Sau đó thì Đồng Duệ Ân cũng được người của Atula hội đưa đi, mặc kệ cô ta gào thét thế nào thì cũng không có ai mảy may quan tâm, còn sau đó thì Luce đã gọi điện đến cho An Thiếu Đàm.
- [Cô gái kia bỏ chạy rồi.]
- Không bắt được sao?
- [Không bắt được, nhưng tôi đã thu được súng của cô ta rồi. Bây giờ có cần đuổi theo không?]
Đột nhiên lúc này An Thiếu Đàm lại cảm thấy có vài chỗ rất nguy hiểm, không biết có phải do cậu ta quá đa nghi hay không nữa.
Lắc đầu một cái, An Thiếu Đàm lại nói:
- Dựa vào dấu vân tay, điều tra kĩ lại đi, đừng để cô ta chạy thoát. Có chết cũng phải lôi xác về đây.
- [Cậu cũng ác thật đó! Giống hệt như cha nuôi, quả nhiên trong nhà chỉ có Như Hinh là thiên sứ thôi.]
- Chị cũng muốn chết?
- [Haha, ai muốn chứ. Đi làm việc ngay đây, bye!]
[…]
Chuyện của Đồng Duệ Ân xem như đã xong, nhưng bây giờ chuyện quan trọng tiếp theo chính là việc An Như Hinh đòi lại các món nợ ở trên người của Quách Tư Thấm.
An Quân Triệt đưa cô đến một căn nhà hoang, cách trung tâm thành phố rất xa, hơn nữa đoạn đường đi cũng vắng vẻ và rất nguy hiểm, người bình thường sẽ không đến đây đâu.
Ở bên ngoài căn nhà hoang thì có người của Atula hội, đi vào bên trong thì cô nhìn thấy Âu Hàn và Nami, hai người họ có vẻ cũng làm việc với nhau rất tốt, nhìn qua thêm một chút thì cô thấy Quách Tư Thấm đang bị treo lủng lẳng ở giữa nhà.
Hình ảnh này sao mà lại có thể quen mắt đến thế nhỉ?
À phải rồi, năm đó không phải cô cũng bị treo lên như vậy sao?
Thật không ngờ vật đổi sao dời, bây giờ người bị treo lên lại là Quách Tư Thấm, thú vị… Thật sự thú vị mà!
- Mọi người qua phòng kia trước đi, để con ở lại là được rồi.
- Có cần cha ở với con không?
- Không cần đâu cha, bà ta cũng bị trói rồi, sẽ không làm gì được con đâu.
An Quân Triệt nghe vậy cũng gật đầu, tuy nhiên thì để đảm bảo an toàn cho con gái thì ông ấy đã chuẩn bị cho cô một khẩu súng, một con dao găm. Đợi khi xác nhận con gái đủ an toàn thì ông ấy cùng Âu Hàn và Nami rời khỏi phòng.
Lúc này An Như Hinh chỉ nhìn quanh, rồi cầm thấy xô nước tạt thẳng vào mặt của Quách Tư Thấm, khiến cho bà ta sặc nước mà tỉnh dậy.
Vừa nhìn thấy cô thì Quách Tư Thấm đã trừng mắt, nói:
- Thả tao ra! Con khốn vong ơn bội nghĩa! Tao nuôi mày đó, tao cứu sống mày đó! Mau thả tao ra!
- Quách Tư Thấm, bà không thấy ngượng miệng khi nói ra những người đó sao?
- Không đúng sao? Nếu không nhờ tao đem mày ra khỏi cái nơi rách nát kia thì mày nghĩ sẽ sống tốt tới bây giờ sao? Lại còn gả được vào nhà quyền quý nữa chứ… Chẳng lẽ không phải nhờ tao à?
An Như Hinh nghe xong cũng chỉ biết cười, sau đó cô lại nói:
- Nhưng nếu không phải nhờ bà… Thì tôi cũng đâu biến thành tệ hại như hiện tại… Bà nói đúng không?
- Mày muốn gì?
Đến đây An Như Hinh lại bắt đầu nói.
Năm mười ba tuổi, cô đã được Quách Tư Thấm đưa về từ cô nhi viện, khi đứng ở bên cạnh viện trưởng Ngải Tình thì bà ta đã tỏ ra rất yêu thương cô, còn nhẹ nhàng giúp cô lau vết bẩn trên gương mặt. Sự dịu dàng giả tạo đó đã khiến cho An Như Hinh cảm thấy an toàn và cuối cùng quyết định cùng bà ta về nhà.
Nhưng cô lại không biết rằng, chính vì sự lựa chọn đó đã biến cuộc đời cô càng lúc càng trở nên tệ hại hơn!
Vừa mới leo lên xe, còn chưa kịp lăn bánh thì Quách Tư Thấm đã nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Con ăn mày này mau tránh xa tao ra! Đừng có lây sự bẩn thỉu của mày cho tao!
- Mẹ… Mẹ…
- Câm miệng lại, tao không phải mẹ của mày, nghe rõ chưa?
An Như Hinh bị sốc, vốn dĩ cô nghĩ rằng bản thân cuối cùng cũng có một gia đình hoàn chỉnh rồi… Nhưng hóa ra… Hóa ra chỉ là bản thân cô tự mình đa tình thôi sao?
Vừa về đến An gia là An Như Hinh đã bị ném đi tắm, hiển nhiên là họ cũng không hề xem cô là chủ nhân, cứ xem cô như con chó con mèo, mặc xác mà tắm rửa. Họ kì cọ mạnh đến mức da của cô đều trầy xước rồi bật máu, nhưng khi đó họ chỉ nhìn cô, nói:
- Tiểu thư phải ráng chịu đựng, như vậy thì mới sạch sẽ được. Phu nhân và nhị tiểu thư rất thích sạch sẽ, nếu như cô không sạch sẽ thì sẽ không được đến gần họ đâu.
Nghe vậy thì An Như Hinh cũng cắn răng nhẫn nhịn, khó khăn lắm mới có một gia đình, cô không muốn vì một chút đau đớn mà từ bỏ… Đúng vậy, cô phải nhẫn nhịn!
Cứ như thế, sau khi cô tắm rửa xong thì họ lại tiếp tục giúp cô thay đổi diện mạo, cho tới khi cô và An Như Hảo y hệt như chị em song sinh thì mới thôi.
Lần đầu tiên gặp mặt cha và em gái, cô liền vui mừng nên mỉm cười, nhưng ông ta lại nói: