Thư Liên hiển nhiên không tin Tiểu Thất tốt bụng như vậy, nhưng mặc kệ cô giải thích với người khác tối hôm qua mình thật sự gặp ma như thế nào, trước sau cũng không có ai tin, bao gồm cả Lâm Mộ Vân đã bao dung cô rất nhiều, bác sĩ thậm chí còn vì thế kiểm tra nhiều hơn hai mục.
Nhìn Thư Liên không ngừng quấy khóc đòi phải rời khỏi, nhìn lại Trần Dương Hi đã ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia ăn cháo, mọi người không khỏi cảm khái, đều cùng ở khoa tâm thần, người bệnh cũng có khác biệt.
Cuối cùng, Thư Liên vẫn hoàn thành kiểm tra, đương nhiên, cùng tiến hành kiểm tra còn có Trần Dương Hi. Kết quả kiểm tra bước đầu của hai người đều không có vấn đề, chỉ có thể suy đoán là gần đây tinh thần chịu áp lực quá lớn, không cần uống thuốc, nhưng kiến nghị định kỳ đi tư vấn tâm lý.
Còn muốn báo cáo kiểm tra tỉ mỉ thì phải chờ mấy ngày, thời điểm ba người rời khỏi bệnh viện đã là bốn giờ chiều, cả người Thư Liên có vẻ rất mỏi mệt, cô không có cường điệu hóa trải nghiệm tối qua của mình, chỉ là dùng ánh mắt đầy bất mãn trừng Lâm Mộ Vân, hiển nhiên cô còn vì vấn đề Lâm Mộ Vân thế nhưng không chịu tincô mà tức giận.
Lâm Mộ Vân cũng cực kỳ bất đắc dĩ, tối hôm qua hắn xác thật cái gì cũng không thấy được, hơn nữa gần đây tình huống trong biệt thự đúng là tương đối hỗn loạn, hắn cũng sợ Thư Liên không chịu nổi nên xuất hiện vấn đề.
So sánh với hai người phiền muộn kia, Tiểu Thất lại hết sức vui vẻ, bởi vì cậu đã hoàn thành cốt truyện thứ hai là đến bệnh viến dễ như trở bàn tay. Thậm chí vẫn là nam chính mang cậu đi theo, còn có nữ chính làm bạn đi cùng, đãi ngộ như vậy đối với kẻ thế thân mà nói hiển nhiên không tồi.
Trong bầu không khí phức tạp, xe chạy về biệt thự, khi Thư Liên tức giận xuống xe, nhìn biệt thự trước mặt lại có chút chần chờ, cô không biết bản thân còn dám đẩy cửa phòng ngủ ra không.
"Đi nào, đừng khách khí, cứ xem như nhà mình." Phía sau, Trần Dương Hi nhiệt tình thúc giục.
Trong nháy mắt, Thư Liên phẫn nộ tột độ, thời điểm cô phản ứng lại, mọi người đã đi vào biệt thự, chờ đến khi nhận ra, nháy mắt chân có chút mềm, nhưng cứ tưởng tượng đến Trần Dương Hi đang ở bên cạnh, sống chết cũng muốn chống đỡ.
Trần Hoa đang chuẩn bị bữa tối, hiển nhiên bà nhận được thông tin buổi tối phải chuẩn bị phong phú một chút, Lâm Mộ Vân hành động như vậy rõ ràng là để lấy lòng lửa giận của Thư Liên thoáng hạ thấp, lăn lộn cả một ngày cô cũng rất mệt mỏi muốn về phòng trước để nghỉ ngơi một chút, nhưng lúc cô bước lên cầu thang, trong nháy mắt lại sững sờ.
Cô vẫn không có dũng khí trở lại căn phòng kia, tối hôm qua cảnh tượng đó tác động quá lớn tới cô. Cô đi trở về bên người Lâm Mộ Vân, trong ánh mắt mang theo đáng thương và khẩn cầu, "Mộ Vân, em không muốn ở trong phòng ngủ kia."
