Chương 17
Tình hình của tập đoàn dần được cải thiện, giá cổ phiếu đã có dấu hiệu tăng trở lại. Mọi người trong công ty ai nấy đều rất mệt mỏi vì phải tăng ca trong thời gian dài.
Đám cáo già kia cũng không còn lí do gì để gây khó dễ cũng không ở phía sau bày kế. Mọi chuyện được thu xếp một cách ổn thỏa cũng là lúc Vương Bảo An cô bắt tay vào tìm bằng chứng phạm pháp của đám người này.
Xem qua một số sổ sách của những năm gần đây, Vương Bảo An phát hiện có một số chỗ không được đúng cho lắm. Có một khoản tiền của công ty mỗi năm đều bị thiếu mất một phần. Nhưng lạ ở chỗ không một ai phát hiện, chắc chắn đã vào túi riêng của mấy lão già kia. Bộ máy của công ty ắc hẳn có vấn đề đã đến lúc cần phải thay đổi lại. Đợi Châu Hân Hân trở về sẽ bắt đầu thanh lọc.
Cô gọi qua điện thoại bàn cho thư kí Lưu:”Alo, thư kí Lưu anh vào đây.”
Cốc…cốc…cốc.
“Vào đi.”
“Vương tổng cho gọi.”
“Ừm, chuyện điều tra thế nào rồi?”
“Vẫn đang tiến hành, nhưng hình như lão cáo già Trần Tuấn Hải đã phát giác ra điều gì rồi. Gần đây lão ta rất cảnh giác căn bản không để lộ một chút sơ hở.”
“Ừm còn mấy người khác?”.
“Ở chỗ Minh tổng tôi có tra ra một số manh mối. Vương tổng cô xem.” Thư Kí Lưu đặt một tập tài liệu được bọc gọn xuống bàn.
Vương Bảo An mở ra xem, trong tài liệu ghi rất rõ lịch sử ngày và giờ chuyển tiền vào tài khoản của Minh Diệu. Có một nguồn tiền lớn không rõ ràng hằng năm luôn được rót vào và trùng khớp với số tiền công ty thiếu hụt.
“Thư kí Lưu anh làm rất tốt.” Kỳ thực trong thời gian này thư kí Lưu đã giúp cô rất nhiều nếu không chỉ có một mình cô không biết phải xoay sở ra sao.
“Cứ tiếp tục âm thầm điều tra, đã làm chuyện xấu chắc chắn sẽ lưu lại vết.”
“Vâng.”
“Được rồi anh lui đi.”
Với chỗ chứng cứ ít ỏi hiện tại trong tay Vương Bảo An thì vẫn chưa thể tóm được Minh Diệu kia vào tù, vẫn cần phải kiên nhẫn thu thập thêm. Hơn nữa cô vẫn cảm thấy còn một điểm mấu chốt cực kì quan trọng. Minh Diệu kia cùng lắm cũng chỉ là phó giám đốc nhỏ nhoi dù có tham vọng nhưng cũng không có lá gan lớn như vậy. Hơn nữa việc này đã tồn tại suốt mấy năm nhưng các bộ phận khác không một ai phát hiện hay tố giác.
Không còn nghi ngờ gì nữa phía sau người này chắc chắn có kẻ chống lưng. Và chỉ cần động não một chút cũng có thể nhận ra kẻ có đủ khả năng làm chuyện này không ai khác ngoài Trần Tuấn Hải.
Lão cáo già đó thông minh ở chỗ lão ta biết cách để đẩy người ra chết thay. Lão ta không để nguồn tiền đó trực tiếp được rót vào tài khoản của mình mà nhờ người giữ hộ và mục tiêu được lão họn để hợp tác chính là Minh Diệu. Sau đó sẽ rút tiền về theo lối trung gian.
Lão cũng đã tính đến trường hợp không may mọi chuyện đổ bể thì người ta cũng chỉ điều tra ra Minh Diệu còn lão ta thì rất an toàn.
Cáo già không hổ là cáo già, mưu đồ lẫn tham vọng đều rất lớn.
Càng nghĩ càng thấy rất hợp lí vậy cứ bắt đầu ra tay từ chỗ Minh Diệu sau đó sẽ từng bước từng bước tìm ra manh mối lật đổ lão, đánh cho lão không còn manh giáp.
Vương Bảo An xem xong thì gấp gọn tài liệu cho vào ngăn tủ khóa lại. Sau đó uể oải vươn vai một cái.
“Hôm nay làm việc đến đây thôi. Cố lên Vương Bảo An.”
Vương Bảo An không về luôn mà trực tiếp xuống các phòng:”Trong thời gian qua mọi người đã vất vả không ít. Hiện giờ tập đoàn đã vực dậy được sau khủng hoảng là nhờ công lao rất lớn của mọi người. Cảm ơn tất cả mọi người trong lúc khó khăn nhất đã không rời đi.”
“Vương tổng nói quá tập đoàn có thể bước qua khủng hoảng là nhờ bản lĩnh của cô.”
“Vương tổng cũng rất xuất sắc.”
Vương Bảo An cười cười:”Được rồi đừng tâng bốc tôi, mọi người vất vả nhiều rồi. Tiện mai là ngày nghỉ cuối tuần hôm nay tôi cho tất cả về sớm. Cuối tháng tăng lương.”
Tất cả được một phen nhốn nháo.
Vương Bảo An về sớm, dự dịnh sẽ đem Tiểu Mun cùng đi mua chút đồ ăn rồi ra một trang trại nằm ở ngoại ô chơi. Cô đã quá mệt mỏi cần thời gian để xả stress, một yên tĩnh như ngoại ô quả là không tồi.
Tiểu Mun rất nhàn hạ, nó đang cuộn tròn trong chiếc ổ ấm áp ngủ khò khè.
Cô đi thẳng vào phòng lấy vali nhỏ sắp xếp một số đồ. Lần này đi hai ngày nên cũng không mang theo nhiều đồ nên sắp cũng rất nhanh.
“Tiểu Mun, Mun Mun.”
Nghe thấy tiến cô gọi nó lờ mờ mở mắt rồi lười biếng đứng dậy.
“Tiểu Mun hình như mày lại mập ra rồi.”
Tiểu Mun dụi dụi vào người cô rồi nhảy vào lòng cô kêu meo meo.
“Đi tao đưa mày đi chơi.” Một tay ôm mèo ú một tay xách vali đi.
Hàn Thiên hôm nay quyết định về sớm đậu xe phía xa xa căn hộ của cô. Anh rất muốn gặp cô nhưng chỉ sợ càng làm cô cảm thấy chán ghét. Không còn cách nào đành đậu xe gần nhà cô để nhìn cô từ xa. Đối với anh hiện tại như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.
Xảy ra cớ sự như ngày hôm nay anh phải tự mình gánh chịu.