Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 94



Chương 94: Kẻ phía sau dần lộ diện
Vương Bảo An một tay để dưới bàn kèo Châu Hân Hân ngồi xuống, cô nói nhỏ: “Bình tĩnh đi.”

Hoàng Thống nói: “Với những tổn thất phía chúng tôi phải chịu đòi các cô bồi thường 300 vạn đã là quá nể mặt rồi.”

“Hoàng tổng về phía dự án là lỗi bên chúng tôi, tôi sẽ điều tra rõ ràng và cho ông một lời giải thích hợp lí. Còn về số tiền bồi thường chúng tôi sẽ suy xét lại.” Vương Bảo An nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thống nói.

“Được, tốt nhất các cô nên suy xét cho kĩ nếu không chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa. Thư kí Phương tiễn khách.” Ánh mắt Hoàng Thống sâu hoắm, mang theo vài tia gian mãnh.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Hoàng Thống, Vương Bảo An vẫn rất bình tĩnh, chỉ có Châu Hân Hân có chút bực tức.

“Lão già đó hiếp đáp người quá đáng.”

“Hân Hân câu không nhận ra có điều gì lạ sao? Vương Bảo An quay sang nhìn Châu Hân Hân khóe miệng nhếch lên.

“Thực ra ngay từ đầu đã có kẻ giăng bẫy đợi chúng ta nhảy vào rồi.”

“Ý cậu là?”

“Về nhà sẽ nói rõ cho cậu.”

Cả hai lái xe về lại nhà cô.

Cùng lúc đó cuộc họp của Lí Kiệt vừa hay cũng kết thúc.

Reng…

“Alo Bảo An tình hình thế nào?”

“Bên phía Hoàng Thống đòi bồi thường 300 vạn.”

“Cái gì?” Lí Kiệt cũng có chút kích động. Phải nói ba trăm vạn không phải một con số nhỏ. Ông ta đòi số tiền lớn như vậy chắc chắn là đang cố ý làm khó.

“Bên tập đoàn sao rồi?”

“Vừa mới kết thúc cuộc họp, không ổn lắm.”

“Vậy anh về nhà em trước đi có chuyện cần bàn bạc.”

Chỉ trong nửa tiếng mà Tần uyển Nhi chịu không ít giày vò, nó còn kinh khủng hơn cả dụng hình tra tấn. Cô ta la hét đến khàn cả giọng, cả người kiệt sức nằm thoi thóp dưới sàn đất lạnh lẽo.

Tiếng giày lại vang vọng, cô ta mở mắt nhìn: “Nhị thiếu gia, tôi cầu xin anh hãy giết tôi đi.”

Hàn Duệ cười lạnh: “Giết cô rồi thì còn gì thú vị?”

“Giết tôi đi, cầu xin anh.”

“Nói kẻ đứng sau cô là ai?”

“Là Tiêu Triết Hạn.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Duệ dán trên người cô ta, anh không tìm thấy nửa tia dối trá.

“Tôi đã nói hết rồi anh mau giết tôi đi.”

“Tần Uyển Nhi cô vẫn còn điều chưa nói hết. Những gì cô biết không chỉ có thế.” Anh lấy ra một lọ thuốc giơ lên.

“Tôi đoán cô đang rất đau đớn khó chịu nhỉ? Cảm giác như sống không bằng chết thế nào? Đây chính là thuốc giải, nếu cô chịu nói thì nó sẽ là của cô.”

Ánh mắt Tần Uyển Nhi lóe lên tia sáng nhưng ngay sau đó lại thay bằng sự nghi ngờ.

Hàn duệ đương nhiên cũng nhận ra điều này, anh nói tiếp: “Tin hay không thì tùy cô.” Anh vừa quay người định rời đi thì Tần Uyển Nhi vội nói: “Nhị thiếu gia tôi nói, tôi nói.”

“Ngày hôm đó, Tiêu Triết Hạn hẹn gặp mặt tôi. Anh ta đưa cho tôi một số tiền lớn rồi bảo tôi đi giết hại Vương Bảo An. Thực ra ban đầu tôi cũng rất bất ngờ, trước đây ba người chúng tôi đã có dịp cùng gặp mặt. Lần ấy thái độ anh ta dành cho Vương Bảo An rất tốt.”

Tần Uyển Nhi bắt đầu kể lại những gì điễn ra trong buổi tối hôm đó.

Tiêu Triết Hạn đưa ra trước mặt Tần uyển Nhi một chiếc thẻ: “Tần tiểu thư bên trong thẻ là 50 vạn. Chỉ cần cô hoàn thành việc tôi giao cho dù Vương Bảo An sống hay chết cô vẫn sẽ nhận thêm được 50 vạn còn lại. Thế nào?”

Tần Uyển Nhi hận Vương Bảo An đến thấu tận xương tủy, đương nhiên đề nghị kia đối với cô ta rất hậu hĩnh. Nhưng nếu cô ta làm chuyện này cũng tương đương với việc đối đầu với Hàn Thiên.

Thấy Tần Uyển Nhi còn đang do dự, Tiêu Triết Hạn lại cất lời: “Cô đang sợ sẽ đắc tội với Hàn Thiên? Hắn hại gia đình cô thành thế này cô cam tâm sao? Cô không hận hắn?”

“Tôi đương nhiên hận anh ta.” Tần Uyển Nhi siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt ngập tràn nỗi căm phẫn.

“Vậy chuyện này chẳng phải dễ bàn bạc rồi sao? Cô yên tâm chỉ cần cô ra đồng ý, tôi cũng sẽ giúp cô xóa đi toàn bộ giấu vết. Sau đó bỏ thêm một số tiền để gia đình cô ra nước ngoài sống.” Lời nói của Tiêu Triết Hạn như rót mật vào tai: “Chưa hết tập đoàn của nhà họ Tần đang nằm trong tay tôi. Đợi qua một vài năm nữa khi mọi việc lắng xuống tôi sẽ trả lại cho các người.”

Tần Uyển Nhi bị làm cho lay động: “Được.”

“Tần tiểu thư quả là một người thông minh.”

Sau khi đã xong việc cô cầm tấm thẻ kia rồi rời đi, trong lòng thầm vui mừng. Lần này không những hại được Vương Bảo An còn có hi vọng cứu vớt lại gia nghiệp nhà họ Tần.

Hàn Duệ cố nhớ lại những gì anh biết về Tần Triết Hạn. Đã từng chạm mặt trong các buổi tiệc vài lần, ấn tượng không quá sâu sắc. Quan trọng là cả anh và Hàn Thiên đối với người này chưa từng gây thù. Vậy tại sao hắn lại nhắm vào Hàn gia?

“Hết rồi?” Hàn Duệ trầm mặc hỏi.

“Còn một chuyện nữa. Hình như phía sau hắn còn một người nữa.”

Hôm đó sau mang theo tâm trạng không tồi ra khỏi nhà hàng. Nhưng vừa ra đến xe thì Tần Uyển Nhi phát hiện mình đã quên mất chip xe nên quay lại lấy.

Vừa đi đến cửa đã thấy Tiêu Triết Hạn đang nói chuyện qua điện thoại với một ai đó. Cô ta nghe loáng thoáng được là Hàn tổng. Cô ta hơi khựng lại.

“Phải cô ta đã đồng ý.”

“Được tôi sẽ tiến hành bước tiếp theo.”

“Vâng. Hàn tổng anh yên tâm.”

“Tôi đợi anh đánh bại tên Hàn Thiên đó.”

Tần Uyển Nhi quay người đi, không thể để anh ta biết mình đã nghe lén được cuộc gọi vừa rồi.