"Yên tâm, anh đã bảo dì Trần quét dọn phòng một lượt rồi." Lâm Mộ Vân chỉ một căn phòng ngủ khác ở lầu hai, khoảng cách khá xa so với phòng Thư Liên từng ở.
Nhưng mà Thư Liên cũng không thỏa mãn lắm, cô đột nhiên chuyển hướng đến Trần Dương Hi, "Cậu Trần, buổi tối tôi có thể ở cùng một chỗ với hai người không? Tôi thật sự rất sợ hãi."
Lâm Mộ Vân nghe xong tức khắc vô cùng lo lắng, hắn nhăn mày lại, cảm giác gần đây Thư Liên càng ngày càng không nghe lời, thường xuyên quấy rầy kế hoạch của hắn, khiến hắn trở tay không kịp. Hắn lo lắng mà nhìn về phía Trần Dương Hi, sợ nhìn đến ánh mắt hoài nghi của Trần Dương Hi.
Trên mặt Trần Dương Hi lộ vẻ khó xử, "Việc này...... Không quá tiện đâu." Khả năng cao ma bẹp sọ đêm nay sẽ trở về báo tin, nếu hiệu quả của bùa báo mộng không tồi, phỏng chừng sẽ có chút sức mạnh sót lại.
"Xin cậu đừng máu lạnh như vậy, chỉ một đêm thôi, tôi có thể ngủ ở dưới đất!" Thư Liên nói còn đẩy đẩy Lâm Mộ Vân, ý bảo Lâm Mộ Vân giúp mìn nói chuyện.
Lâm Mộ Vân đau đầu không thôi, nhưng vẫn mở miệng nói, "Sao có thể để phụ nữ ngủ dưới đất, Dương Dương, chúng ta......"
Trần Dương Hi liên tục gật đầu, "Đúng vậy, sao có thể để phụ nữ ngủ dưới đất, anh ngủ dưới đất đi, em và bà ấy sẽ ngủ ở trên giường, yên tâm, cháu ngủ rất ngoan, giống như thi thể vậy không nhúc nhích, sẽ không quấy rầy đến bà!"
Thư Liên??? Đây là kiểu mô tả gì? Còn có hình như có gì đó sai đúng không?
Lâm Mộ Vân??? Sao đột nhiên cảm giác mình đang cao lên.
Nhìn hai người ngây ngốc, Tiểu Thất cho rằng hai người không đồng ý, chỉ có thể tiếc nuối xua tay, "Tôi đã cố hết sức, nếu Mộ Vân không đồng ý, tôi cũng không thể làm gì......"
"Đồng ý! Đồng ý! Anh ấy đồng ý!" Thư Liên lập tức cắt ngang lời Trần Dương Hi nói, đêm nay, có bị đánh chết cô cũng sẽ không ở một mình, dù sao Trần Dương Hi là gay, cũng không cần lo lắng mình sẽ bị thiệt thòi.
Lâm Mộ Vân thấy thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, chỉ là cảm giác cứ thấy chỗ nào quái quái.
Khi màn đêm buông xuống, trong phòng ngủ có bathì lại có hai người đang xấu hổ, người duy nhất không xấu hổ đã thay xong áo ngủ, sau đó ngã người xuống giường, "Cháu nằm chết rồi, bà à bà cứ tự nhiên đi ạ."
Thư Liên, "......"
Lại sau một lúc lâu, ba người rốt cuộc cũng nằm yên chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Lâm Mộ Vân nằm trên sàn nhà, cảm thụ được sự huyền ảo của thế giới này, nhưng mặc kệ nói như thế nào, đã nhiều ngày hắn không được ngủ một giấc ngon, hôm nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Đêm khuya 12 giờ, tiếng bước chân cùng với tiếng khóc yếu ớt vang lên, không khí quỷ dị lại lần nữa nổi lên.
