Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 20



Hoàng hậu không để lộ cảm xúc, nhưng ta thấy được sự hài lòng của nàng ta. Nàng ta cười nói: "Sinh nhật Thái hậu sắp đến, hôm nay ta sẽ truyền chỉ dụ để phi tần hậu cung ngày mai đến điện Từ Ninh chép kinh cầu phúc cho Thái hậu."

Tay ta vô thức đặt lên bụng, mắt chứa đựng nụ cười: "Vậy chúng ta sẽ ra tay vào ngày mai?"

Hoàng hậu cười nói: "Việc chép kinh là do Tiết Thường Khiết chủ động đề xuất với Hoàng thượng. Nàng ta còn cố ý nhắc đến việc mời ngươi cùng đi. Sau khi Hoàng thượng khen ngợi, phần thưởng đều được đưa tới Xuân Hoa cung, bản cung mới đành phải truyền chỉ dụ này."

Ta ngẩn người, đôi mắt khẽ nhíu lại: "Ý của nương nương là..."

Hoàng hậu cười nói: "Ngươi muốn dùng việc sảy thai để hãm hại Tiết Thường Khiết, nàng ta cũng nghĩ như vậy."

Khi ta ra khỏi Phượng Linh cung thì nhìn thấy Mộc Đàn. Nàng ta đang tựa lưng vào tường, từ từ ngồi xuống đất, vẻ mặt mệt mỏi rõ ràng là không chịu nổi nữa.

Nhưng hiện giờ nàng ta ngồi xổm bên tường rất bất tiện, cái bụng nhô cao không cho phép nàng ta khép chặt hai chân.

Ta thấy hai cung nữ đi qua nhìn Mộc Đàn với ánh mắt kinh ngạc lẫn mỉa mai, xen lẫn những lời bàn tán.

Cung duy tĩnh mịch, cung cấm sâm nghiêm, bọn họ cũng hay đi tìm niềm vui trong những ngày sống trong sợ hãi.

Một nô tài vốn hèn mọn giống như các nàng lại mơ tưởng leo lên long sàng để lật ngược thân phận làm chủ tử, giờ đây lại sa sút đến mức phải ngồi xổm bên tường như một bà già ăn xin, lại còn trong tư thế hai chân dang rộng như vậy, tất nhiên là chuyện đáng để bàn tán, cười chê.

"Có lẽ đã quen rồi, Hoàng thượng lại quên mất nàng ta, nên nàng ta cũng quên mất bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, trên đầu cũng chẳng có mái ngói che thân."

"Có khi là thèm muốn quá chịu không nổi, nên cũng chẳng còn để ý gì nữa. Không tranh thủ thời gian làm vậy thì sợ rằng cũng chẳng đi nổi về Tiêu Phòng điện đâu."

Ta chỉ nghe được hai câu oanh ca yến ngữ đó, vì hai cung nữ kia vừa thấy ta thì lập tức im thin thít hành lễ.

Ác ý cay nghiệt trong giọng nói của bọn họ cứ thế phơi bày dưới nắng ấm đầu xuân, tất nhiên ta nghe ra được, nhưng nhìn bọn họ cứng đờ bỏ chạy, ta cũng không đi xả giận thay cho Mộc Đàn nữa.

Ta cười nhẹ, ta biết ác ý sâu đậm đó từ đâu mà ra. Bọn họ ti tiện như con sâu cái kiến, bị những người có thân phận cao quý tùy ý ức hiếp, ngày càng nhút nhát. Bọn họ không thấy được lối thoát nhưng lại mong mỏi có đường ra, mong chờ có đường ra nhưng lại sợ hãi đau khổ. Thậm chí bọn họ còn không dám ngẩng đầu lên, làm sao dám đi tranh giành?

Bọn họ không làm gì được Mộc Đàn, nhưng bọn họ lại như ruồi thấy m/áu, chăm chăm nhìn vào sự thăng trầm của Mộc Đàn. Bọn họ mong mỏi lối thoát đến mức chán chường, bèn quay sang mong mỏi những kẻ leo cao sẽ ngã xuống, ngã xuống bùn nhơ phân thối cũng chưa hả dạ. Bọn họ thà làm bẩn mình cũng phải tiến lên đạp một cái, một cước đó có thể khiến bọn họ sảng khoái như có được hết thảy vậy.

Bọn họ ngẩng cao đầu khinh bỉ Mộc Đàn, vì bọn họ cảm thấy mình có thứ mà Mộc Đàn không có. Ta buồn cười suy nghĩ, liêm sỉ ư, đó là cái gì?

Mộc Đàn có thai ngồi không đoan trang là không có liêm sỉ, vậy ta thì sao?

Đêm trên sân múa trống Khương đó, chẳng phải bọn họ đều có mặt sao? Chẳng phải đều nghe thấy nhìn thấy cả sao?

Nhưng bọn họ lại sợ ta như chuột thấy mèo, nịnh bợ như nô lệ.

Nếu kẻ không biết liêm sỉ như ta vẫy tay, cho bọn họ cơ hội leo lên long sàng, e rằng cái gì bọn họ cũng dám làm. Lúc đó hai chữ "liêm sỉ" sẽ chẳng còn quen biết với bọn họ nữa.

Loại liêm sỉ này, đeo trên cổ thật là vướng víu.

Ta đưa tay đón lấy một cánh hoa mặc anh, nó lật qua lật lại, dường như không chịu rơi xuống. Ta nghĩ có lẽ nó giống ta, sợ hãi rơi xuống, nhưng cũng lại khao khát được thả rơi.

Nhưng nó đẹp đẽ như vậy, ta chợt không cảm thấy nó giống ta nữa.
— QUẢNG CÁO —