Vì không có cảnh quay đêm nên đoàn phim kết thúc khá sớm.
Sở Tranh vừa bước ra khỏi phòng thay đồ đã bị sự xuất hiện bất thình lình của Cố Mặc Thâm doạ sợ, cô theo bản năng đưa tay ôm ngực, đứng hình mất mấy giây, sau đó mới thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
“Làm gì thế hả? Muốn doạ chết em hay gì?”
Cố Mặc Thâm cong nhẹ khoé môi, chống hai tay lên vách tường, áp sát người Sở Tranh, cúi thấp đầu để mặt đối mặt, tư thế giống như muốn hôn: “Người ta nói có tật mới giật mình… không lẽ trong đầu em đang có ý nghĩ gì xấu xa sao?”
Quả thực ban nãy Sở Tranh đang mải mê nghĩ ngợi tới nụ hôn bất chợt của Cố Mặc Thâm ban chiều, lại nhớ về đêm ân ái mặn nồng của hai người mấy ngày trước, trong lòng bất chợt nảy sinh tham muốn chiếm đoạt người đàn ông đó làm của riêng, không cho phép bất cứ người phụ nữ nào khác xâm phạm.
Mặc dù anh có chút lạnh lùng, lại cao ngạo quyết đoán nhưng đôi lúc vẫn dịu dàng, ấm áp, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Hồi trước cô từng nghĩ, yêu nhau là một chuyện, kết hôn lại là chuyện khác, nếu như hôn nhân không môn đăng hộ đối rất khó vững bền, nhưng bây giờ cô lại thấy, có một người đàn ông anh tú kiệt xuất ở bên cạnh cũng không tệ.
Khoảng cách lớn nhất trong tình yêu không phải là khoảng cách địa lý, cũng không phải giữa các tầng lớp với nhau, mà khoảng cách xa nhất chính là một người tiến một người lùi. Hai người yêu nhau, nhưng chỉ có một người cố gắng thì vĩnh viễn sẽ không có kết quả.
Vì sự đổ vỡ của ba mẹ, vì sự phản bội và ích kỉ hám lợi của ba đã khiến Sở Tranh sợ yêu, luôn sống khép mình, cất hết mọi yếu đuối vào nơi sâu thẳm đáy lòng, dù đau đớn cách mấy cũng không nói ra, âm thầm chịu đựng.
Nhưng không hiểu vì sao mỗi lúc ở cạnh Cố Mặc Thâm cô lại không cách gì kìm nén được lòng mình, càng ngày càng khó kiểm soát, chỉ muốn bước về phía anh. Cũng có khi cô lại sợ, sợ bản thân đặt niềm tin vào nhầm người, sợ qua một khoảng thời gian nữa anh lại đối xử với cô giống như trước đây, sợ có lúc anh yêu người khác mà vứt bỏ cô lại, cũng sợ chính bản thân cô không đủ can đảm để sánh bước bên anh, lại càng sợ đến một lúc nào đó bản thân sẽ phải hối hận.
Người phụ nữ càng niềm nở hoạt bát giống Sở Tranh càng mong manh dễ vỡ, tựa như một đoá hoa pha lê diễm lệ, chỉ cần rơi là sẽ tan tành, mà một khi đã vỡ vụn rất khó để quay trở lại giống như ban đầu.
Đang lúc Sở Tranh ngây người nghĩ ngợi, một luồng hơi ấm phả lên môi cô, nhẹ nhành cắn mút cánh hoa đào mềm mại thơm nồng, có chút cuồng nhiệt, có chút quyến luyến, có chút chiếm hữu, cũng có chút cưng chiều.
Anh hôn không sâu, nhưng hương thơm ngọt ngào đọng lại nơi môi cô tựa như viên kẹo đường tan chảy vào tận nơi sâu thẳm trái tim, khiến linh hồn cô tựa hồ bị cuỗm bay đi mất, không có cách gì phản kháng lại, chậm rãi phối hợp theo từng động tác của anh.
Giữa bóng đêm thanh vắng, nơi chỉ có hai người quấn quýt lấy nhau, khiến bầu không khí gần như đặc quánh, cảnh vật xung quanh cũng trở nên ngọt ngào tươi mới.
Không biết qua bao lâu anh mới ngừng hôn, chậm rãi ghé miệng sát tai cô thì thầm: “Tranh Tranh… anh sẽ khiến em chấp nhận anh thêm lần nữa…”
Sở Tranh không nói gì, chỉ mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn anh, khi bị anh bắt gặp, lại ngượng ngùng quay sang nơi khác.
“Em…” Sở Tranh ấp úng không nói được thành lời…
Ngay lúc đó, Cố Mặc Thâm lại cúi xuống hôn cô, chặn miệng cô lại: “Em đừng vội trả lời… chờ anh dùng hành động chứng minh, có được không?”
Đúng lúc đó, Tô Tử An hồng hộc chạy tới, phá vỡ đi bầu không khí ái ngại trước mặt, Sở Tranh tựa hồ được giải phóng, mau chóng tách khỏi người Cố Mặc Thâm.