Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 38: 38




Trong trí nhớ An Hạ, trước chuyến dã ngoại chị và anh chỉ gặp nhau một buổi, hôm đó chị mặc chiếc váy trễ vai màu hồng nhạt, suốt chuyến dã ngoại chị cũng chưa từng diện mẫu đầm váy hai dây này.

Rõ ràng, chỉ có cô mới mặc kiểu này trước mặt anh, anh lại nói như thể đang thật sự ám chỉ An Hạ.

"Mùi...!Dịu thật."
Kéo ra câu nói chập chững bị ngắt đứt, An Hạ liền bật cười, giấu đi lo lắng thay bằng nụ cười.

"Haha, anh lại đùa, em đã bao giờ mặc kiểu này cho anh xem mà lại nói như thế?"
"Thật vậy sao?" La Thành Dương khiêu mi, môi nhếch ra nụ cười, trong con ngươi đen láy chứa đầy nghi hoặc nhìn cô.

Ánh mắt kia chẳng khác nào đang bóc trần lớp vỏ bọc giả mạo, An Hạ thất thần một giây, bàn tay nhỏ còn giơ lên để ngửi mùi nước hoa chậm chạp thả xuống, tay áo dài phủ xuống nuốt trọn bàn tay cô, giấu trong tay áo cuộn thành một quả đấm run sợ.

Hai người mắt đấu mắt nhìn nhau, cái nhìn của kẻ muốn bóc trần sự thật và ánh mắt của người muốn giấu diếm thân phận.

Cả hai nhìn nhau đến rơi vào một màn im lặng, giống như muốn đọ xem ai là người kiên định hơn.

Ọt ọt.


Màn im lặng bị tiếng bao tử từ trong bụng An Hạ phát ra đánh tan, cô cúi đầu nhìn xuống phần váy ở bụng mình, cái bụng như đang đánh trống.

Ọt ọt ọt.

Từ đêm qua, trước lễ cưới cô chỉ ăn một ít bánh ngọt, sau đó phải tiếp rượu khách mừng, món cuối cùng vào bụng là trà giải rượu sau đó bị anh dí cả một đêm, tỉnh lại đã là giữa trưa.

Bào tử đã sớm cạn kiệt lương thực bắt đầu réo gọi, ngẩn đầu nhìn gả đàn ông ngồi ở sofa đã không nhịn được cười mà hắc hắc cười lên, gò má diễm hồng lập tức phát nóng, bàn chân nhỏ dậm xuống mặt đất.

"Cười cái quỷ! Anh còn không mau mau bưng vợ anh đi bồi bổ?"
Tại ai a, tại ai mà cô giờ này mới xuống giường được a, tay chân thì nhức mỏi còn bụng thì đói meo, cô hiện chính là cô dâu đáng thương nhất hệ trái đất nga.

Ồ, hảo, vợ anh.

Nghe thật đáng yêu đi, La Thành Dương đứng dậy, đi đến bên cạnh cô với nụ cười thực soái, soái đến chí mạng choàng eo nhỏ.

"Được, anh đưa vợ anh đi ăn sáng."
Há, nói mà chẳng ngại mồm, sao anh có thể tỉnh bơ như thế cơ, ngược lại mặt cô thật sắp phát nổ.

Cảm giác bàn tay to lớn vững chắc ôm ở vòng eo cô, cánh tay bọc trọn cô vào bên người, dắt cô đi xuống nhà ăn khách sạn.

Hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa, đây là bữa sáng riêng tư đầu tiên của hai người cũng như bữa đầu tiên sau kết hôn, đôi với anh là bữa thứ hai nhỉ, vì trước đó anh và chị đã dùng cùng nhau.

Bụng cô sớm đói meo, nhìn thấy đồ ăn hệt như nhìn thấy kho báu vàng mà đôi mắt sáng rực, cái miệng nhoe ra xém tí nước là chảy ra nước bọt.

