Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 30



Chương 30

Đã đạt được mục đích Hàn Thiên tâm trạng cũng tốt hơn hẳn. Tuy cô luôn lạnh nhạt, dùng thái độ lạnh lùng chống đối anh nhưng qua lần này anh cảm nhận được cô vẫn còn rất quan tâm anh. Chỉ vậy thôi đã là một bước tiến mới rồi.

Vương Bảo An xúc một muỗng cháo đưa đến trước miệng thổi nhè nhẹ sau đó đưa qua phía anh.

Hàn Thiên cứ như một đứa trẻ ngoan ăn hết muỗng này đến muống khác, ánh mắt không rời khỏi cô đến một giây. Chẳng mấy chốc mà tô cháo lớn đã hết sạch.

“Anh đã đỡ hơn chưa?”

“Vẫn còn đau một chút.” Kỳ thực anh nào còn đau nữa, chẳng qua là muốn viện cớ để ở lì đây thôi.

Vương Bảo An khẽ thở dài:”Cũng muộn rồi anh gọi trợ lí của anh đến đón đi.”

Hàn Thiên xoay người nằm ngả lưng xuống ghế:”Trợ lí Dương xin nghỉ phép hai ngày về quê chăm mẹ rồi.”

Vương Bảo An rút điện thoại gọi vào một dãy số nào đó.

“Alo, Hàn Duệ.”

Hàn Thiên nhất thời căng thẳng, thầm cầu mong người em trai kia của anh không xuất hiện phá rối. Nếu không bằng mọi cách anh nhất định sẽ đá nó về lại nước P.

Hàn Duệ lúc này đang trong phòng nghiên cứu. Mấy ngày qua anh ta đã cho ra đời thêm một phát minh điên rồ và đang chiêm ngưỡng nó trong tay.

“Alo, là chị Bảo An.” Giọng điệu ngay lập tức thay đổi.

“Hàn Duệ, em đến đón anh trai mình về đi.”

“Anh ấy bị làm sao?”

“Vì một số lí do mà không thể tự lái xe, chị gửi địa chỉ cho em rồi đó.”

Hàn Duệ như đã đoán ra điều gì đó:”Chị Bảo An hiện giờ em không ở trong nước nên không thể đến đó. Hay chị cưu mang anh ấy một hôm đi.”

“Cái gì? Em đang ở nước ngoài?”

Hàn Thiên lúc này mới được thả lỏng, khóe môi cong lên.

“Chị Bảo An em còn có việc, gọi lại sau nha.”

Tút…Tút…Tút…

Hàn Duệ nhếch môi nhìn vào màn hình điện thoại:”Con sói Hàn Thiên coi như em giúp anh thêm một lần.”

Vương Bảo An bất lực quay qua nhìn Hàn Thiên đang nhàn nhã nằm trên ghế sô pha. Cô duỗi tay ra:”Anh đưa máy cho tôi.”

“Làm gì?”

“Gọi tiểu bảo bối của anh đến đón.”

Hàn Thiên lấy điện thoại cho ra sau lưng âm thầm xóa số của Tần Uyển Nhi.

“Tôi và em ấy đã chấm dứt rồi.”

Vương Bảo An có vẻ không quan tâm cho lắm, tay vẫn đưa ra.

Hàn Thiên đặt điện thoại lên tay cô.

“Mật mã?”

“Ngày sinh nhật của em.” Hàn Thiên mắt mắt nhàn nhạt nói.

Vương Bảo An hơi nhíu mày nhìn anh ta một cái rồi cũng nhập vào. Thật không ngờ lại có thể mở ra thật.

Cô tìm số của Tần Uyển Nhi một hồi cuối cùng cũng chẳng thấy.

“Số cô ta đâu?”

“Xóa rồi.”

“Anh…”

Vương Bảo An ném trả lại điện thoại rồi đi vào bếp tiếp tục nấu nướng. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra khắp phòng. Hàn Thiên bỗng chốc cảm thấy bụng mình lại đói nữa rồi, anh lén ngẩng dậy mấy lần nhìn vào trong.

Tiểu Mun đang nằm trong ổ hơi ngẩng đầu tròn xoe mắt nhìn:”Meo.”

Cô ngoắc ngoắc tay:”Con lại đây.”

Một lúc sau món ăn được dọn ra bàn, Hàn Thiên đứng dậy đi vào ngồi xuống rất tự nhiên. Vương Bảo An tròn xoe mắt nhìn:”Anh đây lại muốn làm gì?”

“Tôi đói rồi.”

“Không phải vừa mới ăn xong sao?”

Hàn Thiên vô liêm sỉ lại vờ như không nghe thấy mà đi lại bên kệ lấy đũa và chén.

Vương Bảo An tâm tình phức tạp:”Hàn tổng những món này thực sự không phù hợp với một người như anh đâu.”

“Tôi cảm thấy rất ngon.” Hàn Thiên gắp một miếng cải trắng cho vào miệng.

Trước đây một tổng tài ngạo mạn như hắn chưa bao giờ đụng tới mấy món ăn giản dị như này.

Chẳng mấy chốc, bát cơm của Hàn Thiên đã chạm đáy.

Vương Bảo An nhìn dáng vẻ gió cuốn mây tan của anh, đủ giật mình.

Đây là cái quỷ gì?

Không thể phủ nhận tay nghề nấu nướng của cô rất tuyệt, chia tay bao lâu nay anh rất muốn thử lại. Sau hôm nay không biết bao giờ mới được ăn đồ cô nấu thêm lần nữa nên hôm nay anh nhất định phải ăn cho đã.

“Hàn tổng anh đây là bị bỏ đói sao?”

Hàn Thiên vẫn cứ cúi đầu ăn, bao nhiêu uy phong của một vị tổng tài lãnh khốc đều tan biến.

Vương Bảo An cũng mặc kệ anh, cô bắt đầu động đũa. Vòn không ăn là sẽ bị tên nào đó ăn sạch mất.

Tiểu Mun khẽ meo một cái.

Vương Bảo An liền lấy thức ăn bỏ vào chiếc bát mini của nó.

Sau khi ăn xong, Hàn Thiên giúp cô dọn dẹp:”Tôi giúp em rửa.”

“Không cần, tôi thấy Hàn tổng anh hình như đã khỏi rồi. Vậy mời anh đi cho.” Vương Bảo An nào dám để cho Hàn Thiên giúp mình, anh chắc chắn sẽ lại phá tanh bành cái bếp của cô thôi.

“Bảo An từ bao giờ em trở nên tuyệt tình như thế? Tôi vẫn còn rất đau, hôm nay em cho tôi ở đây có được không?”

“Đừng mơ.” Cô kéo anh ra đến cửa rồi đẩy anh ra. Vừa đóng cửa lại thì tên này lại cho tay vô.1

“A.”

“Anh bị ngốc hả.”

Ngón tay bị kẹp đến sưng đỏ, lần này xem như là bị đau thật rồi.

Hàn Thiên cắn chặt răng chịu đau:”Bảo An tôi đau tay.”

“Aissss, đáng đời anh.” Cô lại mất công kéo anh trở lại rồi đắp thuốc.