Cuối cùng thanh niên mắt kính tên Chu Du vẫn bị ngỗng lớn ngậm đi, lảo đảo lắc lư tới khu tòa nhà xây dở, cũng may lần này không có chạy như bay, nên cũng không bị say ngỗng, chỉ là quần áo bị hỏng, thành công mặc một chiếc váy hở lưng.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong khu phố, lâu sau Chu Du mới a một tiếng, "Hóa ra thật sự không phải chương trình thực tế à!"
Âu Lương, "......" Đây chắc là một tên ngốc rồi.
Nhưng mà trên thực tế, giống Chu Du mới là trạng thái của đa số mọi người khi đối mặt với tận thế, mờ mịt, hoài nghi, khó tin, cuối cùng mới là sợ hãi. Chẳng qua động tĩnh tối hôm qua quá lớn, đa phần mọi người đã tiến vào giai đoạn sợ hãi, cũng chỉ có Chu Du mới có thể ngủ như chết, buổi sáng cứ đi làm như thường, dù dọc đường đi chậm chạp nhưng vẫn may mắn không bị tấn công.
Ngày tận thế đầu tiên, tòa nhà xây dở tiếp đón vị khách xa lạ đầu tiên, lúc Âu Lương đưa người lên lầu bảy, cũng giới thiệu về căn phòng đơn sơ mà anh ta sẽ ở trong tương lai, bắt đầu vui sướng khi người gặp họa chờ đợi phản ứng của Chu Du.
Sau khi Chu Du dạo quanh căn phòng có thể nói là chỉ có mỗi bốn bức tường, lộ ra biểu cảm khó tin như Âu Lương nghĩ, sau đó mở miệng nói, "Thật sự cho tôi căn phòng này sao?"
Âu Lương gật gật đầu, "Đúng vậy, anh không nhìn lầm, đây là phòng cho anh, dưới lầu còn nuôi vịt."
"Là con vịt tôi vừa nhìn thấy dưới lầu sao?" Chu Du dò hỏi.
Âu Lương lại gật đầu buồn bã, "Đúng vậy, không sai."
Nước mắt của Chu Du lập tức rơi xuống, sau đó bắt đầu khóc hu hu, "Tôi có tài đức gì, vậy mà còn có thể có phòng để ở, còn có được nhiều vịt biến dị làm vệ sĩ như vậy, hu hu hu, chưa từng có ai đối tốt như vậy với tôi!"
Đối mặt với Chu Du đang gào khóc, Âu Lương thiếu chút nữa là ngã quỵ, diễn biến này quá khác với những gì hắn dự đoán. Anh là cái quỷ gì vậy? Tận thế còn ra ngoài đi làm, sống ở tòa nhad xây dở còn cảm động đến khóc, "Trước đây anh sống ở đâu?"
"Tầng hầm đó." Chu Du vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào đáp lại.
Âu Lương, "......" Có lẽ đã hiểu vì sao người này lại ra ngoài đi làm từ sáng sớm.
Đột nhiên có được căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách làm Chu Du khỏi đốisự sỡ hãi tận thế trong nháy mắt, anh ta còn hưng phấn chạy đi tìm Khúc Thanh Thủy, hỏi mình có thể làm chút gì, mặc kệ là *996 hay là **007 cũng không thành vấn đề.
[*Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần.
**Làm việc 24 giờ suốt 7 ngày. Nguồn wikipedia.]
Tiểu Thất cảm thấy không cần thiết, trong tòa nhà có đám ma công nhân đang làm việc đã dần dần đi vào quỹ đạo, lực lượng lao động tạm thời đủ, nhưng Chu Du lại hoảng loảng vì việc này, vẫn luôn đuổi theo Tiểu Thất đòi công việc, cảm thấy bản thân ít nhất phải làm gì phó để trả tiền phòng.
"Vậy anh biết cái gì?" Hiếm khi gặp người có tinh thần cầu tiến như vậy, Tiểu Thất cũng không đành lòng cự tuyệt.
"Tôi biết nấu cơm, giặt quần áo, quét tước dọn dẹp, tôi học ngành nghệ thuật làm vườn, nhưng chưa tìm được công việc đúng ngành, trước mắt đang làm việc cho một công ty quảng cáo......" Chu Du nỗ lực quảng bá bản thân, có sự nhiệt tình của một sinh viên vừa tốt nghiệp.