Thư Liên lăn qua lộn lại mà ngủ không được, vào thời điểm vất vả lắm mới có một chút buồn ngủ, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa cạch một cái, cô bực bội mà trở mình, suy tư là ai đi tiểu đêm. Nhưng đợi một lát, lại không có tiếng bước chân đi ra ngoài, ngược lại nghe được tiếng bước chân tới gần.
Thư Liên???!!!
Cái trán của cô lại bắt đầu đổ mồ hôi, lặng lẽ quay đầu đầu nhìn về phía cửa phòng, lại kinh ngạc nhìn thấy một hình dáng thiếu niên, khủng bố nhất chính là, đầu người kia rõ ràng bẹp hơn một nửa, đôi mắt còn không ngừng chảy huyết lệ. Thứ kia từng bước một tới gần, mục tiêu đúng là giường lớn.
Thứ kia cuối cùng đứng ở cuối giường, dùng đôi mắt đờ đẫn nhưng vẫn chảy huyết lệ kia nhìn đầu giường, tựa hồ chỉ cần cô hơi hơi một thả lỏng sẽ lập tức lao lại đây. Không chỉ như vậy, trên lầu cứ có tiếng bước chân tới tới lui lui, tiếng khóc của trẻ con cũng vẫn luôn in vào đầu cô, người sống bên cạnh vốn dĩ có thể cho cô thêm can đảm, lại nằm thẳng tắp tựa như một thi thể, thậm chí tiếng hít thở cơ hồ đều không nghe được.
Thư Liên muốn gọi người, lại phát hiện mình cố thế nào cũng không phát ra được âm thanh, cô giãy giụa một chút, muốn từ trên giường lăn xuống, nhưng thân thể của cô lại cứng đờ, chỉ có thể hoàn những động tác nhỏ. Càng không ổn đó là, động tác của cô khiến cho thứ kia chú ý, sau đó dưới sự hoảng sợ của cô mà nhìn chăm chú, cổ của thứ kia cứ giống như rắn bắt đầu kéo dài, đầu không ngừng hướng về phía cô!
Không biết khi nào, trên mặt Thư Liên đã đầy mồ hôi lạnh, nước mắt, nước mũi che kín, đầu thứ kia và cô bốn mắt nhìn nhau.
Thư Liên lúc này mới phát hiện tối hôm qua chả là cái thá gì! Cảnh tưởng lúc này mới gọi là khủng bố. Thời điểm cái thứ bẹp đầu kia cơ hồ gần dán lên trên mặt cô, Thư Liên thành công ngất đi trong im lặng.
Cũng không tính là một đêm yên tĩnh, một người ngủ dưới đất ngáy rung trời, một người trên giường thì ngất đi, một người còn lại nằm thẳng như xác chết.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Tiểu Thất còn chưa có tỉnh, đã bị âm thanh khóc lóc của Thư Liên đánh thức, cậu mê mang mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy Thư Liên vừa lăn vừa bò xuống giường, sau đó bò đến góc tường gần rụt người lại, vừa khóc vừa nói, "Có ma! Có ma! Tối hôm qua có một con ma đầu bẹp! Cổ rất dài! Nó nhìn chằm chằm em! Hu hu hu...... Em muốn về nhà! Em muốn về nhà!"
Lâm Mộ Vân hiển nhiên cũng bị đánh thức, hiển nhiên cũng không hiểu Thư Liên đang nói cái gì, nhưng chỉ có thể tiến lên an ủi, nói thật tối hôm qua hắn ngủ vô cùng thoải mái, nếu không bị đánh thức thì càng tốt, "Tiểu Thư, có phải em gặp ác mộng hay không?"
Nghe được lời như vậy, Thư Liên cũng có chút chần chờ, lần này không giống lần trước, không có cái gì lưu lại, chẳng lẽ thật sự là cô gặp ác mộng?