Cặm cụi ăn, tâm trí cô chỉ tập trung vào đồ ăn, nhai đồ ăn cái má phồng lên phập phồng, cánh môi màu hồng xinh đẹp, môi trên xinh đẹp hoạ đường cong trái tim hồng hào, nhai thức ăn có chút chu chu lên.

Trong chỉ khiến người đối diện muốn cắn một cái, ăn không có động vào đồ ăn, ngồi ngắm nhìn xinh đẹp đáng yêu trước mặt.

Ăn được phân nửa, cảm giác được anh đang nhìn, cô nâng đầu liền bắt gặp ánh mắt say đến đăm chiêu kia, đầu lông mi chau lại.


"Này, đồ ăn của anh đã nguội hết rồi kìa."
La Thành Dương nhấc lên ánh mắt, so với đăm chiêu vừa rồi mang theo một chút ma mị, tay cầm lên đĩa thịt bít tết thơm lừng đặt qua trước mặt cô.

"Em đói thì ăn đi, anh nhìn em ăn là được."
Anh không ăn sao? Cũng đã qua giờ bữa trưa mà anh không đói sao?
Cơ mà cũng mặc kệ, người có lòng, bào tử cô thì dư chỗ, cho nên...!
"Em xin aaa."
Cô kéo chiếc đĩa về phía mình, đôi mắt đối với thức ăn phát ra ánh sáng, chị cũng rất có tĩnh ngưỡng với đồ ăn, mỗi khi chị thấy đồ ăn ngon y như rằng nhìn thấy báu vật.

Điểm giống nhau duy nhất của hai chị em nga, nên là An Hạ cũng chẳng cần phải giấu diếm gì cả.

Cắt thịt ra, nhâm nhi thịt ngon thượng hạng, cắt ra liền thấy phần thịt bì bên trong vừa chính tới mềm nhũng, cô hí hí nụ cười nhấc lên mi mắt nhìn anh, há miệng thưởng thức một miếng thịt xong liền búng ra mấy bông hoa hạnh phúc.

"Anh không ăn đừng có mà hối hận, đồ ăn ở đây đúng ngon cực, thịt vừa chính tới đây này."
Mềm mềm, ngọt ngọt, Bạch Nguyệt là số dách!
Xắn thêm một miếng thịt bò ngon tuyệt bỏ vào miệng.

"Em cứ ăn đi, ăn no là được."
Nhai nhai trong miệng, gò má phồng lên như một chú cá nóc, đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc lấp lánh trong hạnh phúc hội ứng anh.

"Ừmm, lát nữa đói đừng có ý kiến."
La Thành Dương nhấc lên cánh môi, cùng với một chút say mê trên môi pha trộn một chút ma quỷ.


"Không sao, ăn em cũng được."
Cái miệng nhai nhai chợt dừng, cô nuốt ực một cái, đồ ăn chưa nhuyễn bị nuốt xuống mắc kẹt tại yết hầu.

Lập tức cái tay nhỏ vỗ vỗ vào lồng ngực, mặt mũi xanh lè, tay chợp lấy cốc nước bên cạnh nốc một hơi cạn.

La Thành Dương thật sự bị dáng vẽ của cô làm cho mê đắm, có phần muốn yêu, cô cứ đáng yêu như vậy, thật sự hệt như cái tiểu ngốc nghếch An Hạ.

Nghĩ cô là An Hạ, bỗng nhiên làm cho trái tim anh xao xuyến lạ, đối với ý nghĩ quái quỷ này thật có hứng thú, có phần mong muốn nó là sự thật.

An Hạ trừng lên đôi mắt màu đen, tròn xoe như hạt ngọc quý lườm anh, cái miệng nhỏ hồng hồng bậm lại.

Anh, cái đồ quỷ yêu nghiệt không biết xấu hổ!
Còn tiếp...!
(P/s Ư thì, anh chị này ngọt lắm, ngọt xễu xễu, viết xong bộ của anh chị em tiểu đường luôn *Lau mồ hôi.*)
_ThanhDii.