Tiểu Thất sờ cằm tự hỏi, nấu cơm đã có ma đầu bếp, giặt quần áo hay quét tước dọn dẹp cũng có ma dọn dẹp, ngược lại chuyên viên thiết kế thì đúng là chưa có ma có tài về phương diện này, "Vậy chúc mừng anh đã tìm được công việc đầu tiên liên quan đến chuyên ngành của mình, về sau việc chăm sóc cùng phủ xanh khu phố sẽ giao cho anh!"
Chu Du nghe này xong ý chí chiến đấu càng thêm sục sôi, "Ông chủ cứ yên tâm, tôi khẳng định sẽ biến khu phố của chúng ta thành khu phố xanh hạng nhất!"
Tiểu Thất gật đầu, lại vỗ vỗ bả vai Chu Du, cổ vũ nói, "Cố lên! Chú ý an toàn!"
Chu Du cảm động không thôi, ông chủ thật là tốt, công việc thiết kế vườn vốn đã an toàn, còn nhắc nhở mình chú ý an toàn. Lại lần nữa có mục tiêu nên Chu Du lập tức bắt đầu hành động, tính toán trước tiên sẽ khảo sát khu phố một chút, rồi mới quyết định phương án thiết kế.
Nhìn Chu Du ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, Tiểu Thất một tay nắm lấy Tiểu Thập đang xúc đất bên cạnh, Tiểu Thập phẫn nộ kéo lại lá củ cải của mình, "Có chuyện gì thì nói, đừng có kéo tóc tao."
"*Mày đi theo xem đi, đừng để cho đám thực vật đánh chết người, người này yếu đuối mong manh cứ như ngỗng, nhưng lại là người lao động rất chăm chỉ, nếu chết thật đáng tiếc." Suy xét bây giờ trong khu phố có không ít thực vật bị biến dị và thể chất yếu như ngỗng của Chu Du, Tiểu Thất cảm nhận sâu sắc độ nguy hiểm của công việc chuyên viên thiết kế.
[*Gốc là 你跟着去看看,别让植物们把人打死,多么弱不禁风的晕鹅人,多么兢兢业业的打工人,死掉可惜了]
Âu Lương dùng ánh mắt nìn người ngoài hành tinh để nhìn Chu Du đang tràn đầy ý chí chiến đấu, suy tư đây chẳng lẽ chính là nhân viên chuẩn mực nhất? Cho dù tận thế, vấn muốn bước đi trên con đường làm việc.
Chu Du vốn tưởng rằng chỉ cần nhẹ nhàng dạo tới dạo lui là có thể đi khắp toàn bộ khu phố, rốt cuộc toàn bộ khu phố ngoại trừ tòa nhà xây dở lộ gạch đỏ, thì các chỗ khác vẫn là đất trống đề chưa được khai phá, đống trống và cỏ dại chiếm khoảng ba phần tư diện tích khu phố này.
Trên thực tế thì đi bộ xác thật cũng không tốn bao nhiêu thời gian, khó khăn thật sự là lúc anh ta thuận tay chuẩn bị nhổ một ngọn cỏ cao ngang eo.
Anh ôm ngọn cỏ dại theo tư thế nghiêng người về phía sau, ngọn cỏ vẫn như cũ không chút sứt mẻ, tức thì anh móc ra cây kéo nhỏ bỏ túi chuẩn bị cắt, thì ngọn cỏ nổi điên, giống như một cây roi mạnh mẽ, quất Chu Du một cái.
Chu Du vừa hoảng sợ lại mờ mịt, vừa la hét thảm thiết vừa chạy trốn khắp nơi chạy trốn, đến khi chạy ra khỏi phạm vi ngọn cỏ có thể tấn công mới thoát khỏi cảnh bị đánh. Đứng nhìn từ xa, Chu Du rơi vào tình trạng bối rối sâu sắc, hình như công việc so với tưởng tượng của anh có chút không giống nhau thì phải?
Mà lúc này Tiểu Thập đã đi theo rồi nhảy quanh một vòng, hơn nữa cũng cảnh cáo các thực vật biến dị trong phạm vi khu phố, đối với thợ cắt tóc mới tới, có thể đánh người, nhưng không thể đánh đến tàn phế, đánh đến bị ngốc, đánh đến trọng thương. Nếu không với trạng thái yếu ớt của Chu Du, chỉ sợ sống không quá ngày mai.
