Thế Thân Của Thiên Kim Tiểu Thư Không Thể Chạm Tới

Chương 70: Gặp tống triết tại quán bar



Điện thoại di động nhanh chóng truyền đến tin nhắn.

[Không cần anh quan tâm, tối nay tôi không về.]

Đọc được tin nhắn, đôi mắt đen nhánh của Tống Hàn gợn sóng, mới cưới ngày đầu tiên mà đã bắt đầu thức đêm rồi.

Điện thoại di động bị bỏ lại trên ghế sô pha.

An Tình gửi tin nhắn đi xong, thay đồ ngủ, trở về phòng nằm ngủ.

Vừa nhắm mắt lại, điện thoại di động ở đầu giường lại vang lên.

Cô mở hai mắt tràn đầy lửa giận, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên, Tống Hàn rốt cuộc có muốn kết thúc không đây, cô xốc chăn lên ngồi dậy.

Lấy điện thoại di động ở đầu giường ra, thấy là tin nhắn Thiên Hữu gửi tới.

[Bà chủ, đám người ở cơ sở y tế tìm tôi, tôi trở về trước đây.]

Sắc mặt An Tình chợt trầm xuống, ngón tay nhanh chóng gửi tin nhắn.

[Sao bỗng nhiên lại như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?]

[Thiên Hữu: Không, phòng nghiên cứu sẽ bắt đầu nghiên cứu dự án mới, cần tôi trở lại sớm.]

[An Tình: Sau khi xuống máy bay, gửi tin nhắn cho tôi để báo cáo rằng anh đã bình an nhé.]

Gửi tin nhắn xong, An Tình đắp chăn nằm trên giường, trong căn phòng tối tăm, đôi mắt sắc bén kia bắn ra tia lạnh lẽo.

An Ý đẩy cửa phòng đi vào, mở đèn cạnh giường ngủ trong phòng.

Ánh đèn màu cam phản chiếu hai gương mặt giống hệt nhau.

An Ý xốc chăn lên, nằm bên cạnh An Tình, ôm eo cô, giọng nói mềm mại nói: “Chị ơi, đã lâu rồi em không nằm chung giường với chị.”

An Tình lấy lại tinh thần, đưa tay ôm An Ý, chóp mũi ngửi thấy mùi hoa nhài tỏa ra trên người cô ấy, đè nén trái tim.

Cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Ngủ đi! Không còn sớm nữa đâu.” Nói xong, cô đưa tay tắt đèn đầu giường.

Hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ.

Đám người Cao Tuyết và Trần Đình, sau khi dạo phố xong, cùng nhau đến quán bar Dạ Mị.

Lúc đến, chính là giờ cao điểm quán, Cao Tuyết không thích cùng người khác chen chúc ngồi chung một chỗ.

Cố ý đặt một phòng riêng.

Một đám người đi vào, buông túi xách cùng chiến lợi phẩm trong tay xuống.

Phòng cách ly âm nhạc bên ngoài, xuyên qua kính có thể nhìn thấy sàn nhảy bên ngoài.

Những người trẻ tuổi không ngừng vặn vẹo cơ thể.

Những người khác nóng lòng muốn ra khỏi phòng riêng và lên sàn nhảy.

Cao Tuyết nằm trên ghế sô pha, cổ chân truyền đến sự đau đớn.

Con ngươi sáng ngời của cô ta run rẩy, duỗi đôi chân trắng nõn, cởi giày cao gót trên chân ra.

Thoải mái thở dài.

Trần Đình thấy phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, cô ta cầm điện thoại di động, ngồi xuống bên cạnh Cao Tuyết, mở video bên trong.

“Nhìn xem nè.”

Cao Tuyết rũ mắt xuống, lông mi thật dài run rẩy, là video An Ý làm việc ở tiệm bánh ngọt.

Đôi môi mỏng, gợi lên một nụ cười độc ác: “Mày chụp nó khi nào?”

Trên mặt Trần Đình lộ ra nụ cười đắc ý: “Thừa dịp mọi người không chú ý, tao lấy điện thoại ra chụp lén đấy.”

“Làm tốt lắm.”

Nói xong, cầm lấy điện thoại di động và gửi video cho phóng viên báo chí mặc kệ họ viết tin đồn.

Nghĩ đến ngày mai tin tức của An Ý lên trang nhất, trên mặt Cao Tuyết tràn đầy nụ cười chiến thắng.

Cô ta nắm tay Trần Đình: “Đi, đi xuống nhảy nào.”

Hai người vừa đi ra cửa, trên hành lang đụng phải Tống Triết.

Cao Tuyết lúng túng chào hỏi anh ta, liền đi ra ngoài.

Khuôn mặt mập mạp của Tống Triết theo bước chân run rẩy, đôi mắt nhỏ mập mạp chỉ còn lại một khe hở, nhìn chằm chằm Cao Tuyết có thân hình mảnh khảnh, khí chất không tầm thường: “Không nghĩ tới cô cũng sẽ đến hộp đêm đấy.”

Cao Tuyết không thể không dừng bước, xoay người, nhìn Tống Triết khiến cô ta cảm thấy vô cùng ghê tởm: “Thỉnh thoảng lại đến thôi.”

