường quần áo nam cao cấp. Lần này nhà cung cấp đã cung cấp một loại vải đặc biệt, chỉ có nhà máy của họ mới sản xuất ra nó.
Quảng cáo cũng đã được đăng, rất nhiều thương nhân đặt hàng và đã đặt luôn tiền cọc.
Bây giờ đột nhiên nguồn cung ứng vải bị cắt đứt, anh ta không chỉ phải bồi thường thiệt hại vi phạm hợp đồng mà còn phải chịu tổn thất từ phía khách hàng.
Nghĩ đến đây, anh ta hung hăng ném điện thoại di động vỡ tan tành.
Cao Tu Nhiên vốn định dựa vào lần này đánh một trận trở mình, suy đi tính lại một hồi lại là lật thuyền trong cống. Nghĩ đến phải đi nhờ vả Tống Triết, anh ta cảm thấy không thoải mái, nhưng anh ta vẫn phải cúi đầu.
họa thủy đông dẫn*: người ác làm việc khiến người ta nhận tội thay.