Lúc này Tiểu Thất cũng bò dậy, nhưng ánh mắt của cậu xẹt qua chiếc chăn nơi Thư Liên ngủ, không khỏi gãi gãi đầu, "Lạ ghê, bà à, chăn của bà và giường vì sao lại ướt?" Chẳng lẽ ma bẹp đầu tối hôm qua trở về tưới nước cho bà?
Nghe xong, ánh mắt của Thư Liên và Lâm Mộ Vân cũng chuyển dời đến trên giường đệm, lượng lớn chỗ khô chỗ ướt vô cùng rõ ràng.
Trong nháy mắt mặt Thư Liên nóng đến đỏ bừng, rốt cuộc cô cũng không thể tránh khỏi xấu hổ, oa một tiếng khóc róng lên, sau đó chạy như bay ra khỏi phòng. Lâm Mộ Vân ngây ngốc tại chỗ, từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục tốt nhất khiến hắn không biết nên phản ứng thế nào với tình huống người trưởng thành đái dầm.
【 Nhóc Seri, sao nữ chính lại chạy? 】
5000 "......" Đây đại khái là nữ chính thảm nhất nó từng gặp qua.
Thư Liên xấu hổ đến mức đã trốn một mình trong phòng cho khách cả buổi sáng, mặc cho ai kêu đều không mở cửa, đến tận giữa trưa mới lặng lẽ đi ra. Cô một lần nữa lại sửa sang cho bản thân thật đẹp, lấy hết can đảm muốn trở lại phòng mình lúc ban đầu phòng, để lấy hành lí rồi đi luôn, cô chịu đủ rồi!
Nhưng mà nghe âm thanh nói chuyện truyền đến từ lầu một, nàng theo bản năng mà liếc mắt một cái, phát hiện lầu một có người lạ, là một cặp vợ chồng. Hai người ăn mặc đẹp đẽ, chỉ giơ tay nhấc chân cũng đầy khí chất, hiển nhiên không phải người thường.
Người ở lầu một xác thật không đơn giản, khiến Lâm Mộ Vân cũng không thể không tự mình tiếp đãi. Đôi vợ chồng này không phải nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh, nhưng lại là nhân vật nổi tiếng trong giới nghiên cứu khoa học, những cống hiến của hai người giúp địa vị của họ trong giới nghiên cứu khoa học không thể lay chuyển, đó là thứ dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Người không chút liên quan nào như vậy đột nhiên tìm tới cửa, làm Lâm Mộ Vân không hiểu gì. Nhưng hắn vẫn nhiệt tình tiếp đãi, chỉ là quá đáng tiếc, sự chú ý của hai vợ chồng không đặt trên người hắn.
Lâm Mộ Vân càng khó hiểu hơn, nhưng vẫn cười gật đầu, ý bảo Trần Hoa bên cạnh lên lầu gọi người. Mà Thư Liên vốn dĩ muốn lặng lẽ trở về phòng ngủ nghe thế cũng dừng bước chân.
Rất nhanh, Tiểu Thất đã đi xuống lâu, trong tay còn bưng một chậu cải thìa, Lâm Mộ Vân tức khắc mặt đầy xấu hổ, sợ Trần Dương Hi làm ra hành động gì kỳ quái. Nhưng mà ngoại trừ bưng một chậu cải thìa, Trần Dương Hi cũng không có hành động gì kỳ quái, rất bình thường cùng đến chào hỏi đôi vợ chồng họ Cao.
Cao Nghiêm nhìn thấy Trần Dương Hi ánh mắt dao động, ông tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là đứng lên, sau đó cúi chào với Trần Dương Hi, "Cảm ơn."
Vợ Cao Nghiêm là Phỉ Dư Niên, cũng chính là mẹ của ma bẹp đầu càng chịu không nổi mà chảynước mắt, thiếu chút nữa khóc không thành tiếng, "Tôi có thể ôm cậu một cái không?"
"Được ạ." Tiểu Thất đặt cải thìa xuống, chủ động tiến lên, nháy mắt ôm lấy người phụ nữ, cậu nhanh chóng đem ma bẹp đầu bên cạnh đang khóc lớn kéo lại đây.