Chu Du bên này đang nỗ lực thích nghi với công việc mới, Tiểu Thất bên kia cũng đang quy hoạch ruộng, dưới sự giúp đỡ của heo biến dị, rất nhanh hai mảnh đất lại được khai hoang, Tiểu Thất tính toán một ruộng để trồng củ cải, một ruộng trồng thí nghiệm thực vật biến dị.
Vốn đã có ruộng cải thìa xanh um tươi tốt, rau mầm đã cao cỡ một bàn tay, Tiểu Thất dạo tới dạo lui, từ bên trong lựa ra một cây đặc biệt mi thanh mục tú rồi đào lên trồng vào chậu hoa to, sau đó mang lên lầu, hiển nhiên đang tính đối đãi với nó như khách VIP.
Cách đó không xa là Mai Linh đang vuốt ve ngỗng lớn thấy thế thì như suy tư gì đó, sau đó vỗ tay một cái, "Lão Khúc, chúng ta cũng dọn mấy cái chậu hoa lên trồng rau đi, nếu không thì lãng phí ban công mất."
Khúc Giang Châu cảm thấy ý tưởng này không tồi, chỉ là không tìm thấy chậu hoa, cuối cùng quyết định trực tiếp dùng mấy tấm ván gỗ còn lại trong khu phố để đóng hai cái thùng. Mai Linh đã bắt đầu xách một túi đất nhỏ lên trên lầu, sau đó đi tìm Tiểu Thất muốn xin một chút hạt giống rau củ.
Đối với hành động của Mai Linh Tiểu Thất rất đồng ý, hào phóng cho vài dạng hạt giống cà chua, dưa leo, ớt cay, hành tây, rau hẹ, thậm chí còn có hai củ khoai tây nhỏ đã nảy mầm.
Tuy rằng đột nhiên tận thế đến, nhưng người trong khu phố vẫn sục sôi ý chí chiến đấu như cũ, đâu vào đấy mà tiếp tục cuộc sống của mình, thậm chí liền Âu Lương cũng bị những người khác ảnh hưởng, bắt đầu trang hoàng căn phòng chỉ có bốn bức tưởng của mình.
Một ngày bận rộn kết thúc, mọi người lúc này mới kéo mệt mỏi thân thể về lại chỗ ở, nhiều năm không vận động, lượng vận động ngày hôm nay đã thành công làm tất cả mọi người nhanh chóng tiến vào giấc ngủ sâu.
Mà buổi tối này, sau khi chấm dứt sự biến dị ở động thực vật, nhân loại chậm chạp rốt cuộc cũng bắt đầu lục tục thức tỉnh siêu năng lực. Là linh hồn của vạn vật, nhân loại có được trí tuệ siêu phàm, trí tuệ cho phép nhân loại có thể đối đãi thế giới một cách hợp lý, do đó trở thành chủ nhân của thế giới.
Nhưng có một số đồ vật thường là con dao hai lưỡi, có lý tính cũng có nghĩa là giác quan thứ sáu bị thoái hóa, nhân loại không chỉ chậm nửa nhịp trong việc hấp thu và lĩnh hội linh lực, thậm chí sau này việc hấp thu và chuyển hóa cũng sẽ chịu hạn chế. Trong cuộc đua tiến hóa này, bản năng thiên nhiên hoang dã thuần túy ngược lại càng thích cho sự lĩnh hội và tiến hóa.
Trong bóng đêm dày đặc, những người có thiên phú mạnh mẽ trong lúc ngủ mơ đã hấp thụ linh lực tới điểm bão hòa, sau đó thân thể bắt đầu phát sinh biến hóa nào đó.
Những người chưa ngủ rất khó tiến vào trạng thái, đương nhiên, những người này không bao gồm Tiểu Thất, Tiểu Thất sớm đã hấp thu linh lực cả ngày rồi vận chuyển linh lực một vòng, tiếp theo cố gắng kích hoạt năng lực độc nhất của thế giới này. Điều xảy ra sau đó không bất ngờ gì, phía trên lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu nước trong suốt treo lơ lững.
Kiếp này, siêu năng của Khúc Thanh Thủy vẫn là hệ nước như cũ, siêu năng lực này được gọi siêu năng lực vô dụng nhất trong tất cả, không có tính công kích, cũng không có tính phụ trợ, khả năng lớn nhất đại khái là cung cấp nước cho căn cứ, nhưng dưới tình huống năng lực không đủ mạnh, một dị nhân mang siêu năng lực hệ nước một ngày có thể cung cấp hai xô nước đã tính là nhiều.
