Thế Thân Không Nguyện Ý

Chương 16



Tô Đồng Đồng thầm than trời, trái đất này sao lại nhỏ bé như vậy chứ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.Đồng Đồng giả vờ như không quen biết liền quay lại nở nụ cười thương mại nói.

"Xin lỗi có lẽ anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là vợ anh.Tôi còn có việc xin phép đi trước."

"Quên nhanh như vậy sao? Chẳng phải mấy hôm trước ở căn tin bệnh viện cô còn lớn tiếng chửi mắng tôi phụ bạc à? Còn dám đá tôi nữa,cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra đấy!"

Biết không thể giả ngu được nữa, Đồng Đồng với gương mặt tội lỗi chấp tay phía trước thành khẩn nói.

"Lục tổng tôi biết tôi sai rồi,anh người lớn rộng lớn không chấp nhấc kẻ không hiểu chuyện bỏ qua cho tôi có được không? Tôi hứa tuyệt đối sẽ không bao giờ tái phạm."

Lục Thiếu Hy nở nụ cười gian xảo tiếng đến gần cô, nghiêng người kề sát vào tai cô nói khẽ.

"Rất tiếc tôi không đủ rộng lượng, chúc mừng cô đã trở thành người đầu tiên tôi đưa vào danh sách đen ,cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi Tô Đồng Đồng."

Nói dứt lời, Lục Thiếu Hy bước vào thang máy, ánh mắt hắn vẫn nhìn cô giơ tay lên vẫy chào với nụ cười đắc ý trên môi.Thang máy dần khép lại,Tô Đồng Đồng gục đầu vào tường chán nản,xem ra ngày tháng sau này của cô không dễ thở nữa rồi.Điện thoại trong tay cô run lên,cô nhận ra việc quan trọng chưa làm xong, vội bước đến thang máy vừa ấn thang máy vừa bắt điện thoại lên nghe.

"Alo tôi nghe đây ạ."

"Tô Đồng Đồng cô làm gì giờ này còn chưa mang tài liệu lên phòng họp?"

"Tôi... tôi đang lên đây ạ."

"Hôm nay Lục tổng sẽ tham gia cuộc họp, cậu ấy là người rất nghiêm khắc, nếu không muốn bị đuổi việc thì nhanh cái chân lên."

"Tôi sẽ tới ngay ạ."

Đồng Đồng ấn mãi mà thang máy vẫn không mở, cô nhìn đồng hồ lô lắng nói.

"Thang máy lại bị sao vậy chứ!"



Lục Thiếu Hy sau khi rời khỏi thang máy liền ấn khóa lại, khóe môi hắn công lên cười đắc ý.

"Dám đá tôi, tôi sẽ cho cô biết đắc tội với tôi sẽ có hậu quả thế nào."

Ấn mãi mà thang máy vẫn im lìm,cô vội ôm tập tài liệu mở cửa thang bộ chạy vội lên, chân đau điếng nhưng cô vẫn cố bước thật nhanh để không trễ giờ họp. Khó khăn lắm mới lên đến nơi, cô lau vội mồ hôi trên trán chỉnh trang lại quần áo nhẹ đẩy cửa bước vào.

"Tôi mang tài liệu đến ạ!"

"Cuộc họp bắt đầu bao lâu rồi giờ mới mang tài liệu đến,cô làm việc như vậy sao?"

Lục Thiếu Hy gương mặt không cảm xúc đưa ánh mắt lạnh nhìn về phía cô chấp vấn.Tô Đồng Đồng cố kiềm nén cơn giận lại cúi đầu nhẹ khom người nói.

"Xin lỗi Lục tổng, tôi sẽ rút kinh nghiệm ạ."

"Làm việc chậm chạp như thế mà vẫn được nhận vào bộ phận marketing, tôi thật sự nghi ngờ năng lực tuyển chọn của phòng nhân sự đấy."

Cuộc họp diễn ra trong sự căng thẳng từ đầu đến cuối, các chiến lược kinh doanh của phòng marketing đều bị bác bỏ vì không đủ thuyết phục Lục Thiếu Hy.Kết thúc cuộc họp, phòng marketing hôm nay phải tăng ca để đưa ra chiến lược cho việc quản bá khu nghỉ dưỡng mới sắp khai trương.

Trở về phòng làm việc,Tô Đồng Đồng ngã người lên ghế thở dài đầy mệt mỏi, cổ chân cô xưng vù đi lại cũng trở nên khó khăn.Nhớ đến câu nói của Lục Thiếu Hy sau khi tan họp cô lại càng tức.

"Đi thang bộ thế nào, có phải rất thoải mái không?À tôi quên nói với cô, lúc nãy tôi đã cố tình khóa thang máy để cô không lên được."

Càng nghĩ Đồng Đồng càng tức giận mắng.

"Lục Thiếu Hy tên khốn nhà anh, đúng là đồ tính khí đàn bà,thù dai nhỏ mọn.Tôi nguyền rủa anh cả đời không lấy được vợ,cho Lục gia của anh tuyệt tử tuyệt tôn."

...****************...



Văn phòng chủ tịch.

Lục Thiếu Hy nhẹ gõ cửa rồi nhanh chóng đẩy cửa bước vào.Đôi chân dài thẳng tắp bước nhanh nhẹn đến trước bàn làm việc lên tiếng.

"Ba gọi con."

"Ngồi xuống đó đi."

Lục Thừa Thiên ngừng lại đôi tay đang hoạt động trên bàn phím, nhẹ tháo chiếc kính cận đặt lên bàn bước về phía sô pha ngồi đối diện với Thiếu Hy, hắn rót một tách trà nóng đưa về phía ông hỏi.

"Bà gọi con lên đây có việc gì sao?"

"Con là con của ba, nhưng gặp con một lần khó quá đấy!"

"Ba cũng biết con rất bận mà."

"Bận đến nỗi không có thời gian dành cho gia đình sao? Con nên dành thời gian quan tâm đến mẹ của con đi, bà ấy rất nhớ con đấy!"

"Con vẫn thường xuyên về nhà mà."

"Thường xuyên của con là một hai tháng mới về một lần sao? Người không biết còn tưởng con ở cách xa nữa vòng trái đất đấy!"

"Không phải con không muốn về, nhưng ba thấy đó mỗi lần về nhà là mẹ lại đưa về mấy cô gái ép con chọn.Kết hôn là việc hệ trọng không thể ép buộc được ba à."

"Con còn trách mẹ con, con xem con đã sắp ba mươi rồi mà chẳng có lấy mảnh tình vắt vai, mẹ con vì lo con mãi ham mê công việc mà quên luôn việc kết hôn sinh con đẻ cái mới như thế thôi. Con không hiểu cho mẹ con thì thôi sao còn trách bà ấy;"

"Con đương nhiên hiểu mẹ lo lắng cho con, nhưng con muốn được tự chọn người bạn đời cho mình.Ba mẹ cho con thêm thời gian con nhất định sẽ tìm được con dâu tốt cho ba mẹ mà."

"Lại thời gian, ba mẹ đâu có yêu cầu cao sang gì sao con lại kén chọn như vậy? Mẹ con nói cuối tuần này con nhất định phải về nhà ăn cơm, nếu không thì đừng trách sao ta dẹp luôn cái bệnh viện của con."
— QUẢNG CÁO —