Lúc này, Cao Nghị đi tới: “Thiếu gia, cuộc họp của công ty sắp bắt đầu rồi.”
Tống Hàn im lặng: “Hôm nay tôi có việc, hủy cuộc họp đi.”
“Thiếu gia, cuộc họp hôm nay rất quan trọng, còn có mấy phần hợp đồng chờ anh ký ạ.”
Tống Hàn đi tới hành lang, nhìn tầng tầng lớp lớp ánh mặt trời chiếu vào khuôn viên trường yên tĩnh.
Hai tay anh đút túi, nghiêng đầu nhìn về phía Cao Nghị, đôi mắt tinh xảo gợn sóng: “Hôm nay không đến công ty nữa, hủy cuộc họp đi, ngày khác sẽ ký hợp đồng.”
Thấy Tống Hàn đã quyết định, Cao Nghị không khuyên can nữa: “Hôm nay thiếu gia định đi đâu?”
Tống Hàn khẽ nhếch môi: “Đi dạo phố.”
Sắc mặt Cao Nghị kỳ lạ nhìn Tống Hàn: “Thiếu gia, anh muốn mua cái gì, để cho người đưa tới đây cho anh chọn.”
Tống Hàn bình thường bận rộn với công việc, rất ít khi đi dạo phố, mỗi lần ra sản phẩm mới, các thương hiệu lớn đều đưa một ít mẫu đến đây, để cho anh chọn. Hôm qua anh ở công ty, thấy không ít nhân viên nữ đang thảo luận, sau giờ làm việc đi đâu mua sắm, mua quần áo thương hiệu gì.
Thương hiệu nào mới, anh nghĩ các cô gái bình thường đều thích đi mua sắm.
“Không cần, cậu không cần đi theo tôi, cậu đến công ty xử lý công việc đi, tôi sẽ cùng An Ý đi mua quần áo.”
Cao Nghị gật đầu.
An Tình xoay người, gió nhẹ thổi lên mái tóc đen như mực của cô, khuôn mặt tinh xảo kia, mặt không chút thay đổi, giọng lạnh lùng nói với Tống Hàn: “Tôi muốn đi học.”
“Tôi sẽ chờ em tan học rồi đưa em đi dạo phố.”
An Tình dừng bước, quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo, làm cho người khác thấy run sợ: “Tôi cũng không muốn đi dạo phố.”
Tống Hàn làm như chưa từng nghe thấy, anh giữ chặt tay An Tình, đi lên cầu thang: “Không lâu nữa nhà họ Tống sẽ có cuộc tụ hội gia tộc, đến ngày đó em cũng phải đi chọn lễ phục.”
An Tinh nhíu mày, muốn tránh khỏi tay Tống Hàn.
Nhưng Tống Hàn lại giữ chặt lấy cô, không cho cô có cơ hội giãy thoát.
Hai người ngồi lên xe, Tống Hàn đẩy cô vào trong xe, dặn dò tài xế lái xe đến trung tâm thương mại.
An Tình nhìn Tống Hàn ngồi bên cạnh, lửa giận không ngừng bốc lên trong ngực. Cô không thích đi mua sắm, cô ở trong phòng thí nghiệm quanh năm hoặc trong khu vực chiến tranh.
Đối với cô, quần áo thoải mái là tốt lắm rồi, đi bộ xung quanh trung tâm mua sắm, đối với cô là một sự lãng phí thời gian.
“Tôi không thích tham dự bữa tiệc, cũng không thích mặc lễ phục.”
Giọng nói trầm thấp lại nhu hòa của Tống Hàn nói: “Vậy thì không mặc lễ phục nữa.”
An Tình thấy xe tiếp tục chạy về phía trước: “Dừng xe, để tôi xuống xe.”
“Không mặc lễ phục, thì mặc quần áo khác, tôi sẽ mua cho em hai cái váy nhỏ xinh đẹp.”
“Tôi thích mặc quần.”
Tài xế đang lái xe, nghe hai người anh một câu cô một lời, không ngừng tranh cãi.
Ngẩng đầu, nhìn gương chiếu hậu, thấy thiếu gia ngày thường nghiêm túc, không câu nệ ngôn ngữ, bây giờ đây trên mặt lại có thêm một tia sức sống.
Có một nụ cười trên khuôn mặt của anh.
Người lái xe đậu xe của mình tại trung tâm mua sắm nhộn nhịp nhất ở trung tâm thành phố.
Hai người đi vào trung tâm thương mại, đi tới cửa hàng hàng hiệu xa xỉ, quần áo ở đây đều rất đắt tiền, đều là phu nhân cao quý của nhà giàu mới đến đây.
Chẳng mấy chốc, sự đẹp đôi của cả hai đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Tống Hàn lôi kéo An Tình tiến vào một cửa hàng, nhân viên cửa hàng nhìn thấy Tống Hàn đi trước, lập tức nhiệt tình tiến lên chào hỏi, nhìn thấy âu phục được đặt may trên người anh.
Nụ cười trên khuôn mặt của nhân viên càng sâu sắc hơn: “Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
Tống Hàn kéo An Tình, đẩy tới trước mặt nhân viên bán hàng: “Chọn cho cô ấy hai bộ quần áo thật đẹp vào.”
Nhân viên cửa hàng nhìn An Tình ăn mặc có chút tồi tàn, nụ cười cứng ngắc trên mặt, xem ra lại có một cô gái leo lên cành cao.