Cho nên khi ai đó rơi vào vòng tay bà, thân thể Phỉ Dư Niên chấn động kịch liệt, rõ ràng cùng một cơ thể, nhưng trong nháy mắt, bà liền cảm giác được sự bất đồng, đặc biệt là khi bên tai truyền đến một tiếng mẹ khàn khàn mà quen thuộc, nước mắt Phỉ Dư Niên không chịu khống chế nữa, nước mắt bà trào ra, lại không phát ra nổi âm thanh nào, chỉ có thể ôm chặt lấy người trong lòng ngực.
Cách một cơ thể xa lạ, người bị chia lìa nhiều năm rốt cuộc lại lần nữa được ôm lấy nhau, hai người đều biết, sau cái ôm ngắn ngủi này, chính là vĩnh viễn chia lìa. Cao Nghiêm ở bên cạnh hốc mắt cũng đỏ hoe, tay của ông không ngừng run rẩy, tựa hồ ý thức được cái gì, lại chỉ để cơ hội gặp nhau cho vợ con.
Lâm Mộ Vân và Thư Liên ở lầu hai vẻ mặt khó hiểu mà nhìn hai người ôm nhau khóc rống, nếu không phải biết mẹ của Trần Dương Hi là người khác, bọn họ đều sẽ nghĩ rằng đây là màn kịch về hai mẹ con nhận nhau.
Tựa hồ đã qua rất lâu, Phỉ Dư Niên mới buông người trong lòng ngực ra, bà lau nước mắt trên gương mặt xa lạ này, rồi mới lưu luyến không rời mà buông ra tay, cũng nhẹ giọng mà nói câu cảm ơn.
Đôi vợ chồng họ Cao tựa hồ thật sự chỉ là tới để nói cảm ơn, nhưng trước khi rời đi đã để lại phương thức liên hệ cho Trần Dương Hi, cũng tỏ vẻ Trần Dương Hi ngày sau gặp khó khăn có thể tới tìm bọn họ. Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, cũng đưa chậu cải thìa kia lên coi như đáp lễ, "Cái này cho hai bác, nuôi ở phòng ngủ, hai bác không cần tưới nước."
Đôi vợ chồng cực kỳ cao hứng mà nhận lấy quà, ôm chậu cải thìa mà phảng phất như ôm một chậu trân bảo, cũng luôn mãi nói lời cảm ơn sau đó mới rời đi.
Khi vợ chồng họ Cao rời đi hồi lâu, biệt thự vẫn còn duy trì sự yên tĩnh, thật sự là màn kịch vừa làm ba người còn lại trong biệt thự xem đến choáng váng, bọn họ thậm chí hoài nghi mình có phải mất trí nhớ hay không, bỏ lỡ cái tình tiết gì đó quan trọng, bằng không vì sao xem không hiểu.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó là giọng nói bất đắc dĩ của Trần Dương Hi, "Cải thìa đáng yêu của tôi được người ta nhận nuôi rồi, cũng không biết nó có đói bụng không, có khát không, có nóng không, có cần vào tủ lạnh để bình tĩnh lại một chút hay không."
Ba người, "......" Đôi vợ chồng với chỉ số thông minh cao kia sợ là cũng bị bệnh tâm thần gì đó rồi.
Nhưng sự nghi vấn của ba người cũng không kéo dài lâu lắm, một tin tức ở trên mạng nhanh chóng nổi tiếng, nhân vật chính là vợ chồng họ Cao rời đi trước đây không lâu, vợ chồng hai người tìm đã được thi thể của con trai mất tích 20 năm, một thiếu niên đã từng được gọi là thiên tài. Lúc mọi người phỏng vấn bọn họ làm sao tìm được thi thể của con trai, vợ chồng hai người bưng một chậu cải thìa đối và tỏ vẻ biết ơn với chủ nhân của chậu cải thìa, nói con trai nhờ người khác giúp nhóc báo mộng cho bọn họ, chỉ dẫn vị trí thi thể.