Nhưng siêu năng này đối với Tiểu Thất mà nói thì không quá tệ, dùng để tưới rau mầm, tắm rửa, nấu canh củ cải trắng, gặm kem đá gì đó cũng rất thoải mái.
Không chỉ như thế, trước đây cậu còn mua một cái bình ngưng lộ, vốn dĩ cần mười ngày để ngưng tụ được một bình, nếu thêm nước được ngưng tụ bằng năng lực, cùng lắm chỉ mất mấy ngày, còn là linh lộ tốt nhất, có thể dùng để hồi phục linh lực tiêu hao, thậm chí là kích thích năng lực của người thường cũng rất khả thi.
Tiểu Thất nghĩ như vậy, lập tức đổ đầy nước vào bình ngưng lộ, dự định nuôi dưỡng một thời gian rồi cho ba mẹ uống, cả nhà đều có siêu năng, tất cả sẽ thành công sống đến 99 ủi. Đúng rồi, còn có thể thưởng cho đám nhân viên ma, cũng có thể cải thiển sức mạnh cho lũ động vật biến dị, sau này ra ngoài, có một đám gà vịt ngỗng, heo dê bò lớn đi theo phía sau, thật là phong cách......
Ây, trên thế giới này không có siêu năng lực nào tốt bằng siêu năng lực hệ nước, Tiểu Thất kiêu ngạo tuyên bố, ngoại trừ siêu năng lực hệ nước, tất cả các siêu năng lực khác đều chỉ đáng làm em trai của cậu! Tiểu Thất vui vẻ nên nhanh chóng ngưng tụ ra ba quả cầu nước, sau đó bắt đầu chơi ném cầu nước, cuối cùng cũng chơi mệt, mới mở cửa sổ ra, sau đó nhắm chuẩn rồi ném quả cầu nước xuống phía dưới.
Ba quả cầu nước tách ra rồi bay lên trên đầu ba mảnh ruộng, sau đó bắt đầu xoay tròn và liên tục phun nước, quả cầu nước rõ ràng không lớn, nhưng trận mưa nhân tạo này lại kéo dài nửa giờ, hoàn toàn thấm hết vào đất. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, dấm cải thìa lại cao thêm không ít, những hạt giống khác vừa gieo xuống hôm nay, cũng đã bắt đầu bén rễ nảy mầm.
Trong hai căn phòng khác, Âu Lương cuộn tròn ở trong chăn không ngừng run rẩy, quanh than hắn đang ở ngưng tụ sương băng, nhiệt độ trong phòng cũng bắt đầu giảm xuống, hiển nhiên, giống như tên của hắn, Âu Lương đang thức tỉnh một năng lực tương đối mát mẻ, năng lực hệ băng.
[*Tên Âu Lương là 欧凉, trong đó 凉 mang ý nghĩa "lạnh" hoặc "mát mẻ" trong tiếng Trung. Nguồn ChatGPT.]
Mà Chu Du hôm nay vừa gia nhập, trong lúc ngủ mơ còn đang không ngừng nói mớ.
"Đừng đánh tôi, tôi sẽ sửa tóc cho cậu."
"Đừng đánh đừng đánh, tôi là sinh viên chuyên ngành nghệ thuật làm vườn, không phải chuyên ngành đốn củi."
"Ây, anh cây ơi, vị trí anh mọc có chút chắn đường, có thể phiền anh dịch ra chút không?"
"Thật tốt quá, chờ chút, em đi đào cho anh cái hố. mới"
CÙng với những câu nói mớ không ngừng, một tầng ánh sáng màu lục dần dần bao phủ Chu Du, hiển nhiên thân là một nhân viên chăm chỉ muốn hoàn thành tốt công việc của mình, cuối cùng được như ý nguyện mà thức tỉnh năng lực hệ mộc, về sau có thể giao tiếp tốt hơn với các thực vật biến dị, nâng cao hiệu quả và độ an toàn khi làm việc của mình.
Mà Mai Linh và Khúc Giang Châu tuy rằng không thức tỉnh năng lực, nhưng ngủ cũng rất ngon, hai người ôm nhau mà ngủ, không hề bị tận thế ảnh hưởng.