Trong lòng có chút khinh thường, nhưng lại có chút ghen tị.
Sự nhiệt tình trên mặt nhân viên cửa hàng giảm đi vài phần, đưa tay chỉ dẫn An Tình, đi theo cô ta vào trong.
Đưa cô đến trước những mặt hàng thủ công mỹ lệ: “Tiểu thư, cô nhìn thử xem, cô thích cái nào?”
An Tình nhìn quần áo rực rỡ trước mắt, không có một chút hứng thú, nhíu chặt mày.
Mặt lạnh, lắc đầu.
Nhân viên cửa hàng lại dẫn theo An Tình đến một bộ sưu tập khác.
Váy lụa mỏng như cánh dế, dưới ánh đèn chiếu rọi, có vẻ rực rỡ chói mắt.
Nhân viên cửa hàng cầm lấy một chiếc váy lụa đưa tới trước mặt An Tình muốn giới thiệu cho cô.
Không đợi cô ta mở miệng, An Tình cự tuyệt nói: “Không cần, lưng váy lộ ra nhiều như vậy, là vì tiết kiệm vải vóc sao?”
Nhân viên cửa hàng ngẩn người, nhấc váy trong tay lên nhìn một chút, là mẫu mới nhất năm nay, rất đẹp.
Nhìn thấy bóng lưng An Tình rời đi, cô ta buông chiếc váy trong tay xuống, đi theo.
Tuy rằng trong lòng rất chướng mắt An Tình, nhưng cũng không muốn bỏ qua chuyện làm ăn này.
An Tình đi dạo cửa hàng một vòng, đều là một ít váy bó sát lộ chân, lộ lưng.
Cô bắt đầu có chút không kiên nhẫn, đôi mắt lạnh như băng, giống như rơi xuống một tầng sương, sương mù mờ mịt không thấy rõ tâm tình.
Tống Hàn khó có được một ngày nghỉ ngơi, vô cùng thả lỏng, tay phải gối đầu, nhàn nhã nằm trên sô pha.
Tay trái cầm điện thoại di động nhắn tin, đồng tử sáng ngời rũ xuống, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động.
Da thịt trắng nõn dưới ánh đèn, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bộ dạng thu hút sự chú ý kia, bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt của người chung quanh.
Nghe được tiếng An Tình phiền não cách đó không xa, anh buông di động xuống, nhướng mắt lên.
Nhìn dáng người An Tình xoay quanh, trong mắt thâm thúy lộ ra ý cười.
Anh đứng lên, đi quanh cửa hàng dạo một vòng, đi xem một chút và lựa chọn.
Chọn một chiếc váy lụa dài thắt lưng màu đen, trong phụ kiện áo khoác da ngắn màu đen.
Anh cầm quần áo đi tới trước mặt An Tình: “Em thử đi.”
Nhận lấy quần áo trong tay Tống Hàn, An Tình nhìn thoáng qua có chút hài lòng.
Tống Hàn nói tiếp: “Đi thử xem, xem có hợp hay không.”
“Không cần thử nữa, chỉ có bộ này là được.”
Nói xong, mang theo túi xách đi ra ngoài.
Khóe miệng Tống Hàn nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, ghé mắt, nói với nhân viên bán hàng: “Đem quần áo đưa đến biệt thự nhà họ Tống.”
Nói xong, ngón tay chỉ đồ trang sức trong tủ kính, còn có một đôi giày cao gót đặt trên kệ.
“Đưa toàn bộ qua đó.”
Nói xong, đuổi theo bóng dáng An Tình.
Nhân viên cửa hàng sững sờ nhìn hai người rời đi, chỉ chốc lát sau thét chói tai ra tiếng: “Người đàn ông vừa rồi là người của nhà họ Tống.”
Nhân viên cửa hàng cùng An Tình chọn quần áo, dọa đến mức một thân mồ hôi lạnh, cô ta hồi tưởng lại chính mình, vừa rồi có hành vi đắc tội An Tình hay không.
Suy nghĩ một chút, cảm thấy biểu hiện của mình cũng tốt, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhà họ Tống là hào môn bậc nhất trong giới hào môn, người đàn ông có khí chất không tầm thường kia vừa nhìn đã không đơn giản, tuy rằng không biết người đàn ông kia là người nào của nhà họ Tống, nhưng cô ta không thể đắc tội nổi.
Sau khi lấy lại tinh thần, nhân viên bán hàng bắt đầu đóng gói và chuẩn bị để gửi quần áo và đồ trang sức của họ đi.
Hai người vừa ra khỏi trung tâm mua sắm, tài xế lái xe tới đón họ.
Sau khi lên xe, Tống Hàn nhìn thời gian còn sớm, dặn dò tài xế đến cửa hàng tạp hóa ở Phố Cổ.
An Tình đưa tay vỗ vỗ ghế sau của tài xế: “Đưa tôi về trường trước đi.”
Ánh mắt do dự của tài xế nhìn về phía Tống Hàn.
Tống Hàn tựa lưng vào ghế, ghé mắt, dưới ánh mặt trời sáng ngời, trong mắt giống như có ngàn vạn ngôi sao, không cẩn thận sẽ bị hấp dẫn vào.
Anh mím môi màu hồng, giọng nói trong trẻo nói: “Buổi tối cùng ông nội ăn cơm, anh sẽ đưa em về trường.”