Đối với kết quả như vậy, trên mạng đương nhiên là xôn xao, với thân phận như vậy của hai vợ chồng này khẳng định khinh thường việc nói dối, nhưng cái cách giải thích này thật sự làm người ta khó có thể tiếp thu. Các loại suy đoán và suy luận lần lượt xuất hiện, thậm chí có không ít người bắt đầu truy tìm chủ nhân của chậu cải thìa kia, cố gắng coi đây là điểm đột phá, để hiểu rõ chân tướng mọi chuyện.
Thấy tin tức như vậy, Lâm Mộ Vân và Thư Liên đều choáng váng, bọn họ nhận ra chậu cải thìa kia, nhưng vì nhận ra mới cảm thấy ảo diệu. Lại liên tưởng đến lúc trước Trần Dương Hi có nói đến bùa báo mộng, chẳng lẽ đều là thật chăng?
"Trên thế giới này sao có thể có ma quỷ, là cậu ta ngẫu nhiên biết địa điểm chon xác sao?" Lâm Mộ Vân từ nhỏ tiếp thu giáo dục hiển nhiên khiến hắn không tin chuyện này.
Thư Liên lại không nói chuyện, đã trải qua hai đêm quỷ dị, cô đã bắt đầu dao động, nhưng mà mặc kệ trên thế giới có ma hay không, cô đều có biện pháp giải quyết Trần Dương Hi. Vừa lúc, hai khía cạnh cô đều có thể thực thi. Nếu không có ma quỷ, cô sẽ khiến cho Trần Dương Hi thân bại danh liệt, hoàn toàn trở thành một bệnh nhân tâm thần trong miệng mọi người, nếu có ma quỷ, như vậy người phụ nữ kia, tất nhiên là lệ quỷ khó giải quyết, Trần Dương Hi không chết cũng bị thương.
Nhưng mà trước đó, thật ra cô đã nghĩ tới một chuyện khá, nếu Trần Dương Hi thật sự có thể báo mộng, như vậy việc cô liên tục gặp hai cơn ác mộng, có phải có thể giải thích ngay hay không? Nghĩ đến đây, Thư Liên tức khắc nắm chặt nắm tay, không nên trách cô tàn nhẫn, là do trước đó Trần Dương Hi làm cô mất hết mặt mũi.
Tiểu Thất đang dạy ma bẹp đầu cách chăm sóc cải thìa hắt hơi một cái thật mạnh.
Ma bẹp đầu quan tâm dò hỏi, "Ông chủ có phải bị cảm cúm hay không?"
"Không." Tiểu Thất vẻ mặt trầm tư, sau đó bấm tay tính toán, "Khẳng định là có phân bón đang nhớ anh!"
M bẹp đầu hiển nhiên không nghe hiểu, nhưng chuyện cũng không gây trở ngại việc nhóc ngưỡng mộ, "Ông chủ còn biết xem bói!"
Tiểu Thất cười ôn hòa, "Đúng vậy, anh đã tính ra em cần phải làm công cho anh trăm năm mới có thể kiếm lại chậu cải thìa kia!"
Ma bẹp đầu nghe xong bất mãn mà mở miệng, "Một trăm năm?"
Tiểu Thất gật đầu, ôn hòa nhếch miệng cười, "Đúng vịt."
"Cho em thêm một một trăm năm! Em phải làm công cho anh hai trăm năm!" Ma bẹp đầu la lớn.
Tiểu Thất ⊙ω⊙
Ma lưỡi dài đã móc ra bắp rang, "......" Hình như đã hiểu, đều cùng là ma, vì sao những con ma khác đều đã bắt đầu nuôi cải thìa mà nó lại chỉ có thể chuyển phát nhanh! Hung hăng mà nhai một miệng đầy bắp rang! Cuốn! Quá cuốn!