Anh ta dời tầm mắt, nhìn thấy Trần Đình, khóe miệng khẽ nhếch lên, thiếu chút nữa đã quên, lần trước hai người hợp tác cùng nhau đùa giỡn anh ta.

Cao Tuyết bị anh ta hung hăng giáo huấn một trận, về phần Trần Đình, vẫn bận rộn với công việc, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười quỷ dị tà ác: “Nếu đã gặp ở đây, mọi người cùng nhau chơi đi, càng nhiều người càng vui, tôi sẽ mang theo rượu vang nước ngoài, mọi người cùng nhau nếm thử.”

Đối mặt với sự nhiệt tình đột ngột Tống Triết, Cao Tuyết có chút không biết làm sao, cô ta biết không nên đi, nhưng cô ta không có cách nào từ chối cả.

Hai người đi theo Tống Triết đến phòng, bất an ngồi trên sô pha.

Tống Triết bảo nhân viên phục vụ mở rượu vang đỏ ra, đưa mỗi người một ly.

Cao Tuyết nhẹ nhàng nhấp vài ngụm, hương vị thuần hậu, hương thơm nồng đậm, rượu vang đỏ này không hề rẻ.

Nhưng bây giờ cô ta không có ý định nếm thử.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ chốc lát sau, có mấy người đàn ông đi vào phòng.

Ăn mặc rất thời trang, tóc nhuộm đầy màu sắc, vừa nhìn là biết người lăn lộn trong xã hội.

Tống Triết bưng lý rượu, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng: “Uống rượu như vậy, thật không có ý nghĩa, chúng ta đánh quyền đi, thua thì uống rượu, thế nào?”

Nói xong, nhìn Cao Tuyết và Trần Đình ngồi trên sô pha.

Trần Đình tái nhợt lắc đầu: “Tôi không biết chơi đâu.”

“Không biết thì học, cái này dễ lắm.”

Cô ta lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cao Tuyết.

Cao Tuyết không để ý tới, hiện tại bản thân cô ta cũng đang gặp nguy hiểm.

Tống Triết rót đầy rượu vào ly của Trần Đình, bắt đầu dạy cô ta cách đánh quyền.

Trần Đình không dám đắc tội Tống Triết, chỉ có thể cắn răng học theo.

Tống Triết thấy Trần Đình gần như đã học được nên đã gọi những người trẻ tuổi đó cùng nhau đấu với Trần Tình.

Mấy thanh niên kia, hét lớn vào tham gia, đường nhiên là Trần Đình không đánh bại được bọn họ, cô ta uống hết ly này đến ly khác.

Khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt biến thành đỏ bừng, đôi mắt trong suốt dần dần mê man.

Dưới sự kích thích của rượu, Trần Đình không ngừng nói nhảm.

Tống Triết vẫn lôi kéo Trần Đình đánh quyền như trước, sau khi thua, không ngừng rót rượu vào miệng Trần Đình.

Cao Tuyết ở một bên, nhìn đến run sợ, sợ Trần Đình xảy ra chuyện, nhưng cô ta không dám tiến lên ngăn cản.

Càng không dám vì Trần Đình mà đắc tội với Tống Triết.

Rất nhanh Trần Đình đã say, ngã xuống sô pha, bất tỉnh nhân sự.

Tống Triết cười miệt thị, vứt cái ly trong tay, bóp cằm Trần Đình: “Uống chút rượu như vậy mà đã ngã xuống rồi, thật mất hứng thú.”

Cả người Cao Tuyết run rẩy, anh ta rót một chai rượu vang đỏ, nửa chai rượu trắng nồng độ cao, uống hỗn hợp như vậy, là ai cũng sẽ ngã xuống thôi.

Tống Triết buông tay ra, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Đưa cô ấy đến phòng bên cạnh.”

Hai gã vệ sĩ đi tới trước, không chút thương tiếc xách Trần Đình đi ra ngoài.

Cao Tuyết buông ly rượu xuống, cùng họ đi ra ngoài.

Trên hành lang đụng phải mấy nữ sinh nhảy múa xong, trở về phòng, mọi người nhìn thấy vệ sĩ mặc âu phục màu đen, vẻ mặt hung dữ, và giữ khoảng cách.

Vệ sĩ đá một đá mở cửa phòng, tiện tay ném Trần Đình trên sô pha, đi ra ngoài.

Mấy nữ sinh tựa vào cửa phòng, thấy vệ sĩ đi xa, lập tức đi vào.

Hỏi Cao Tuyết: “Những người đó là ai thế?”

Cao Tuyết nghĩ đến chuyện ảnh chụp trên trang web của trường, mới bình ổn không bao lâu, cô ta không muốn gây ra tranh cãi, tùy ý đáp: “Là bạn của Trần Đình.”

“Tôi thấy cách ăn mặc của những người đó, giống như vệ sĩ, người có thể thuê vệ sĩ, không giàu thì cũng quý, gia thế Trần Đình bình thường, ngoại trừ mấy người chúng ta, cô ta còn biết người có tiền nào nữa chứ?”

Cao Tuyết ngồi trên sô pha, liếc mắt nhìn Trần Đình sắp ngã xuống đất: “Làm sao tôi biết được.”

Không có đáp án, mấy cô gái kia cũng không hỏi nữa.

Bọn họ đỡ Trần Đình nằm trên sô pha, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô ta, bịt mũi: “Rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu vậy chứ?”